Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 38: Chương 38




Chu Hầu cảm thấy trái tim như bị nhét vào túi hút chân không, không khí đang bị rút dần, rất khó thở, rất chật chội, rất bức bối.

Anh biết lý do tại sao, đó là vì anh nhớ Cô Mập! Anh nhớ Cô Mập vô cùng!

Từ lúc ngồi trên máy bay đã thấy nhớ! Không đúng, từ khi vừa đặt chân vào sân bay đã thấy nhớ! Cũng không phải luôn, từ lúc rời khỏi nhà hát đã bắt đầu nhớ rồi!

Tuy không muốn thừa nhận chút nào nhưng cảm giác này quá chân thật. Ba tiếng trước, anh vẫn đang cùng Cô Mập xem kịch, nhưng chỉ mới xa nhau ba tiếng mà anh đã nhớ cô rồi, nhớ đến cả người khó chịu.

Có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều có ít nhất một lần bừng tỉnh như vậy, tự mình đối mặt với tình cảm của chính mình. Có thể tất cả đều thuận lợi, họ tu thành chính quả, cuối cùng sẽ kề vai nhau sánh bước trên đường đời, hoặc cũng có thể chỉ là những người từng lướt qua nhau. Nhưng lúc ban đầu, nếu không trải qua cảm giác bừng tỉnh đó, không một lần nào cả, thì sẽ vô cùng nuối tiếc.

Hiện tại, Chu Hầu đang trải qua cảm giác đó. Anh chưa bao giờ nhớ Tiêu Kiến Quân đến thế, chưa từng nhớ Mạc Mặc đến thế, chưa từng nhớ ai đó đến thế.

Đi một tuần, gặp Mạc Mặc, chơi vài ngày, được không?

Không được!

Chỉ đi một ngày thôi, thăm Mạc Mặc một lát rồi về, được không?

Không được!

Bay đến Lhasa, sau đó lập tức bay về, được không?

Không được!

Anh nhớ cô đến mức không thể kiềm chế! Anh không có cách nào để kiềm nén tình cảm của mình, lúc này anh không muốn đi gặp Mạc Mặc một chút nào! Không muốn chút nào! Anh muốn ở lại Bắc Kinh, muốn ở bên cạnh Cô Mập!

Máy bay đang đậu trên đường băng chuẩn bị cất cánh, nữ tiếp viên hàng không mỉm cười hướng dẫn các tư thế bảo hộ, đột nhiên, một hành khách trẻ tuổi đứng bật dậy, nói to: “Tôi không đi nữa, tôi muốn xuống máy bay!”

“Xin anh thắt chặt dây an toàn! Máy bay sắp cất cánh rồi!” Nữ tiếp viên hàng không đi đến trước mặt người nọ, mỉm cười nói.

“Không! Tôi không đi nữa, tôi muốn xuống!” Chu Hầu gào to.

“Xin lỗi quý khách, cửa máy bay đã đóng, phi công cũng đã nhận được tín hiệu từ trạm điều khiển, anh không thể xuống được!”

“Tôi không đi! Tôi cũng không cần hoàn trả vé!” Chu Hầu hét to: “Cho tôi xuống là được!”

“Không được!” Nữ tiếp viên hàng không nói: “Máy bay đã đóng cửa, nếu không có việc gì khẩn cấp thì không thể xuống được.”

“Tôi mua vé khoang hạng nhất, tôi có quyền ưu tiên!”

“Ngại quá, khoang hạng nhất và khoang phổ thông cất cánh cùng lúc.”

Tranh cãi một lúc lâu vẫn không có kết quả, lúc này máy bay đã nhận được tín hiệu yêu cầu cất cánh từ trạm điều khiển, máy bay khởi động máy, bắt đầu trượt trên đường băng.

Được lắm! Đối với cậu, nếu cô ấy còn không bằng sĩ diện của cậu thì tớ cũng không cần nể mặt cậu! Anh ta tắt điếu thuốc lá, lạnh lùng xoay người.

“Không được! Tôi muốn xuống! Tôi… Tôi…” Người Chu Hầu co giật: “Tôi… Tôi… Tôi…” Anh bắt đầu hớp từng ngụm khí, chỉ vào cổ họng mình: “Tôi… Tôi… Tôi…”

“Anh ơi, anh làm sao vậy? Anh không khỏe ở đâu?” Nữ tiếp viên hàng không hoảng hốt mở to mắt.

“Bệnh hen suyễn… của tôi… tái phát…” Vừa dứt lời, Chu Hầu lảo đảo, ngã xuống người một nữ hành khách to béo.

“A a a a!” Tiếng hét của vị khách nữ to như loa phóng thanh. Nhất thời tiếp viên hàng không luống cuống tay chân: “Anh ơi, anh thế nào rồi? Anh không sao chứ? Anh ơi!”

“Tôi… không thở được… Không khí… Cứu với!... Cứu…” Chu Hầu ôm cổ mình khom người xuống, khuôn mặt đỏ bừng.

“Anh có thuốc không?” Nữ tiếp viên hàng không bắt lấy tay anh, hỏi: “Anh có mang thuốc của mình không?”

