“Ra ngoài với tớ một lát!” Sắc mặt Tiêu Kiến Quân thối như đế giày, nói nhỏ với Chu Hầu.
“Làm gì? Tớ còn muốn xem kịch mà!”
“Cậu đừng vờ vịt nữa!” Tiêu Kiến Quân nói: “Tớ nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu không đi theo tớ thì tớ sẽ khiến cậu hối hận cả đời! Cậu có tin không?”
“Ha ha… Quân Tử! Cậu hung dữ như vậy làm gì? Ra ngoài thì ra ngoài.”
“Chu Hầu, tớ hỏi cậu lần nữa, cậu có cảm giác gì với Đường Nam Nam?”
“Cô ấy? Cô ấy… có một đặc điểm, đó là rất keo kiệt.”
“Thế thôi?”
“Ơ… còn có thể có gì nữa chứ…” Chu Hầu ngập ngừng. Thật ra chính anh cũng biết không đúng, nhưng bảo anh thừa nhận thì anh không cam lòng.
“Chỉ thế thôi à?” Tiêu Kiến Quân hỏi: “Cậu không thấy cô ấy rất có tài, rất xinh đẹp? Tính cách vui vẻ, nhân phẩm cũng rất tốt?”
“Sao thế được chứ?” Chu Hầu đỏ mặt tía tai nói: “Cô ta mà đẹp? Không biết cô ta mập thành con gì rồi nữa, nhắm một mắt sẽ không thể nhìn hết người cô ta đó! Như vậy mà đẹp? Cô ta vui tính? Cô ta rất xấu tính có được hay không? Suốt ngày mắng người khác mà bảo là vui tính? Quan trọng nhất là nhân phẩm có vấn đề! Người gì mà yêu tiền như mạng! Trong lòng cô ta không có gì quan trọng bằng tiền! Mà sau này nắm tay cô ta, có khi cậu còn không biết đâu là ngón tay của cô ta nữa đấy, mập quá mà.”
“Theo như tớ biết khi một người hết lời chê bai người khác phái thì sẽ có hai khả năng.” Tiêu Kiến Quân chờ anh phát tiết xong mới bình thản nói: “Khả năng thứ nhất là cậu mắc bệnh chó dại, khả năng thứ hai là cậu thích cô ấy.”
“Ai thèm thích cô ta!” Chu Hầu la lên.
“Ồ, vậy để tớ dẫn cậu đi tiêm thuốc phòng dại.” Tiêu Kiến Quân thản nhiên nói.
“Quân Tử!” Chu Hầu sững sờ nhìn anh ta: “Không phải tớ… Không phải tớ thích Mạc Mặc sao?”
“Đệt! Cậu hỏi tớ?” Tiêu Kiến Quân cũng xanh mặt: “Cậu hỏi tớ cậu thích ai?”
“Tớ… Tớ thích Mạc Mặc, Cô Mập chỉ là bạn tốt của tớ thôi, ở bên cạnh cô ấy rất vui. Có thể tớ cũng… thích Cô Mập chút chút, nhưng tớ thích Mạc Mặc hơn, chắc chắn là như vậy! Ha ha… ha ha… Quân Tử! Đâu phải cậu không hiểu đàn ông? Trong lòng cậu đã có một người nhưng vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với người khác? Chắc chắn là có! Người ta là một chân đạp hai thuyền, còn cậu là thiết tác liên chu, như lý bình địa(5)! Vì thế khẳng định là cậu hiểu! Hai cái thích này không giống nhau! Một người là thích kiểu muốn cô ấy làm bạn gái của mình, một người chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường! Tớ xem Cô Mập chỉ là bạn bè bình thường…”
(5) Câu gốc là “Thiết tác liên chu, độ giang như lý bình địa: Dây xích sắt nối liền các thuyền lại với nhau, đi trên sông như đạp trên đất bằng. Ý của Chu Hầu là người khác chỉ một chân đạp hai thuyền (một lúc quen hai cô), còn Tiếu Kiến Quân thì quen luôn một đống cô.
Mặt trầm như nước, Tiêu Kiến Quân lạnh lùng hỏi: “Cậu xác định?”
“Đúng vậy, tớ nghĩ là tớ thích Mạc Mặc.”
“Tốt lắm, lên xe đi!” Tiêu Kiến Quân đi tới chiếc Audi của Chu Hầu, nói: “Cậu ngồi bên kia đi, tớ lái!”
“Định đi đâu?” Chu Hầu nói: “Này, không chào tạm biệt Cô Mập à? Cậu muốn đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Xe chạy càng lúc càng xa, dần ra khỏi khu vực nội thành.
“Này, Quân Tử! Rốt cuộc cậu định đi đâu?” Chu Hầu sốt ruột, nụ cười của Tiêu Kiến Quân quá nham hiểm, nếu không phải cậu ta lái xe thì anh còn tưởng mình gặp phải kẻ giết người cướp của nữa đấy.
“Sân bay!” Tiêu Kiến Quân cười đểu.
“Ra sân bay làm gì?” Chu Hầu kinh ngạc: “Cậu định đi đâu à?”
“Tớ không đi đâu cả, tớ tiễn cậu lên máy bay.” Tiêu Kiến Quân cười như không cười, giọng nói vô tội chết sức.
