Cả đêm hôm đó Chu Hầu không tài nào ngủ được. Sáng hôm sau, khi Tiêu Kiến Quân gọi điện tới là lúc anh đang vác đôi mắt đỏ quạch lên kế hoạch tác chiến. Thấy màn hình di động hiện lên tên của Quân Tử, anh nghe máy mà lòng hơi chột dạ.
“Phong cảnh ở Nyingchi thế nào?” Tiêu Kiến Quân hào hứng hỏi.
“À… rất đẹp, đẹp lắm.” Mặc dù cách điện thoại nhưng mặt Chu Hầu đã nhanh chóng nóng rần lên, ấp úng trả lời cậu bạn. Anh không biết phải giải thích với Tiêu Kiến Quân thế nào việc mình không đi Nyingchi nên đành phải qua loa: “Quân Tử, chắc là cậu đang bận, tớ cũng vậy, tớ… tớ có hẹn.”
Có hẹn cái đầu cậu! Tiêu Kiến Quân thầm cười lạnh nhưng giọng nói không hề thay đổi: “Thằng nhãi cậu trọng sắc khinh bạn quá đấy! Tớ thấy cậu nôn nóng gặp Mạc Mặc nên quên mất chuyện quan trọng rồi.”
“Hả? Chuyện quan trọng gì cơ?” Chu Hầu hỏi.
“Gần chỗ cậu có cái ngân hàng nào không?”
“… Có, chắc vậy…”
“Mau đến đó làm thẻ ngân hàng đi, tớ đã rút hết tiền của cậu ra rồi, chờ cậu làm thẻ xong tớ sẽ chuyển tiền vào tài khoản mới của cậu.”
“Hả?” Chu Hầu hét lên: “Cậu rút hết tiền của tớ rồi?”
“Ừ.” Tiêu Kiến Quân nói: “Mới sáng sớm tớ đã dậy rồi, làm thủ tục tới tận nửa tiếng. Cậu mau làm thẻ mới đi, tớ ở ngân hàng chờ cậu.”
“Quân Tử, tớ… Ừm, không cần phiền vậy đâu.”
“Cần gì phải khách sáo với tớ chứ? Chẳng phải hôm qua đã bàn bạc xong cả rồi sao? Chờ làm lại thẻ phiền phức lắm, cho nên tớ đã rút hết tiền của cậu ra, còn cậu thì làm luôn thẻ mới cho nhanh. Nhưng mà phí chuyển khoản giữa hai ngân hàng khác nhau cao quá, cũng phiền phức nữa nên tớ định lấy tài khoản của nhà máy để chuyển tiền lợi tức từ cổ phần cho cậu, như vậy vừa nhanh vừa rẻ! Nào, cậu mau làm thẻ rồi nhắn số tài khoản cho tớ đi.”
Tiêu Kiến Quân nhìn điện thoại cười ngặt nghẽo nhưng ráng nhịn không phát ra tiếng. Anh ta chỉ đùa một chút thôi chứ không hề động chạm gì tới tài khoản của Chu Hầu, với cả anh ta cũng đâu có rảnh. Mà cũng phải nói thêm là bây giờ ngân hàng còn chưa mở cửa, Chu Hầu dễ bị lừa quá.
“Quân Tử… Khụ khụ, không cần đâu, năm vạn tiền lợi tức lúc trước cậu đưa cho tớ vẫn còn… Tạm thời tớ không cần nhiều tiền vậy đâu. Cậu… cậu cứ giữ lại cho tớ nhé.”
Trên thực tế, Chu Hầu không hề có kinh nghiệm nào với các nghiệp vụ tại ngân hàng, thẻ tín dụng và thẻ tài khoản có liên kết đến nhau nên anh không cần làm gì để thanh toán tín dụng.(1) Hằng tháng, quản lý tài vụ của công ty mẹ anh sẽ chuyển tiền vào thẻ cho anh, trước giờ chưa từng gặp sự cố nào nên anh không quan tâm đến hoạt động của ngân hàng. Vì thế anh mới dễ bị lừa hơn cả tưởng tượng của Tiêu Kiến Quân.
