Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 40: Chương 40




Bóng cây loang lổ chiếu lên cơ thể cao ráo của anh ta, ngay cả Chu Hầu cũng không thể không thừa nhận từ “ngọc thụ lâm phong” như được tạo ra để dành riêng cho cậu bạn.

“Tiêu Kiến Quân!” Đường Nam Nam ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu có việc ư? Sao lại ở đây?”

“À, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi. Tuy đã hết giờ diễn kịch nhưng tôi vẫn đến đó để thử vận may.” Anh ta cười dịu dàng, gương mặt vô cùng quyến rũ: “Tiếc là vận may không tốt lắm, cô đi mất rồi.”

“Vì vậy tôi đành tự mình đi tìm quán hải sản mà cô nói…” Anh ta giơ tay lên trước mặt Đường Nam Nam, trên đó đang xách hai hộp thức ăn, cười nói: “Đoán xem trong hai cái hộp này có gì?”

“Cua!” Đường Nam Nam kích động: “Cua xào gừng hành!”

Mùi thơm hấp dẫn đó còn phải đoán sao? Thèm thuồng nó cả tối mà còn cần phải đoán sao? Đây là mùa mà cua béo nhất, gạch cua rất to, tám cái chân của nó cũng đầy thịt. Trời ơi, nước miếng sắp chảy ròng ròng rồi.

“Cậu vất vả quá!” Đường Nam Nam mặt mày hớn hở: “Chỗ đó hơi khó tìm, sao cậu tìm ra hay thế?”

“Cũng không khó tìm lắm, cô đã chỉ đường rất cụ thể mà, tôi vừa đến đầu ngõ đã nghe mùi cua xào rồi, rất thơm.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Cua xào gừng hành của quán đó ngon lắm, phải nói là mỹ vị nhân gian đấy! Cậu ăn rồi sẽ biết.”

“Còn hộp này nữa, là ốc xào cay.” Tiêu Kiến Quân cười nói: “Ông chủ nói mấy món này là món tủ của quán nên tôi mua luôn hai phần.”

Wow… Quá đã!!! Đường Nam Nam như mở cờ trong bụng, sao cậu biết tôi thích ốc xào cay hay thế?!

“Ở đây còn có tôm nướng và sò điệp, cả mực nữa, đều tươi sống hết đấy. Chính mắt tôi nhìn ông chủ chế biến nên bảo đảm tươi ngon.” Tiêu Kiến Quân mỉm cười.

“Ừ, ừ, thích quá. À, đúng rồi, tôi có mang theo bản thảo đó, để lát đưa cho cậu.” Đường Nam Nam hớn hở gật đầu, trong mắt chỉ còn lại đồ ăn ngon, chỉ muốn nhanh chóng được chạm tay vào chúng thôi.

“Không mời tôi lên nhà ngồi một chút à?” Tiêu Kiến Quân mỉm cười nhìn cô.

“A, đúng rồi, ngại quá, ngại quá!” Đường Nam Nam đỏ mặt: “Cậu lên nhà ngồi một lát nhé, nhưng nhà hơi nhỏ, cũng hơi bừa bộn, mong cậu đừng chê.”

Chu Hầu núp ở một góc, trơ mắt nhìn hai người đi lên lầu, tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ đành vò đầu bứt tai chứ không biết phải làm sao.

Đường Nam Nam như có linh cảm, đi được một đoạn thì quay đầu lại nhìn, nhưng Chu Hầu núp sau một chiếc xe, vị trí tương đối kín đáo nên cô không thấy. Vì còn Tiêu Kiến Quân xách hai túi đi ở đằng sau nên cô đành xoay người tiếp tục lên lầu, nhưng bước chân lại hơi chần chừ.

“Nam Nam?” Tiêu Kiến Quân thấy Đường Nam Nam đứng trước nhà cầm chìa khóa nhưng lại không mở cửa mà đứng đó ngẩn người.

“Nam Nam?” Anh ta gọi lại lần nữa.

“Hả?” Đường Nam Nam hoàn hồn: “À, cậu đợi một chút, tôi mở cửa ngay đây.”

“Cô sao thế?” Tiêu Kiến Quân mỉm cười hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là lúc nãy cãi nhau với Chu Hầu thôi.” Đường Nam Nam chau mày: “Cậu biết cậu ta bị sao không? Áo quần xốc xếch, còn tức giận nữa chứ, khi không vô duyên vô cớ tìm tôi gây lộn cứ như chó điên, làm tôi tức muốn chết! Người đâu mà lạ lùng, lúc xem kịch còn tốt thế, chả hiểu sao đảo mắt một cái lại trở nên khốn khổ như vậy. Chẳng lẽ cậu ta xảy ra chuyện gì?”

“Hả? Cậu ấy vừa cãi nhau với cô?” Tiêu Kiến Quân vô cùng hứng thú: “Khi nào?”