“Tớ lên máy bay làm gì?” Chu Hầu nói: “Tớ muốn lên máy bay khi nào cơ?”
“Cậu nói! Cậu vừa mới nói xong, cậu nói cậu thích Mạc Mặc. Đã thế thì đi tìm cô ấy đi! Hôm qua đã lấy được thẻ căn cước tạm thời, bây giờ có thể bay rồi.”
Anh ta mỉm cười, nói: “Tớ sẽ mở thẻ ngân hàng giúp cậu, giúp cậu chuyển khoản, cũng sẽ giúp cậu lấy thẻ căn cước chính thức, cậu cứ yên tâm.”
Sau đó anh ta nhiệt tình ôm vai Chu Hầu, nhiệt tình đẩy anh: “Đi đi! Người anh em, chúc cậu thành công!”
“Tớ… Tớ, tớ lười lắm! Tớ không tích cực với phụ nữ như cậu đâu, và tớ cũng rất có lòng tin vào bản thân! Là của tớ thì nhất định sẽ thuộc về tớ!”
“Hồ đồ!” Tiêu Kiến Quân nắm tay anh, nghiêm mặt nói: “Là của cậu thì nhất định sẽ thuộc về cậu? Cậu nghĩ cậu là ai? Tớ nói cho cậu biết, điều kiện tiên quyết khi đàn ông theo đuổi phụ nữ là gì? Đó chính là thành tâm thành ý, cố gắng hết sức! Thái độ rất quan trọng! Nhà cậu giàu, cậu cao ráo đẹp trai nhưng nếu thái độ không tốt thì sẽ không ai thích cậu đâu!”
Anh ta chuyển sang bả vai Chu Hầu, nói: “Tớ nói muốn nhét Mạc Mặc vào lại trong sách là gạt cậu đấy, thật ra trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, nữ chính luôn là ước mơ của hàng trăm người đàn ông! Người như Mạc Mặc rất hiếm có khó tìm! Cô ấy không giống cậu, không giống tớ, không giống Đường Nam Nam, chúng ta là hàng có thể tái chế, còn cô ấy là hàng số lượng có hạn! Nếu bỏ lỡ thì sẽ rất khó để tìm lại. Tớ biết rất rõ mình thích gì nên không có cảm giác với cô ấy, nhưng cậu thích cô ấy, vì thế hãy nắm chắc cơ hội này! Nhất định phải cố gắng!”
Hàng số lượng có hạn… Chu Hầu hơi sửng sốt. Tiêu Kiến Quân nói rất đúng, Mạc Mặc là hàng số lượng có hạn, Đường Vương cũng là hàng số lượng có hạn, người như thế rất khác hàng phổ biến như bọn họ, huống chi hai loại hàng số lượng có hạn này còn ở bên nhau, quá nguy hiểm! Anh từ bỏ Mạc Mặc được không? Hình như không cam lòng, nhưng phải đi tìm cô ấy? Hình như càng không cam lòng.
“Hay là tớ… để ngày mai đi nhé!” Chu Hầu muốn đi về ngay: “Giờ đã hơn tám giờ rồi, không còn vé đâu.”
“Chưa mua sao biết?” Tiêu Kiến Quân nói: “Có đến mấy hãng máy bay, tớ không tin một vé cũng không có, cậu nói xem cậu có thích Mạc Mặc không?”
“Tất, tất nhiên là thích rồi.”
Phì! Tiêu Kiến Quân phì cười: “Vậy sau khi thành công thì cậu đừng quên cảm ơn tớ đấy!”
Mãi cho đến khi tới sân bay, Chu Hầu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, đó là một cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời, cảm giác đó khiến anh cảm thấy như mắt bị đổ máu, dạ dày bị rút gân! Nhưng trên thực tế thì không xảy ra chuyện gì xấu cả.
Chẳng những không xảy ra chuyện xấu gì mà tất cả mọi việc đều rất suôn sẻ, trên đường đi không hề gặp một cái đèn đỏ nào, đến sân bay đúng lúc có một chuyến bay tới Lhasa trong một tiếng nữa, hiện tại không phải là mùa du lịch nên khoang hạng nhất, khoang thương nhân, khoang phổ thông đều có ghế trống, tha hồ chọn!
Tiêu Kiến Quân giúp anh mua vé khoang hạng nhất, Chu Hầu cảm thấy cứ như đang nằm mơ, tiền đã được chuẩn bị xong, điện thoại cũng đã có, thẻ căn cước tạm thời đã được lấy rồi, nhưng anh cảm thấy mình cứ quên cái gì, thứ đó vô cùng quan trọng, vậy nên lúc chờ lên máy bay anh không ngừng kiểm tra đồ đạc, cứ kiểm tra liên tục, mãi đến khi tâm không cam tình không nguyện lên máy bay mới thôi.
Trong lúc đó, Tiêu Kiến Quân vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn làm thủ tục giúp anh, kiên trì đưa anh lên máy bay tìm chỗ ngồi mới vẫy tay tạm biệt.
“Xin chào quý khách, chào mừng quý khách đến với chuyến bay GR2156…”
“Xin chào quý khách, chào mừng quý khách đến với chuyến bay GR2156…”