(1) Nghĩa là khi đăng ký thẻ tài khoản và thẻ tín dụng bằng một chứng minh thư, hai thẻ này sẽ được liên kết với nhau. Chủ thẻ có thể dùng thẻ tín dụng, sau đó phía ngân hàng sẽ tự động rút tiền từ thẻ tài khoản của người đó để thanh toán cho thẻ tín dụng.
“Sao không cần mà cậu không nói sớm, hại tớ bị hành hạ lâu quá chừng! Cậu không cần thật à? Sắp tới cũng không cần?”
“Ừ, gần đây không có chuyện gì cần đến tiền, năm vạn lúc trước cậu đưa cho tớ đã đủ dùng rồi, không cần thật mà, cậu giúp tớ giữ lại nhé.”
“Nếu vậy thì tốt.” Tiêu Kiến Quân cười khà khà, nói: “Thế cậu cho tớ mượn tạm nhé, hai tháng sau sẽ trả lại cho cậu, công ty đang định mua một bộ thiết bị mới.”
“Hả? À… được… được, cậu cứ lấy đi.”
“Trong thẻ của cậu còn hơn một trăm năm mươi vạn, tớ lấy hết nhé?”
“Lấy đi.” Chu Hầu yếu ớt nói.
Cũng hào phóng đấy chứ. Tiêu Kiến Quân thấy lòng đã thoải mái đôi chút.
“Vậy cậu định khi nào về?” Anh ta cố ý hỏi.
“Nyingchi lạnh lắm, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm quá lớn, tớ không hợp với khí hậu ở đây, tớ, mấy ngày nữa tớ về.” Chu Hầu dè dặt nói, thầm nghĩ đây là lý do quay về khá hay, nhưng hơi mệt ở chỗ mấy ngày sắp tới phải trốn cậu ta.
“Vậy à. Tớ cũng phải học hỏi cậu theo đuổi nữ thần mới được, không thể bị cậu bỏ lại phía sau. Lúc về thì chắc cậu đã theo đuổi thành công, mà chỉ mấy ngày nữa là cậu đã về rồi, tớ phải đẩy nhanh tốc độ mới được.” Tiêu Kiến Quân nheo mắt: “Hôm nay nên rủ Đường Nam Nam đi đâu chơi đây nhỉ? Đúng rồi, tớ không quen đường xá Bắc Kinh, bảo cô ấy dẫn tớ đi tham quan mới được! Người anh em, tớ bận rồi, cúp máy đây.”
“Này! Này này! Quân Tử!” Chu Hầu khẩn trương: “Quân Tử! Cậu, cậu… Tớ, tớ… Cậu, cậu… Tớ, tớ…”
“Cậu cậu tớ tớ cái gì? Nói chuyện phải có chủ có vị, câu cú ngữ pháp phải rõ ràng.” Tiêu Kiến Quân cười nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Tớ… tớ… Khụ khụ, Quân Tử à, tớ không đi Nyingchi, tớ đang ở Bắc Kinh.” Chu Hầu đành phải nói thật, anh cúi đầu, mặt đỏ như lửa.
“Hả? Sân bay bên kia có vấn đề, máy bay không thể hạ cánh nên mới bay về lại hả?” Tiêu Kiến Quân vội hỏi.
“Tớ…tớ…” Mặt Chu Hầu đỏ tới mang tai: “Ờ, ừm… Khụ khụ.”
“Có cần tớ ra sân bay đón cậu không?”
Chu Hầu vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu, tớ tự gọi xe về…”
Tiêu Kiến Quân nổi giận, giỏi lắm, đến lúc này rồi mà cậu còn không khai thật! Muốn biến tớ thành kẻ ngốc thì cậu phải thông minh trước đã!
“Vậy sau khi về tới nhà thì lên mạng nhé, tớ gửi vào email của cậu một đoạn clip hài lắm, cậu xem xong rồi ghé đến khách sạn tớ ở một chút, chúng ta sẽ đăng clip này lên mạng để mọi người cùng vui.” Giọng nói của Tiêu Kiến Quân không có chút cảm xúc nào.
Hự! Chu Hầu thấy đầu mình tê rần, khi giọng nói của Tiêu Kiến Quân biến thành như vậy tức là lúc có người chuẩn bị gặp xui xẻo, từ nhỏ đến giờ chưa có trường hợp ngoại lệ.