“Hơn một tiếng trước, sau khi kết thúc vở kịch.”

“Chạy nhanh thật!” Tiêu Kiến Quân thán phục.

“Ai chạy nhanh?” Đường Nam Nam hỏi.

“Tôi nói Chu Hầu đấy, hơn hai tiếng trước chúng tôi vừa chào tạm biệt nhau. Tâm trạng cậu ấy không tốt, không ngờ lại chạy đi tìm cô cãi nhau để hạ hỏa. Nhẩm tính thời gian thì đúng là nhanh thật.”

“Cậu nói tâm trạng cậu ta không tốt nên mới chạy đi tìm tôi cãi nhau?” Đường Nam Nam trợn to mắt.

“Đúng vậy, từ nhỏ cậu ấy đã sợ nóng, trời nóng thì tính tình cũng sẽ trở nên nóng nảy, phải tìm ai đó xả giận mới thoải mái trong người, vì thế cậu ấy thường vô duyên vô cớ tìm tôi để phát giận! Nhưng mà được cái là cậu ấy không giận lâu, cô chỉ cần im lặng nghe cậu ấy mắng, đợi cậu ta mắng khoảng mười câu là ổn, không sao đâu.” Ngoài mặt thì Tiêu Kiến Quân tỏ vẻ ấm áp, nhưng thật ra lời nói thì vô cùng nham hiểm.

“Stop! Trời nóng là có thể tùy tiện nổi giận à? Nếu đem cậu ta ném vào sa mạc chắc cậu ta tự bốc cháy luôn quá!” Đường Nam Nam không hài lòng: “Tôi nói này, cậu đâu phải mẹ cậu ta, có cần phải nuông chiều cậu ta như vậy không? Trời nóng thì sẽ đi tìm người cãi nhau để hạ hỏa? Cái này là bệnh đấy! Lớn rồi mà còn làm vậy, cậu ta ngứa đòn à?”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy cậu ta ngứa đòn!” Tiêu Kiến Quân nở nụ cười nham hiểm.

“Nếu cậu thật sự muốn tốt cho cậu ta thì phải quản thật chặt, nếu không thì cũng có ngày cậu ta trở nên hư đốn đấy.” Đường Nam Nam vô cùng tức giận khi mình là bao xả giận của người khác.

“Đúng, cô nói đúng lắm! Phải xử lý cậu ấy mới được!” Tiêu Kiến Quân lại khôi phục nụ cười quyến rũ: “Sau khi cãi nhau với cô thì cậu ấy đâu?”

Đường Nam Nam lắc đầu: “Sau khi cãi nhau, tôi lên xe buýt về nhà, lúc ấy giận quá nên không để ý lắm, cậu ta không lên xe cùng tôi, vì thế tôi cũng chả biết cậu ta đi đâu. Hay là cậu gọi điện thoại hỏi xem sao, tôi sợ tôi mà gọi thì lại cãi nhau mất.”

“Không cần gọi đâu, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu, cô cứ yên tâm.”

Ánh mắt của Tiêu Kiến Quân rơi trên khung cửa sổ của khu nhà, khóe miệng khẽ nhướn lên vui vẻ. Khu nhà Đường Nam Nam đang ở khá cũ nên không có thang máy, ở mỗi khúc quanh trên cầu thang mỗi tầng đều có một cái cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy một khoảnh sân nhỏ bên dưới khu nhà, mà trùng hợp là Chu Hầu lại đang đứng ngay ở khoảnh sân nhỏ đó, anh đang đi qua đi lại, trông vô cùng sốt ruột.

“Vào đi.” Đường Nam Nam mở cửa, ném túi xách lên sofa, nhận lấy túi đồ ăn từ tay Tiêu Kiến Quân, nói với anh ta: “Cậu đang nhìn gì đó? Mau vào đi.”

“Phong cảnh bên ngoài cửa sổ ở khu nhà này đẹp quá.” Môi anh ta khẽ nhướn, chậm rãi nói.

“Có gì mà đẹp? Toàn mấy cửa hàng thôi mà.” Đường Nam Nam lắc đầu: “Vào đi, tôi lấy dép cho cậu.”

“Tôi không vào đâu.” Tiêu Kiến Quân đứng ở cửa nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười nói: “Hôm nay cũng trễ rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác tôi lại tới.”

“Ơ, đồ ăn rất nhiều, mà cũng là của cậu mua, một mình tôi ăn kỳ lắm.” Đường Nam Nam nhìn điện thoại, sắp mười hai giờ rồi, quả thật là không tiện giữ anh ta lại, vì thế đưa một túi đồ ăn cho anh ta, nói: “Mỗi người một nửa, cậu đem về nhà ăn đi.”

“Được.” Tiêu Kiến Quân cười, nhận lấy túi đồ ăn.

“Ấy, khoan đã, còn chuyện này nữa…” Đường Nam Nam nhìn tay Tiếu Kiến Quân: “À, cậu đang cầm hộp cua, có thể đổi lại được không?”

