Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 36: Chương 36




Tối hôm sau, trước cổng nhà hát, Tiêu Kiến Quân và Chu Hầu cùng nhau xuất hiện. Đường Nam Nam sợ người ta không cho Tiêu Kiến Quân vào nên đã đứng trước cổng đợi, nhìn thấy Chu Hầu thì hơi khó hiểu, hỏi: “Sao cậu cũng tới đây?”

Tiêu Kiến Quân hơi bực bội: “Ai biết, cứ đòi đi xem kịch với tôi, bảo là nhớ lần đầu đi xem kịch, với cả cũng chưa đi dự lễ công diễn lần nào nên muốn đi cùng. Thật sự không thể nào nói lý lẽ với cậu ta. Nam Nam, có thể sắp xếp được không?”

“Vậy các cậu cầm vé vào đi, tôi bảo Nhân Yêu ra đón tôi.” Đường Nam Nam gật đầu.

“Nhân Yêu?” Chu Hầu ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

“Là người bạn biên kịch của Nam Nam.” Tiếu Kiến Quân cười giải thích: “Nickname là Phi Nhân Phi Yêu(1).”

(1) Phi Nhân Phi Yêu: Không phải người cũng chẳng phải yêu.

“Còn có thể loại tên này nữa hả?” Chu Hầu làm vẻ mặt ghét bỏ.

“Cậu không thích thì có thể không xem! Tôi đâu có mời!” Đường Nam Nam khinh thường, nói: “Ăn mày còn đòi xôi gấc.”

Tiêu Kiến Quân vội ngăn hai người, trong lòng càng hối hận vì đã dẫn Chu Hầu theo.

Hôm nay Đường Nam Nam trang điểm, mặc một chiếc váy liền trễ ngực, Tiêu Kiến Quân tặng cô một bó hoa hồng to, cười tươi rói, nói: “Nam Nam, cô càng ngày càng đẹp!”

“Cậu phí của quá!” Chu Hầu bĩu môi.

Đường Nam Nam hung dữ trừng Chu Hầu một phát rồi mới nói với Tiêu Kiến Quân: “Cảm ơn, cảm ơn! Hoa đẹp quá, nhưng mà tôi bị dị ứng phấn hoa, chỉ có mấy loại hoa mà phần nhụy không lộ ra như hoa của cây tiên nhân cầu hoặc là hoa sen mới không sao. Ngại quá, tôi không thể tới gần, chỉ có thể nhìn từ xa.”

“Hả?” Tiêu Kiến Quân vội nói: “Tôi vô ý quá, Chu Hầu nói cô bị dị ứng nhưng không nói là dị ứng phấn hoa. Tôi sẽ đem đi vứt.”

“Vứt thì tiếc quá.” Đường Nam Nam nhìn bó hoa hồng xinh đẹp, nói: “Hay là để lát nữa lúc đạo diễn, diễn viên và biên kịch phát biểu, chúng ta đem hoa lên tặng! Chắc Nhân Yêu sẽ hãnh diện lắm!”

“Cô suy nghĩ chu đáo quá!” Tiêu Kiến Quân không chút do dự vuốt mông(2).

(2) Vuốt mông có nghĩa là nịnh hót.

Chỉ một lúc sau, Nhân Yêu đi ra, là nam, hơn ba mươi tuổi, thấy Đường Nam Nam thì lập tức vui vẻ bắt tay: “Đông Phương, em tới sớm thế.”

“Tất nhiên là để tích cực ủng hộ anh Nhân Yêu rồi.” Đường Nam Nam cười: “Pít-tông tới chưa? Nhan Tịch đâu?”

“Nhan Tịch đến rồi, Pít-tông đang trên đường đến đây, Trục Khuỷu và Cờ Lê đã vào trong rồi, Đai Ốc và Đinh Ốc tới ngay thôi, Dây Sắt có việc nên không tới được.”

