“Ha ha…” Tiêu Kiến Quân cười tủm tỉm nhìn anh: “Quả nhiên người tốt sẽ gặp được chuyện tốt. Tớ chỉ tới thăm cậu thôi mà cũng có thu hoạch lớn như vậy. Cậu có số điện thoại của cô ấy không?”
“Tớ… không có.” Chu Hầu cũng không biết vì sao anh lại nói dối.
“Hả? Vậy cậu biết địa chỉ nhà cô ấy không?”
“Không nhớ!” Chu Hầu nói dối không chớp mắt: “Cậu cũng biết là tớ mắc chứng không nhớ được con số rồi mà.”
“Thế cậu liên lạc với cô ấy bằng cách nào?”
“Việc gì tớ phải liên lạc với cô ta?”Chu Hầu nói: “Tớ đâu muốn theo đuổi cô ta chứ!”
“Cô ấy sẽ còn đến nhà cậu chứ?” Tiêu Kiến Quân hỏi.
“E là không đến nữa. Lần này cô ta tới đây để vạch rõ giới hạn với tớ!” Chu Hầu nhìn vẻ mặt thất vọng của Tiêu Kiến Quân, trong lòng vô cùng thoải mái.
“Vậy cậu nói xem phải làm sao tớ mới gặp được cô ấy?” Tiêu Kiến Quân rất kích động.
“Phật nói: Tùy duyên!” Chu Hầu hài lòng ngã xuống sofa: “Yên tâm đi người anh em, nếu sau này gặp cô ta, nhất định tớ sẽ xin số điện thoại giúp cậu.”
Chu Hầu cho rằng việc này sẽ không xảy ra, nào ngờ chỉ một tuần sau đã gặp lại cô.
Lúc anh vào một quán cà phê thì tình cờ nhìn thấy một người trông rất giống Đường Nam Nam.
Được rồi, không phải tình cờ. Anh đã lượn lờ khu vực xung quanh nhà Đường Nam Nam mấy ngày nay, khó khăn lắm mới thấy cô ra ngoài, sau đó anh bám đuôi theo cô đến đây luôn.
Cứ như là trò đùa, thì ra cô cũng tới quán cà phê! Tại sao lúc trước không chịu đưa anh đi?
“Espresso, ly to.” Chu Hầu gọi một ly cà phê rồi cố ý nhìn thẳng về phía trước khi đi ngang qua bàn của Đường Nam Nam, sau đó giả vờ đột ngột dừng lại vì thấy cô: “Trùng hợp thế! Cô Mập đó à? Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà cô đến quán cà phê vậy?”
“Có người trả tiền, ngu gì không đi.” Đường Nam Nam khinh thường nhìn anh: “Lúc không có người khao thì tôi thích uống cà phê hòa tan đấy, cậu có ý kiến à?”
“Stop! Tôi có thể có ý kiến gì cơ chứ? Tôi nào phá vỡ nổi giá trị quan của cô, tôi có phải là thuốc nổ có sức công phá lớn đâu chứ!”
Anh bưng ly cà phê chuẩn bị ngồi xuống.
“Đứng lên!” Đường Nam Nam quát: “Ngồi chỗ khác đi, tôi có hẹn.”
“Ồ, ha ha, cô có hẹn với ai? Tôi chỉ ngồi một lát thôi, lâu rồi không gặp, tâm sự chút đi. Cô không biết đấy thôi, cánh cửa nhà tôi bị cô phá vẫn chưa sửa xong, đành phải làm thêm một cánh cửa chống trộm.”
“Không muốn nói chuyện với cậu, tránh xa tôi ra.”
“Không phải chứ! Cô Mập, không sống chung thì không thể làm bạn ư?”
“Nếu có một ngày cậu phải gọi mẹ cậu là dì thì cậu có vui nổi không?”
“Đâu có giống!”
“Sao lại không giống? Tóm lại là nhìn thấy cậu thì tôi sẽ tức giận, vì thế tránh xa tôi ra một chút!”
“Vậy cô bảo tôi ngồi ở đâu?”
“Tìm chỗ nào ngoài tầm mắt của tôi ấy.”
Đường Nam Nam đẩy anh: “Tôi phải xem mắt, cậu ngồi chỗ này nhỡ làm người ta hiểu lầm thì sao?”
“Xem mắt?” Chu Hầu hoảng sợ: “Cô đi xem mắt?”