Anh làm việc trái lương tâm nên cảm thấy rất bất an. Run rẩy mở hòm thư ra, đúng như dự đoán, người chạy bán mạng như kẻ điên trong clip chính là anh. Vì chọn chế độ quay cận cảnh nên vẻ mặt, cử động của anh rất rõ nét.
Mười phút sau, cửa phòng của Tiêu Kiến Quân đổ chuông.
Anh ta mở cửa để Chu Hầu vào phòng, cười tủm tỉm, nói: “Mới đó mà đi từ sân bay về rồi à? Cậu đi bằng xe gì? Chắc tốc độ cũng phải hơn 800km/giờ nhỉ? Hơn cả máy bay luôn nhỉ?”
“Tớ… Tớ…”
“Xem đoạn clip rồi chứ? Tớ đăng lên mạng nhé? Có cần PS(2) da mặt một chút không? Muốn trắng hơn hay đen hơn?” Tiêu Kiến Quân cầm con chuột máy tính, cười xấu xa.
(2)PS: photoshop
“Quân Tử, tớ không cố ý lừa cậu đâu, tớ cũng không biết sao tớ lại nóng đầu thế nữa…” Chu Hầu ủ rũ ngồi xuống.
“Ồ, thì ra cậu không biết. Làm tớ sợ hết hồn, cứ tưởng cậu tới cướp bạn gái với tớ cơ đấy. Tớ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin lỗi người anh em nhé!”
Tiêu Kiến Quân thoải mái tựa lưng vào ghế, lời lẽ kỳ quặc: “Nghĩ cũng đúng, chúng ta đã làm anh em bao nhiêu năm nay, cậu đâu thể làm ra loại chuyện đó được! Tớ tuyệt đối tin tưởng cậu!”
“Quân Tử! Tớ…” Chu Hầu cúi đầu, cắn răng, không biết phải nói gì.
Tiêu Kiến Quân cũng không nói gì, chỉ cười lạnh lùng nhìn anh.
Mặt Chu Hầu đỏ bừng, rồi lại chuyển sang màu xanh, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Tớ… Tớ thích Đường Nam Nam, xin lỗi cậu, tớ thích cô ấy.”
“Thế à?” Tiêu Kiến Quân nói cứ như không có chuyện gì: “Bình thường thôi, tớ cũng thích cô ấy.”
“Tớ thật lòng đấy!” Mắt Chu Hầu đỏ lên.
“Tớ cũng rất chân thành!” Tiêu Kiến Quân thản nhiên nói.
“Quân Tử, cậu đừng thế mà được không?” Chu Hầu khổ sở nói: “Tớ thật lòng thích cô ấy! Coi như tớ có lỗi với cậu, cậu đừng giành với tớ có được không?”
“Sorry, tán gái bằng bản lĩnh, đến cả chuyện này mà cậu cũng muốn hối lộ đối thủ à, giao dịch mờ ám chăng?” Khóe môi Tiêu Kiến Quân khẽ cười lạnh lùng.
“Cậu… Cậu, cậu có thật sự nghĩ đến cô ấy giờ giờ phút phút không? Cậu có thật sự muốn ở bên cô ấy cả đời không? Cậu có thật sự không thể chịu nổi khi phải xa cô ấy không?’
“Dĩ nhiên là không.” Tiêu Kiến Quân không chút do dự lắc đầu: “Bình thường chỉ có phụ nữ mới như thế với tớ thôi.”
“Nhưng mà tớ có.” Chu Hầu cắn môi mình: “Tớ rất khó chịu, lúc nào tớ cũng nghĩ đến cô ấy, mỗi giây mỗi phút đều muốn gặp cô ấy, hầu như tối nào cũng mơ thấy cô ấy. Chỉ nghĩ đến việc phải xa cô ấy là tớ đã thấy khó chịu muốn chết rồi.”
“Có nghiêm trọng đến thế không?” Tiêu Kiến Quân đánh giá anh.
“Thật, thật đấy!” Chu Hầu vội vàng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ sầu thảm: “Quân Tử à, anh em tốt à, lần này tớ thật lòng đấy! Nếu cô ấy không có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu thì cậu đừng giành với tớ nhé, được không?”
“Mặt mũi của cậu khiến tớ phải bận tâm đây.” (Ý của Tiếu Kiến Quân là anh ta nể mặt Chu Hầu.)