Đây là tập đoàn linh kiện, Chu Hầu và Tiếu Kiến Quân đều nghĩ như vậy.

Nickname của bọn họ toàn bị cải biên, ví dụ như Nhân Yêu. Có mấy người chơi thân với nhau thì bị gọi thành tên tương tự nhau, ví dụ như Thủ Đoạn Hơn Cả Phong Mãn Lâu cũng bị gọi thành Cờ Lê, vì thế tên bọn họ nghe rất giống thùng dụng cụ.

“Em đưa theo hai người bạn, không đủ vé, anh dẫn em vào nhé.” Đường Nam Nam nói.

“Không thành vấn đề, nhưng mà mười hàng ghế đầu đã có người ngồi rồi, chỉ có thể ngồi từ hàng thứ mười một trở về sau thôi. Hay là em ngồi chỗ của anh nhé, ở hàng đầu tiên? Dù sao anh cũng chỉ đứng ở cánh gà sân khấu, không thể ngồi một chỗ được.”

“Không cần đâu, anh cũng đâu thể đứng mãi được.” Đường Nam Nam nói: “Ngồi ở hàng mười một đi. Với cả hàng đầu tiên gần quá, em sợ lúc diễn viên hưng phấn thì phun nước bọt lên mặt mình mất.”

“Được rồi, vậy thì ngồi ở hàng mười một.” Nhân Yêu cười.

“Tiêu Kiến Quân, cậu và Chu Hầu đi soát vé rồi vào đi, tôi phải đi lối dành cho nhân viên, các cậu vào trước đi.”

Tiêu Kiến Quân và Chu Hầu ngồi vào chỗ theo sự hướng dẫn của nhân viên rồi chờ Đường Nam Nam. Rất nhanh sau đó, Đường Nam Nam cũng đi vào.

“Ghế số chín hàng thứ mười một, tôi đã lấy tờ rơi tuyên truyền vở kịch để giữ chỗ rồi.” Đường Nam Nam nói với Chu Hầu: “Cậu tới đó ngồi đi.”

“Sao tôi lại ngồi ở đó?” Chu Hầu lắc đầu không chịu: “Mắt tôi không tốt, phải ngồi ở trước, để Quân Tử ngồi phía sau đi, mắt cậu ấy đạt tiêu chuẩn không quân đấy.”

“Này!” Tiêu Kiến Quân không vui: “Chu Hầu, thị lực của cậu cũng đâu có vấn đề gì! Ghế ở hàng mười một là ghế ở giữa, rất thích hợp với cậu, mau đi đi!”

Anh ta nháy mắt với Chu Hầu, ý là, người anh em à, tớ đang hẹn hò đấy! Cậu không lầm đó chứ, mục đích của tớ là hẹn hò, tất nhiên phải ngồi cùng Đường Nam Nam rồi, sao cậu lại vô duyên đi làm bóng đèn chứ!

Chu Hầu làm như không hề có chút tâm ý tương thông nào, tiếp tục lắc đầu: “Cậu nghĩ đây là xem phim đấy à? Lát nữa sẽ có màn hình to đùng cho cậu xem à? Đây là kịch đấy! Xem kịch là phải xem biểu cảm trên khuôn mặt, ngồi ở hàng mười một xa lắc, lại có một bức tường người chắn phía trước nữa, ngay cả mặt của diễn viên còn không thấy chứ đừng nói gì đến biểu cảm của họ. Quân Tử à, thị lực của cậu là 5.3(3), cậu ngồi ở phía sau là thích hợp nhất, ai cũng thấy rõ.”

(3) Ở Trung Quốc, bảng đo thị lực có 14 hàng, thị lực đạt 5.3 là 14/14.