“Thì sao?” Đường Nam Nam nhíu mày, nói: “Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi đi xem mắt. Lúc cậu ở cùng tôi, vì không tiện nên tôi mới không để ý chuyện này. Bây giờ thì đang rảnh.”
“Ồ… ha ha, ha ha... ha ha ha…” Chu Hầu thay đổi thái độ: “À… Hơi bất ngờ… Ha ha… ha ha… ha ha ha…”
“Được rồi, được rồi, qua một bên cười đến khi nào rút gân luôn đi!” Đường Nam Nam nói: “Người ta sắp đến rồi.”
“Cô đã gặp người đó chưa? Có biết mặt mũi người ta ra sao không?”
“Này! Xem mắt chính là trước kia chưa từng gặp, hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau.” Đường Nam Nam nói: “Người giới thiệu nói anh chàng này rất cao, rất khỏe mạnh, thích đi dã ngoại, thường xuyên đi cắm trại nơi hoang dã, còn có lông ngực quyến rũ.” Trông cô rất đắc ý.
“Cô có hỏi người giới thiệu…” Chu Hầu ngập ngừng: “… là anh ta có thể đi thẳng đứng thẳng được không(1)?”
(1) Ý của Chu Hầu là mỉa mai đối tượng xem mắt của Đường Nam Nam vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn.
Một lát sau, anh chàng thích dã ngoại đã đi thẳng đứng thẳng tiến lại gần, quần áo được là cẩn thận, giày được lau sáng bóng, cà vạt được thắt chặt đến mức có thể siết chết chính mình.
Trong một góc quán, Chu Hầu đỏ mắt nhìn về phía Đường Nam Nam, lòng vô cùng ngứa ngáy. Hắn ta ăn mặc quá chỉnh tề, không nhìn ra có lông ngực quyến rũ hay không. Tôi khinh! Lông ngực quyến rũ gì chứ! Tôi cũng có lông chân quyến rũ đấy!
Anh chỉ biết trơ mắt nhìn Cô Mập vui vẻ mỉm cười với hắn ta, không biết Cô Mập nói gì mà khiến người đối diện đang khẩn trương muốn chết cũng phải bật cười, sau đó hắn ta thoải mái hơn không ít.
Đúng vậy, Cô Mập rất vui tính, ăn nói sắc sảo, muốn trêu ai thì sẽ làm người ta cười đến đau cả bụng, hàng xóm đều rất quý cô. Nhưng Cô Mập à, cô kiềm chế một chút có được không? Không phải ai cũng có thể trêu đùa đâu! Cô nói xem người đàn ông này có gì đáng thích không? Cao lắm cũng chỉ khoảng 1m7, bề ngang cũng phải bảy, tám chục thước! Nhìn khuôn mặt kìa, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, còn xấu hơn Cô Mập nữa!
Này này này… Lại còn chạm vào tay hắn ta? Ồ, không phải là nắm tay mà là lấy điện thoại của hắn.
Lấy điện thoại của hắn? Lưu số điện thoại! Không nhanh vậy chứ? Điều này cho thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, cho thấy hai người rất hợp nhau! Nếu có ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên thì khả năng thành đôi là rất lớn!
Rốt cuộc, ở một góc khuất, Chu Hầu tỏa ra khí đen ngùn ngụt gọi điện cho Tiêu Kiến Quân: “Quân Tử! Cậu muốn biết hành tung của Diệt Tuyệt sư thái đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiêu Kiến Quân kích động: “Cậu gặp cô ấy à?”
“Ừ, hôm nay tớ đi ngang qua một quán cà phê, nhìn vào cửa sổ thì thấy một người trông rất quen, lúc chắc chắn là cô ấy thì gọi điện ngay cho cậu nè. Cậu mau đến đây đi, tớ không tới chào nên không biết cô ấy sắp đi chưa.”
“Cảm ơn người anh em! Tớ vẫn còn nhớ nhung cô ấy đây này!” Tiêu Kiến Quân nói: “Có thể là bọn tớ có duyên với nhau thật! Tớ đến ngay.”
“Cậu đừng vội mừng, cô ấy đang xem mắt!”
“Sao cơ? Cậu không tới chào cô ấy thì làm sao biết cô ấy đang xem mắt?”
“Tớ, tớ, tớ… Nhìn một phát là đoán ra ngay!” Chu Hầu ấp úng một chút rồi nhanh chóng bình thường trở lại: “Rất giống cảnh xem mắt trên ti vi!”
