“Được rồi, được rồi…” Đường Nam Nam phiền não: “Anh đã đồng ý thì em cũng chẳng làm gì được nữa, gặp thì gặp thôi.” Cô do dự một chút rồi nói: “Nhưng mà anh có thể giúp em hẹn Tiêu Kiến Quân, để cậu ta đi với em được không? Em sẽ không nói gì đâu, để bọn họ tự nghĩ Tiêu Kiến Quân là bạn trai của em là được.”
“Tại sao?” Chu Hầu thấy rất ngột ngạt: “Anh không đáng để lộ diện ư?”
“Không phải, không phải.” Đường Nam Nam an ủi anh: “Chỉ mượn một lát, khoảng mười phút thôi. Em không định ăn cơm với họ. Anh không có công việc, em hơi khó giới thiệu…”
“Sao anh lại không có công việc?” Chu Hầu cãi lại: “Đầu tiên là anh có dãy phòng trọ ở Thâm Quyến, sau đó đã mở thêm một xưởng độ xe thể thao! Xưởng độ xe của anh rất có tiếng đó! Anh có kinh nghiệm làm rất nhiều công việc!
Sau đó, Quân Tử góp tiền xây nhà máy nên anh mới bán xưởng xe để đầu tư. Anh không phải chỉ vì ủng hộ cậu ấy mà còn là vì anh nhìn thấy được tương lai của nhà máy, anh rất tinh mắt đó! Huống chi dãy phòng trọ ở Thâm Quyến vẫn còn đang kinh doanh nữa. Anh có công việc!”
“Nhưng mà hiện tại anh không làm gì đúng không? Nếu em nói dãy phòng trọ rồi gì gì đó thì không dằn mặt được người ta đâu.” Đường Nam Nam an ủi anh: “Chưa nói Giang Hải khá đẹp trai, cũng ngang ngửa anh vậy đó, nhưng năm năm rồi, có lẽ bây giờ anh ta còn thêm phần thành thục, phong độ hơn xưa nữa… Tốt nhất là phải áp đảo được anh ta.”
“Gì cơ? Anh không đẹp trai hả? Anh không đẹp trai bằng hắn ta?” Chu Hầu muốn nổ tung: “Anh không đẹp trai chỗ nào? Em nói đi, có phải đi phẫu thuật thẩm mỹ thì anh cũng sẽ làm em hài lòng!”
“Mắt anh có hơi… Không có! Anh rất đẹp! Nhị sư huynh, anh đẹp vô cùng! Thật đó! Rất đẹp trai, rất đẹp trai! Chỗ nào cũng rất đẹp! Very very good! Nhưng mà nhà họ Phương làm ăn buôn bán mấy chục năm, về tài sản… không thể lấy mấy phòng trọ của anh ra so được. Điều kiện của cô Phương kia rất tốt nên kiêu ngạo lắm.”
“Nhà cô ta giàu chứ có phải cô ta giàu đâu? Nhà anh cũng có tiền vậy!” Chu Hầu nói: “Mẹ anh là bà chủ của hệ thống trung tâm thương mại, ở Mỹ có ba cái, ở Canada có năm cái, chuyên bán xa xỉ phẩm, em có biết giá trị cổ phiếu là bao nhiêu không? Không phải là nhãn hiệu quốc tế thì sẽ không được bày bán ở trung tâm của nhà anh đâu.”
“Anh định đi so với ba của cô ta à? Người ta là phụ nữ nên không sao, nhưng không lẽ anh cứ mở miệng là mẹ tôi, mẹ tôi?” Đường Nam Nam nói: “Không ngờ Giang Hải được bước chân vào nhà giàu mà em cũng vậy. Em chắc chắn nếu anh nói thế thì cô ta sẽ không tin! Cô ta sẽ nghĩ em cũng như cô ta, giả tạo, dựng chuyện, khoe khoang! Nếu bị một xô máu chó đổ lên đầu thì anh sẽ làm gì? Anh có thể nói lại cô ta không? Anh không có thiên phú mắng người khác! Nếu anh có thễ cãi lại cô ta thì vừa nãy nói chuyện điện thoại sẽ không phải đến rắm mà cũng không đánh được cái nào!”