“Không có… Tôi muốn… xuống máy bay! Cứu mạng… cứu mạng…”

“Anh cố chịu một chút! Anh ơi, anh nhất định phải cố gắng chịu đựng!” Nữ tiếp viên hàng không vội vàng chạy đi. Máy bay đột nhiên vang lên thông báo có một hành khách đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Trong tình huống này, nếu máy bay đang bay trên trời cũng phải hạ cánh khẩn cấp, huống chi lúc này máy bay còn chưa cất cánh, ai mà quan tâm máy bay đã đóng cửa hay chưa chứ.

Máy bay lập tức dừng lại rồi rời khỏi đường băng. Hệ thống sân bay làm việc rất nhanh, chưa đầy mười phút sau, xe cấp cứu đã chạy tới, hai nhân viên hậu cần ở sân bay mang băng ca ra, nhanh chóng chạy lại gần máy bay.

Chỉ chốc lát sau, Chu Hầu với khuôn mặt đỏ bừng đang cuộn tròn người được người ta cho mang mặt nạ dưỡng khí rồi khiêng xuống máy bay. Người trên máy bay xôn xao, rất nhiều người lấy điện thoại ra gọi cho người quen, thông thường mấy chuyến bay rất buồn tẻ, hiếm có chuyện gì kịch tính như thế này, không tám chuyện cũng uổng.

Băng ca đi đến lối đi cấp cứu, xe cứu thương đã chờ ở cửa sân bay, nhưng lúc này, hành khách đang gặp nguy hiểm đến tính mạng nằm trên băng ca đột nhiên ngồi bật dậy, vứt mặt nạ dưỡng khí qua một bên, sau đó trước mặt mọi người, anh ta bỏ chạy!

“Này… Này này, anh ơi, đừng chạy! Anh phải đến bệnh viện cấp cứu…” Nhân viên hậu cần vô cùng bối rối, qua một lúc mới có thể nói được câu hoàn chỉnh.

“Không có gì đâu! Tôi đã khỏe rồi!” Chu Hầu ở đằng xa vẫy tay, sau đó nhảy qua hộ lan ngăn giữa hai làn đường, liều mạng bỏ chạy! Từng chiếc xe thắng gấp khi đến gần anh, gào thét liên hồi.

Xe cứu thương không thể băng qua hộ lan nên chỉ có thể vừa lái xe ở làn đường bên này này vừa gọi to: “Anh ơi! Anh cần được cấp cứu! Anh ơi, anh cần được cấp cứu!”

Nhưng suốt ba cây số gần sân bay đều là xe, vì thế chỉ một lúc sau xe cứu thương đã không thể đi thêm nữa. Nhân viên hậu cần chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hầu luồn lách, từ từ biến mất khỏi tầm nhìn. Anh ta vẫn kiên nhẫn gọi to hai lần: “Anh cần được cấp cứu! Anh cần được cấp cứu!”

Người trên đường và người trên xe không hẹn mà cùng than thở: “Bây giờ bệnh viện thu phí kinh quá! Xem chàng trai trẻ kia kìa, sợ đến mức phải nhảy khỏi xe cứu thương! Tội nghiệp ghê!”

Tiêu Kiến Quân lái con xe Audi của Chu Hầu nhích từng chút một trên đường vì kẹt xe, nhích một chút lại ngừng, lại nhích một chút rồi ngừng tiếp, vừa chạy được một đoạn ngắn lại phải ngừng, dòng xe cứ di chuyển từng chút một về phía trước, phải qua trạm thu phí cách khoảng ba trăm mét nữa mới có thể di chuyển bình thường.

Chuông điện thoại vang lên, anh ta thấy người gọi là Đường Nam Nam thì mỉm cười nhận điện thoại.

“Nam Nam.” Tiếng gọi này vô cùng có kỹ thuật, không hề giả tạo lại mang theo sự uyển chuyển.

“À, đúng là bọn tôi đã rời đi rồi. Xin lỗi nhé… Vở kịch không hay? Không phải, tôi thấy rất hay, nhưng Chu Hầu có việc gấp, mà chúng tôi lại đi một xe nên tôi đành phải đưa cậu ấy đi… Đúng vậy, ở nhà hát đông quá, không tiện tạm biệt cô, tôi cứ nghĩ đưa cậu ấy đi chỉ một lát là về, ai ngờ lại bị kẹt xe dữ quá nên mới đi lâu như vậy, xin lỗi cô.”

“Cậu ấy không sao, đúng vậy, cô yên tâm đi. Nam Nam, vở kịch diễn xong chưa?”

“Ồ, một tiếng nữa mới xong hả, hình như hơi dài… Kịch bản tới mười hai vạn chữ? Vậy thì ắt hẳn tốn không ít tâm huyết, haiz, tiếc ghế, tôi rất muốn xem vở kịch này. Nam Nam, cô có thể kể nội dung cho tôi nghe không? … Ừm, ừm, thật ư? Cảm ơn cô! Đừng kể hết bốn tiếng, ha ha… Kể tóm tắt là được… Vậy sau khi kết thúc cô chờ tôi trước cửa nhà hát được không? Chúng ta cùng đi ăn khuya, tôi thật sự rất muốn nghe.”