“Hàng thứ mười một! Không phải là hàng thứ một trăm mười một!” Tiêu Kiến Quân nói: “Cậu tự nhìn xem, xa lắm cũng chỉ khoảng bảy, tám mét, sao cậu lại bảo có bức tường người? Cùng lắm là chỉ ít rõ hơn hai mươi phần trăm thôi, cậu quay đầu nhìn một chút đi, hàng hai mươi ba mươi còn có người ngồi, thế nên chắc chắn cậu sẽ nhìn rõ! Mau đi đi!” Tiêu Kiến Quân thuyết phục.

“Tớ không đi!” Chu Hầu nói: “Tại sao hai người ngồi ở hàng thứ ba, còn tớ phải ngồi tận hàng thứ mời một chứ? Tớ không thấy rõ! Thị lực của cậu tốt, cậu ngồi phía sau đi!”

“Chuyện đó và thị lực không liên quan đến nhau!” Tiêu Kiến Quân nghiến răng: “Cậu ra sau ngồi cho tớ!” Anh ta nhìn chằm chằm Chu Hầu, thầm đoán xem cậu ta đã xảy ra chuyện gì. Để xem về nhà tớ xử lý cậu thế nào.

“Tớ muốn xem vở kịch này, cậu đâu thích xem kịch đâu, ngồi đằng sau đi!” Chu Hầu quyết không nhượng bộ.

“Ai nói tớ không thích xem kịch?” Tiêu Kiến Quân hơi giận: “Tớ tới đây để xem kịch! Cậu thật là vô lý! Ra đằng sau ngồi, nhanh lên!”

“Cậu đi đi!”

“Cậu đi đi!”

“Này này này này…” Đường Nam Nam tách hai người ra: “Sắp diễn rồi, rốt cuộc ai ngồi đằng sau?”

“Cậu ta!” Hai người đồng thanh.

“Chu Hầu, cậu ra đằng sau ngồi đi.” Đường Nam Nam nói.

“Không! Tôi ngồi đằng trước mới thấy rõ!” Giọng của Chu Hầu rất ấm ức. Đường Nam Nam hoảng hồn, không thể làm gì khác hơn ngoài việc quay qua hỏi Tiêu Kiến Quân: “Thị lực của cậu đạt 5.3, đứng ngoài cửa cũng thấy được, hay là cậu ngồi đằng sau?”

“Không!” Giọng của Tiêu Kiến Quân rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, trả lời rất kiên quyết: “Tôi cũng chỉ nhìn rõ khi ngồi phía trước!” Dù sao cũng là con cháu quân nhân nên thừa hưởng được khí thế hơn người, nhất thời Đường Nam Nam cảm nhận được sự giận dữ của anh ta, cảm thấy không thể chọc vào.

“Đậu xanh rau má!(4) Không phải chỉ là chỗ ngồi thôi ư, sao các cậu không chịu ngồi…” Đường Nam Nam nói: “Được rồi, được rồi, các cậu ngồi ở đây đi, ta ngồi đằng sau!”

(4)Đường Nam Nam chửi thề nên Sa eidt theo ngôn ngữ mạng VN luôn.

“Đừng, Cô Mập!”

“Đừng, Nam Nam…”

Hai người đồng thanh gọi cô.

“Rốt cuộc thì sao?” Đường Nam Nam cảm thấy vô cùng đau đầu, quay lại hỏi: “Các cậu muốn gì nữa? Sắp diễn rồi, có yên lặng được không?”

“Sao lại để cô ngồi ở đằng sau được… Bọn họ mời cô mà, chúng tôi chỉ đi ké cô thôi.” Tiêu Kiến Quân nói: “Như vậy không được.”

Anh ta suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Tôi ngồi đằng sau!” Nở một nụ cười vô cùng lịch sự, anh ta phong độ đứng lên: “Nam Nam, cô ngồi ở đây đi!”

Hay lắm, dùng chiêu lấy lùi làm tiến! Chu Hầu thầm khen hay, chuyện tranh giành chỗ ngồi với con gái này sẽ khiến Đường Nam Nam có ấn tượng không tốt với cả hai người, nếu Tiêu Kiến Quân rút lui sẽ khiến cậu ta là người tốt.