“Nhưng anh mới là bạn trai của em…”
“Chuyện này là do anh gây ra, nhưng anh đâu có cãi nhau bằng Phương Tâm Kỳ được. Anh nhìn đi, em bị què một chân, anh cũng không biết giả vờ làm vẻ, còn Tiếu Kiến Quân tương đối có khí thế khiến người khác e dè.”
“Phương Tâm Kỳ? Yên tâm cưỡi(1)? Tên của cô Phương đó hả?” Chu Hầu sửng sốt: “Em còn nói anh không tìm được cơ hội mắng cô ta không”
(1). Phương Tâm Kỳ [fāng xīn qí] đọc gần giống với yên tâm cưỡi [fàng xīn qí]
“Nếu anh có thể mắng người ta mà không nói lời thô tục, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhưng lại khiến kẻ ấy tức đến mức chổng vó lên trời thì em sẽ đưa anh đi.”
“Cái này…”
“Được rồi, được rồi, mượn Tiêu Kiến Quân một lát thôi, chỉ mười phút thôi mà. Em bảo đảm tuyệt đối trăm phần trăm lòng em chỉ có anh thôi! Anh mới là bạn trai của em! Giúp một chút đi mà! Thông cảm chút nhé! Chuyện này là do anh gây ra đấy!”
Chu Hầu vặn vặn vẹo vẹo, miễn miễn cưỡng cưỡng, vô cùng không tình nguyện đồng ý. Lúc gọi điện cho Tiêu Kiến Quân còn cường điệu nhắc đi nhắc lại: Nhiệm vụ của cậu là chỉ giả vờ một lát thôi, không được có bất kỳ hành động thân mật nào, phải luôn nhớ kỹ Cô Mập là bạn gái của tớ!
Tiêu Kiến Quân nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì nói: “OK! Bảo Nam Nam cứ yên tâm, tớ bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng mà bây giờ tớ còn có việc, các cậu đi trước đi, tớ thay quần áo rồi tới ngay.”
Gần trưa, Chu Hầu chở Đường Nam Nam đến khách sạn Hilton rồi hậm hực lái xe đi.
***
Cô Phương theo lệ cũ tới muộn năm phút, kênh kiệu kéo Giang Hải tới gần.
Năm năm không gặp, gu thẩm mỹ của cô ta càng đặc biệt. Cô ta mặc váy dài kim tuyến, túi xách Hermes(2) màu vàng, giày cao gót đính kim sa, móng tay tô màu bạc sáng. Bộ đồ này nếu mặc vào ban đêm thì sẽ rất đẹp, nhưng khi mặc vào ban ngày thì từ đầu tới chân cô ta cứ phát sáng lòe loẹt, trông hơi kỳ cục.
(2) Hermes: là một nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp
Cô ta trang điểm tỉ mỉ, đeo khuyên tai bảo thạch bản to, tuy đẹp nhưng trông hơi già.
Đường Nam Nam đánh giá cô ta, cô ta cũng đánh giá lại Đường Nam Nam, đều cảm thấy đối phương kém hơn trước kia nhiều. Mỗi người có một gu thẫm mỹ riêng, Đường Nam Nam thấy trang điểm đậm như vậy thì trông hơi già, còn cô ta thấy Đường Nam Nam không đeo đồ trang sức gì thì lộ rõ vẻ quê mùa.
“Cô thiếu tiền đúng không?” Phương Tâm Kỳ ngạo mạn mở miệng: “Thấy cô trăm phương ngàn kế tìm Giang Hải như vậy thì tôi sẽ cho cô chút ít. Thủ đoạn đâm xe khá hay, nhưng liều mạng quá, đáng thương thật đấy…” Cô ta nhìn cổ chân còn bị thương của Đường Nam Nam, cười khinh thường.
“Kỳ Kỳ, đừng vậy mà…” Giang Hải lúng túng muốn chết, đầu đổ mồ hôi: “Kỳ Kỳ, dù sao cũng là chúng ta tông vào người ta, bồi thường cho cô ấy là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Vậy sao anh lại liên lạc với cô ta? Anh muốn bồi thường bao nhiêu? Có phải muốn lấy thân bồi thường luôn không?” Phương Tâm Kỳ trừng mắt, cực kỳ tức giận.