Cô nói xong cũng tự cảm thấy xấu hổ, vội lấy USB từ trong túi xách ra: “Bản thảo ở trong này, cậu đọc xem có cần chỉnh sửa gì không nhé.”

“Tôi về nhà rồi sẽ xem, có gì sẽ báo cô ngay.” Tiêu Kiến Quân mỉm cười tạm biệt cô, xách túi đồ ăn xuống lầu. Anh ta còn cố ý giậm mạnh chân, tiếng giày da vang lên rõ rệt trong đêm tối.

Chu Hầu nhanh chóng phát hiện ra anh ta, trốn cái vèo vào góc khuất, mắt nhìn chằm chằm ra sân trước của khu nhà. Tiêu Kiến Quân giả vờ như không thấy, mở xửa xe Chu Hầu, nghênh ngang lái đi.

Chu Hầu vừa mừng vừa lo, mừng là vì lúc nãy Tiêu Kiến Quân lên lầu làm anh lo đến mức cổ họng như muốn rớt ra ngoài, chỉ sợ đêm nay là giới hạn thời gian “lâu” của cậu ta. Chu Hầu còn đang vắt hết óc để nghĩ cách đối phó thì không ngờ Tiêu Kiến Quân đã đi xuống dưới, lúc này tim anh mới thả lại vào ngực. Còn lo là vì hôm nay mới chỉ là ngày thứ năm Tiêu Kiến Quân quen Cô Mập mà cậu ta đã lên nhà Đường Nam Nam rồi, với tốc độ này thì nửa tháng chỉ là chuyện cỏn con. Lực sát thương quá lớn! Anh phải đẩy nhanh tốc độ, tốc chiến tốc thắng mới được.

Nhưng mà… nhưng mà… Nhưng mà phải nói thế nào đây? Nếu lúc trước Đường Nam Nam có thể giặt quần áo cho anh, bọn họ còn có thể cùng uống chung một ly nước thì bây giờ chỉ cần gặp nhau thì hai người không làm mặt lạnh cũng sẽ gây lộn, mà mấy việc này đều do anh tự chuốc lấy, vậy nên anh phải mở miệng thế nào để không bị Cô Mập dùng một cước đá bay đây?

Hôm nay vừa cãi nhau xong, có nên đợi Cô Mập bớt giận không nhỉ? Chờ qua hai ngày rồi hẵng nói?

Nhưng nếu Tiêu Kiến Quân sử dụng chiêu mới thì biết làm thế nào? Nếu cậu ta còn không thèm chờ đến nửa tháng thì anh biết tìm ai khóc lóc? Đêm dài lắm mộng, vẫn nên giải quyết ngay lập tức thì hơn!

Nhưng phải giải quyết thế nào? Có khi nào sẽ bị phản tác dụng không? Vẫn là đợi mấy ngày nữa hẵng nói mới an toàn!

Nhưng nếu đợi mấy ngày nữa thì có khi còn không có cơ hội mở miệng thì sao? Vẫn là nói ngay bây giờ đi!

Nhưng mà… nhưng mà… Không thể quấy rầy lúc Cô Mập đang ngủ được, e là sẽ khiến cô ấy nổi giận, mà một khi Cô Mập nổi giận thì… Quá đáng sợ! Dám nhảy khỏi máy bay mà lại sợ Cô Mập nổi giận, như vậy có nghĩa là Cô Mập còn nặng hơn cả máy bay?

Chu Hầu đứng dưới khu nhà Đường Nam Nam ở mà hết sức băn khoăn, cứ đấu tranh tư tưởng mãi giữa nói hay không nói. Đến khi thấy đèn phòng cô đã tắt, anh biết là Cô Mập sắp đi ngủ thật rồi. Cuối cùng anh không nhịn được nên nhặt một hòn đá, định ném lên cửa sổ nhà cô nhằm thu hút sự chú ý, sau đó cứ thuận theo tự nhiên đi! Anh muốn nói chuyện với cô quá.

Nhưng trước giờ anh chưa từng làm việc này nên lực ném không chính xác lắm, ném ba hòn đá rồi mà vẫn không trúng cửa sổ nhà cô. Anh cầm lấy hòn đá thứ tư, nhắm một mắt, một chân đặt đằng trước, chân kia đặt phía sau, tư thế giống như đang bắn cung. Một ông cụ đột nhiên xuất hiện đằng sau anh. Ông cụ đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, nói: “Thằng ranh kia, lớn to đầu rồi mà sao vẫn chơi trò đập vỡ kính nhà người ta thế hả?”

Chu Hầu vô cùng xấu hổ, sự dũng cảm vất vả lắm mới gom góp được trong chớp mắt tiêu tan không còn một mảnh theo lời của ông cụ. Anh không thể ở đó được nữa, chỉ đành xoay người bỏ chạy, biến mất như một cơn gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.