“Không sao, đừng nói chỉ là xem mắt, cho dù đã có bạn trai, tớ cũng không ngại!” Giọng Tiêu Kiến Quân có vẻ rất thỏa mãn: “Tớ đã ra tay thì mọi chuyện sẽ được giải quyết! Cậu cứ yên tâm!”
Khoảng mười phút sau, Tiêu Kiến Quân đi vào quán, sau khi quăng ánh mắt cảm ơn cho Chu Hầu đang nấp trong góc quán thì vô cùng phong độ tiến về phía bàn của Đường Nam Nam.
“Cô Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lần trước cảm ơn cô nhé.”
“Tiêu Kiến Quân, chào cậu!” Đường Nam Nam lịch sự chào anh ta, cười vô cùng happy. Thật sự Tiêu mỗ quá đẹp trai, đẹp hơn nhiều so với tên Chu Hầu khi thì làm cô giận đùng đùng, khi thì hâm sữa cho cô uống kia! Huống chi chàng Tiêu đẹp trai này cũng biết phải trái hơn Chu Hầu nhiều!
Thực sắc tính dã(2), nam nữ đều không ngoại lệ.
(2) Thực sắc tính dã: Ăn uống, tình dục là bản năng của con người.
“Hây da!” Tiêu Kiến Quân lấy tay chống trán, cười nói: “Tại sao mỗi lần có ai gọi tên tôi thì tôi đều muốn đập đầu vào tường thế này? Kiến Quân? Có phải gần hai mươi năm qua cô chưa từng nghe thấy cái tên như vậy không?”
Thật ra, Tiêu Kiến Quân biết lúc mình ôm trán làm ra vẻ bất đắc dĩ rất đẹp trai nên mới cố ý cười như vậy!
Quả nhiên, không chỉ Đường Nam Nam và đối tượng xem mắt, những bàn xung quanh cũng chăm chú nhìn anh.
“Không phải đâu, tên Kiến Quân rất hay mà.” Đường Nam Nam nói: “Chu Hầu nói ba mẹ cậu làm việc ở quân khu Thiểm Tây, ông ngoại cậu là cựu chiến binh Hồng quân, là một trong những người đã thành lập quân đội! Vì thế tên của cậu rất có ý nghĩa.”
“Ha ha… Người có xuất thân từ quân đội vô cùng cứng nhắc. Hồi nhỏ, tôi có một chiếc xe tăng được làm hoàn toàn từ vỏ đạn, đó là món đồ chơi mà ông ngoại tặng cho tôi, cô biết ông làm gì không, ông…”
Chu Hầu nấp trong một góc trợn mắt há mồm nhìn cái mà người ta gọi là “Anh hùng thiên hạ ai địch thủ”, Tiêu Kiến Quân xuất hiện chưa tới hai phút mà không khí đã bị cậu ta kiểm soát khiến tên thích dã ngoại đứng thẳng kia như người vô hình.
Bản năng đàn ông làm tên đứng thẳng giành quyền nói chuyện, nhưng anh ta vừa nói một đoạn thì Tiêu Kiến Quân mỉm cười gật đầu, thành thục đối đáp vài câu rồi nói với Đường Nam Nam: “Ngại quá, hai người nói chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát. Cô giữ áo khoác giùm tôi được không?”
“Được chứ.” Đường Nam Nam nhận lấy áo khoác từ cánh tay của anh ta. Tiêu kiến Quân đứng lên, đưa chìa khóa xe cho Đường Nam Nam: “Giữ giúp tôi luôn được không? Lần trước tôi lỡ đánh rơi nó vào bồn cầu, haiz, đừng nhắc nữa!” Anh ta nở một nụ cười quyến rũ, hàm răng trắng tinh lấp lánh như ngọc trai.
Phải rồi, chìa khóa xe bị rơi vào bồn cầu thì còn có thể có chuyện gì nữa chứ, chuyện xấu hổ này khiến người ta vô thức thấy anh gần gũi hơn đôi chút.
“Được!” Đường Nam Nam cười gật đầu, nhận lấy chìa khóa bỏ vào túi mình.
“Cậu làm gì thế?” Chờ Tiêu Kiến Quân tới gần mình, Chu Hầu nói nhỏ: “Sao lại để hai người họ ở riêng với nhau?”