“Cậu đồng ý rồi?” Chu Hầu vui mừng.
“Tất nhiên!” Tiêu Kiến Quân giả mù sa mưa cười: “Quan hệ của chúng ta là gì chứ? Anh em như thể tay chân, phụ nữ chỉ là quần áo, không những tớ có thể nhường cho cậu mà còn giúp cậu theo đuổi cô ấy!”
“Thật không?” Chu Hầu vô cùng kích động.
“Tất nhiên là thật!” Tiêu Kiến Quân nói: “Nếu cậu làm theo lời tớ bảo thì cứ giao chuyện này cho tớ. Trên đời này ở đâu mà không có cỏ thơm, tớ không muốn dừng lại trước một nhành hoa đâu.”
“Quân Tử, cảm ơn cậu!” Chu Hầu cực kỳ vui sướng: “Cậu bảo tớ làm gì cũng được!”
“Xuống dưới chạy quanh cột điện mười vòng, hét to: Tôi hết bệnh rồi!”
“Cái gì?” Mặt mũi Chu Hầu trắng bệch: “Đừng, đừng đùa chứ…”
“Cậu có đi không?”
“Tất nhiên là không đi!” Chu Hầu tức giận nói: “Cậu đây là đang đùa bỡn tớ!”
“Chúc mừng cậu, trí thông minh đã về với cậu rồi!” Tiêu Kiến Quân nói.
“Cậu thật là… Tớ quen Cô Mập trước! Không cần cậu nhường, chưa chắc tớ đã thua cậu!”
“OK! Không thành vấn đề, tớ gọi điện cho Nam Nam ngay đây, Nam Nam, có người nói cô rất béo… Còn miêu tả thế nào nữa nhỉ? À, trông cô như khúc thịt!” Tiêu Kiến Quân kéo dài giọng.
“Ấy ấy… Đừng mà, đừng thế mà.” Chu Hầu nói: “Cậu có thể… đổi thành cái khác được không?”
“Cậu có đồng ý đi tiểu vào cột điện không?”
“Cậu…”
“Nắm tay cô mà không biết đầu ngón tay nằm ở chỗ nào… Nam Nam, để tôi nghĩ xem ai đã nói thế.”
“Được rồi, được rồi, tớ đi!” Mặt Chu Hầu đỏ bừng, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Kiến Quân dời mắt khỏi màn hình điện thoại, khóe môi mỉm cười. Trên màn hình còn hiện lên dòng chữ: 100 cách độc ác để chỉnh người khác.
Chu Hầu không hét to “Tôi hết bệnh rồi!”, dù sao Tiêu Kiến Quân cũng ở tận tầng mười hai, hét to cỡ nào thì Tiêu Kiến Quân cũng không nghe thấy. Nhưng chỉ với việc chạy quanh cột điện mười vòng đã lấy hết 300% thể diện của anh rồi.
Chờ đến khi anh lên phòng, Tiêu Kiến Quân gật đầu nói: “Không tệ! Bây giờ đi xuống lầu, nói với cô Lễ tân là: Chúng ta bỏ trốn đi!”
“Quân Tử, cậu đừng quá đáng!” Chu Hầu la lên.
“Ha ha ha ha…” Tiêu Kiến Quân cười to: “Nam Nam, nhắm một mắt sẽ không thấy hết người cô vì cô quá mập!”
“Quân Tử! Quân Tử!”
“Số điện thoại của Nam Nam là bao nhiêu nhỉ? Tớ bắt đầu nhấn số đây…”
Chu Hầu không nói gì thêm, xoay người bỏ chạy xuống lầu.
Tiêu Kiến Quân cười lạnh. Chu Hầu, cậu sống bao nhiêu năm thì tớ quen cậu bấy nhiêu nhiêu năm, chúng ta là anh em tốt lâu nay, ấy thế mà cậu lại cho rằng tớ trọng sắc khinh bạn! Không cho cậu nếm mùi thì cậu sẽ không biết sức mạnh của quân đội!
Một lát sau, Chua Hầu đen mặt lên phòng.
“Thế nào rồi?” Tiêu Kiến Quân hỏi anh: “Sao không nghe động tĩnh gì bên dưới hết vậy?”
“Cô Lễ tân có việc, người làm thay là đàn ông!” Chu Hầu căm giận nói.