“Ha ha… Được, đến quán hải sản! Vừa rẻ lại ngon, cô dẫn tôi đến đó nhé, sau này tôi lại có thêm một địa điểm ăn uống rồi.”

Kể chuyện… Tiêu Kiến Quân cất điện thoại, cười hài lòng, lại tiến thêm một bước rồi.

Chu Hầu, nếu cô ấy là người duy nhất của cậu thì tớ sẽ không tranh giành với cậu. Nhưng nếu cô ấy chỉ là một trong những sự lựa chọn của cậu, vậy thì cậu có khác gì tớ? Tại sao tớ phải nhường cho cậu?

Quân Tử dựa lưng vào ghế, thầm nghĩ.

Bỗng làn đường bên kia trở nên huyên náo, Tiêu Kiến Quân nhìn vào gương chiếu hậu xem có chuyện gì thì thấy có một loạt xe dừng lại, tất cả tài xế đều thò đầu ra ngoài, vặn cổ chín mươi độ nhìn ra đằng sau.

Rất hiếm khi thấy hành động đồng loạt như vậy trên đường cao tốc.

Rốt cuộc ở đằng sau đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Kiến Quân không chống cự nổi sự hiếu kỳ của mình nên đã gia nhập vào hàng ngũ xoay đầu, trở thành thành viên của câu lạc bộ hành động đồng loạt trên đường cao tốc.

Từ rất xa, một bóng dáng quen thuộc đang bỏ chạy. Người đó mang giày Tây, quần áo chỉnh tề, nhưng dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Đầu tóc ướt nhẹp mồ hôi, lại bị gió thổi tạo thành kiểu tóc kỳ dị. Cà vạt nới lỏng bị bay ngược ra sau cổ trông cứ như mấy ca sĩ hát nhạc punk.(6) Xe bị kẹt cứng thành một hàng, chỉ có người đó tự do trốn chạy mà không hề bị cản trở, giống như ngựa hoang bị đứt cương! Mồ hôi trên mặt người đó cũng đang rơi tự do! Nếu không có vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, trông người đó sẽ như một nghệ sĩ.

(6)Nhạc punk (hay còn gọi là punk rock) là một thể loại nhạc rock.

Quỷ thần thiên địa ơi!

Tiêu Kiến Quân ngơ ngác, rồi dần dần hóa đá, sau đó lại từ từ thả lỏng, qua một lúc sau lại bật cười.

Trước giờ chỉ biết chó cùng bức dậu, nào ngờ cậu ta đến máy bay cũng dám nhảy!

Anh ta lấy điện thoại ra, chọn biểu tượng camera, chọn quay cận cảnh rồi bắt đầu quay phim. Trên khóe môi luôn là nụ cười xấu xa.

Chu Hầu không nhìn thấy anh ta, hai mắt anh chỉ nhìn về phía trước chạy một mạch. Tiêu Kiến Quân không hề gọi anh lại và cũng không có ý định đó mà cùng với mọi người xem náo nhiệt. Chờ đến khi Chu Hầu chạy đi rất xa, không quay được nữa, anh ta mới hài lòng cất điện thoại, đoạn phim tròn hai mươi phút.

Sức bền không tệ! Không nhiều người lớn lên ở thành phố có thể chạy một mạch từ sân bay ra ngoài trong khoảng thời gian đó mà không hề giảm tốc độ, rất tốt, thân thể khỏe mạnh mới có sức chịu giày vò!

Anh ta gọi điện cho Đường Nam Nam.

“Tiêu Kiến Quân, cậu đến rồi à? Vở kịch vẫn chưa kết thúc đâu, cậu có muốn vào xem đoạn cuối không?” Đường Nam Nam nói nhỏ.

“Không đâu, tôi không đến được.” Tiêu Kiến Quân cười khẽ.

“Vậy nói chuyện sau nhé, mọi người đang xem kịch, tôi không tiện nói chuyện lắm.”

“Tôi muốn hỏi cô một chuyện, nhanh thôi, cô chỉ cần trả lời tôi một câu thôi là được.” Tiêu Kiến Quân cười nói.

“Được, cậu nói đi.”

“Nam Nam, tôi muốn hỏi… Nếu có một người gây ra thương tổn sâu đậm cho cô thì cần bao lâu cô mới có thể tha thứ cho người đó?”

“Tổn thương sâu đậm?” Đường Nam Nam hỏi lại.

“Đúng, rất sâu, rất đậm…” Tiêu Kiến Quân trả lời: “Nhưng mà bây giờ người đó đã hối hận rồi, cô cần bao lâu mới có thể tha thứ cho người đó?”

“Nếu vậy… tha thứ cho người đó là việc của Thượng Đế, không liên quan tới tôi. Nhưng tôi có thể “thăm hỏi” người đó một chút.”

Người anh em à, tớ nghĩ thân thể của cậu vẫn chưa đủ khỏe, cần rèn luyện thêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.