“Đây là kỹ thuật!” Tiêu Kiến Quân cũng nói nhỏ: “Chuyện gì cũng phải có trước có sau, tớ để đối tượng xem mắt ngồi riêng với cô ấy vì hắn ta đến trước, nhưng áo khoác và chìa khóa của tớ còn ở chỗ cô ấy, điều đó sẽ khiến cô ấy có cảm giác tớ mới là bạn trai của cô ấy. Một lát nữa khi tớ quay lại, cô ấy sẽ cảm thấy thân thiết với tớ hơn đối tượng xem mắt, lúc đó cô ấy sẽ không bài xích sự tiếp cận của tớ.”
“Tớ nói với cậu rồi.” Chu Hầu lén lút như kẻ trộm: “Cô ấy không giống người bình thường! Đối phó với cô ấy không dễ chút nào đâu! Cậu đừng nghĩ cậu hiểu cô ấy, một khi cô ấy đã bài xích ai thì sẽ vững chắc như bê tông đó!”
“Tớ biết rồi.” Tiêu Kiến Quân nói: “Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Thủy(3)! Tớ sẽ chú ý!”
“Cô ấy không phải đến từ Sao Thủy.” Chu Hầu nói: “Nơi cô ấy ở xa hơn Sao Thủy nhiều, xuyên qua Thiên hà Tiên Nữ, xuyên qua dải Ngân hà, xuyên qua hố đen vũ trụ, xuyên qua cả Lạp Hộ(4), cô ấy đến từ một không gian chưa ai tìm thấy! Đắc tội với cô ấy thì dù muốn chết cũng không biết phải chết như thế nào!”
“Ha ha… Xem ra người anh em của tớ bị cô gái ấy dọa không nhẹ! Không phức tạp như thế đâu! Thật ra phụ nữ cũng chỉ có mấy loại thôi, nếu cậu biết dùng phương pháp nào để đối phó với loại phụ nữ nào thì chắc chắn sẽ thành công.”
“Thế… cô ấy là kiểu phụ nữ nào?”
“Cô ấy là kiểu dễ theo đuổi nhất, cậu cứ chờ xem.”
(3) Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Thủy: câu đúng là “Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Kim”, ý chỉ đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Trong ngũ hành, “Hỏa” khắc với “Kim”, nhưng Tiêu Kiến Quân lại chỉ hiểu theo nghĩa trên mặt chữ là “Hỏa” khắc “Thủy”.
(4) Thiên hà Tiên Nữ: là thiên hà xoắn ốc gần dải Ngân hà nhất.
Lạp Hộ: Tên một chòm sao.
Tiêu Kiến Quân rời khỏi góc tối, nở nụ cười tỏa nắng tiến đến chiếc bàn cạnh cửa sổ sáng sủa, nhưng giọng nói lại hổn hển: “Nam Nam… Ngại quá, tôi phải đi trước đây, tôi cần đến bệnh viện…” Anh ta ôm tay phải của mình, làm ra vẻ cố nén đau đớn để mỉm cười.
“Hả? Cậu bị sao thế?”
“Không biết ai vứt miếng thịt bò ở nhà vệ sinh làm tôi bị ngã, giơ tay ra đỡ… nên…” Anh ta hít sâu một hơi, cắn răng, gượng cười: “Chắc là không bị gãy xương đâu, nhưng hơi sưng một chút… Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi…”
“Tôi đưa cậu đi!” Đường Nam Nam vội vàng đứng lên.
“Không cần… Không cần đâu… Như vậy không tốt lắm… Cô có thể giúp tôi mặc áo khoác không? Tay của tôi… không cử động được…”
Một lần nữa, Chu Hầu trợn mắt há mồm nhìn Đường Nam Nam mặc áo khoác cho Tiêu Kiến Quân, khoảng cách giữa hai người rất gần, tiếp xúc thân thể cũng rất nhiều, thậm chí cô còn vòng tay ra sau lưng cậu ta để giữ áo, nhìn cứ như đang ôm nhau. Sau đó, tâm tư của Cô Mập hoàn toàn đặt trên người bị thương, khi hai người ra đến cửa, Tiêu Kiến Quân quay đầu nháy mắt với Chu Hầu.
Chu Hầu với nửa thân dưới như bị liệt vì ngồi quá lâu và anh chàng dã ngoại đứng thẳng hoàn toàn rơi vào một khoảng không u tối.
Giả vờ gãy xương thì phải chụp X – Quang đấy! Chu Hầu ác độc suy nghĩ: với tần số thay bạn gái của cậu, sao cậu lại không bị bệnh máu trắng nhỉ?