Đáng tiếc mình không phản ứng nhanh như Tiêu Kiến Quân, bị cậu ta chiếm trước tiên cơ, mình không thể bị bỏ lại phía sau được! Chu Hầu nghĩ vậy nên anh lập tức đứng dậy: “Hay là để tôi ngồi đằng sau, cô ngồi đây đi…”

“Ngừng!” Đường Nam Nam rất muốn bóp chết hai kẻ này.

“Hai cậu ngồi yên cho tôi là được! Ngoan, tôi ngồi đằng sau.” Đường Nam Nam nói: “Não tôi bị úng nước mới đi xem kịch! Bán ba trăm tệ một vé là tốt rồi, đâu bị mất vé oan thế này. Sớm biết hai cậu có thể đánh nhau chỉ vì chỗ ngồi thì tôi thà vứt vé còn hơn, mất mặt chết đi được!” Cô nhấc chân đi về hàng ghế sau, được một lát thì quay lại cảnh cáo: “Xem đàng hoàng vào, lúc diễn không được nói chuyện! Văn minh một chút!”

Tiêu Kiến Quân và Chu Hầu không thể làm gì ngoài việc ngồi xuống trừng mắt nhau, không ai có tâm trạng xem kịch.

Rất nhanh sau đó, bọn họ cảm nhận được điều bất thường, những người xung quanh không nhìn sân khấu mà đều nhìn họ!

Bên trái, bên phải, đằng sau đều dồn mắt vào họ. Tất cả mọi người hứng thú tràn trề nhìn về phía hai người, ánh mắt của họ như gặp được niềm vui bất ngờ, sáng trưng như sói đói nhìn mồi khiến hai người có cảm giác như Đường Tăng rơi vào động yêu quái.

Ai bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ nổi da gà, hai người họ cũng không ngoại lệ. Ai có thể giải thích cho họ biết thế này là thế nào không?

Cho đến khi người ngồi ở hàng ghế sau gọi một cú điện thoại, nhờ có thính lực cũng đạt tiêu chuẩn không quân mà Tiêu Kiến Quân mới hiểu tình huống đáng thương của hai người.

Giọng nói của người phía sau rất gấp gáp, rất vui sướng, nội dung như sau:

“Nhan Tịch! Cậu quay đầu lại đi! Nhìn ghế giữa hàng thứ ba! Nhìn thấy chưa? A ha ha ha, gian tình bay tung tóe!”

“Sao cơ? Cậu không thấy gian tình? Mắt cậu kém thế! Không thấy hai anh chàng vai kề vai, có anh còn ôm một bó hoa hồng to đùng à?”

“À, vẻ mặt sai sai, chắc là cãi nhau! Khẳng định là có gian tình, cậu chưa thấy hai người trừng mắt nhìn nhau đâu. A ha ha ha… Hai người đều rất đẹp trai! Đáng yêu ghê! Cậu đoán xem ai là công, ai là thụ?”

“Đúng vậy, tớ chắc chắn! Tớ là tác giả về mảng này, chắc chắn nhạy cảm hơn người viết mảng tu tiên như cậu rồi, tin tớ đi, không sai đâu!”

Sau đó, Tiêu Kiến Quân nhìn thấy một cô gái cầm điện thoại ở hàng ghế trước nói gì đó, sau đó nữa, tất cả mọi người ngồi ở hàng ghế thứ nhất và thứ hai đều quay xuống nhìn bọn họ.

Trái phải công kích! Trước sau có địch! Bao vây tứ phía!

Hết cách rồi, đây là ghế dành cho khách mời, bốn hàng ghế đầu tiên đều dành cho tác giả viết tiểu thuyết nên trí tưởng tượng của họ vô cùng bay cao bay xa… Không thể tránh được!

Ai bảo hai người tranh nhau ngồi hàng thứ ba làm gì chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.