“Không phải, sao thế được chứ? Kỳ Kỳ… Em đừng như vậy, nhiều người đang nhìn mình kìa…” Giang Hải lúng túng: “Anh, anh… nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, anh đâu có định bồi thường nhiều hơn…”
“Hừ!” Phương Tâm Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người nói với Đường Nam Nam: “Nghe rõ chưa? Anh ấy nói nên bồi thường bao nhiêu thì sẽ bồi thường bấy nhiêu, xe của cô bao nhiêu tiền, nói rõ ràng một lần đi! Phiền cô sau này đừng tìm Giang Hải nữa!”
“Chuyện này thì cô phải bàn với bạn trai tôi rồi.” Đường Nam Nam không thay đổi sắc mặt: “Chiếc xe đó không phải của tôi.”
Đột nhiên cô không thấy hận Giang Hải nữa, cũng không thấy thương tổn trong quá khứ có gì to tát, Giang Hải của hiện tại luôn cúi đầu, không dám nhìn cô dù chỉ một cái. Một lần nữa cô chứng thực được trên thế giới này làm việc gì cũng phải trả giá. Giang Hải, từng là tài tử đầy nhiệt huyết, anh thấy mình bây giờ có đáng không?
Sao Tiếu Kiến Quân còn chưa đến? Mau đến đi, nhanh chóng chấm dứt việc này thôi, cô không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa.
“Bạn trai của cô?” Phương Tâm Kỳ nhạo báng: “Là người nhe răng trợn mắt trong tấm hình? Nếu chiếc xe ấy là của anh ta thì ắt hẳn anh ta là người thu mua phế liệu chuyên nghiệp nhỉ? Hây da, muốn gặp ghê!”
Trong tấm hình, Chu Hầu đang cãi nhau với tài xế, đúng là nhe răng trợn mắt thật.
“Cô chờ nói với anh ấy đi.” Đường Nam Nam hờ hững bấm số điện thoại của Tiêu Kiến Quân: “Khi nào anh đến? Ở đây có người muốn gặp anh đến phát điên nè.”
“Cô mới muốn gặp phát điên!” Phương Tâm Kỳ đen mặt: “Cô nói năng cẩn thận một chút!”
“Sắp cắn người rồi!” Đường Nam Nam không để ý tới cô ta, tiếp tục nói vào điện thoại.
“Đến cửa rồi.” Tiêu Kiến Quân vui vẻ nói: “Tới ngay đây.”
Chưa tới một phút sau, Tiêu Kiến Quân đi vào, từ xa anh đã thấy Đường Nam Nam, ánh mắt anh sáng rỡ, vui vẻ nói chuyện với cô.
Đường Nam Nam sửng sốt, cô loại bạn trai hàng thật giá thật của mình là Chu Hầu để chọn Tiêu Kiến Quân là muốn trông cậy vào khí thế bức người của anh ta. Nào ngờ anh ta lại mặc bộ đồ thể thao ngắn, mang giày thể thao, tóc ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới chơi bóng xong.
Tạo hình sai lè rồi anh hai à! Cô đã rất trông đợi Tiêu Kiến Quân sẽ hóa thân thành người thành đạt, mặc âu phục hoặc quần áo thoải mái nhưng sang trọng, ánh mắt sắc bén, nụ cười tự tin, ăn nói dí dỏm…
Nhưng thế này thì trông anh ta đẹp trai chết mất, còn đẹp hơn lúc trước nữa. Bộ đồ thể thao ngắn tôn lên dáng người mạnh mẽ, hàm răng trắng sáng và đôi mày đen nhánh như một cặp đôi hoàn hảo, nụ cười tươi mát ngọt ngào, đẹp trai như ánh nắng rạng rỡ khiến người ta không thể nhìn gần. Nhưng nhìn thế này cứ như chàng sinh viên hai mươi tuổi.
Phương Tâm Kỳ ngây ngẩn cả người, sinh vật khác giới này vượt qua tưởng tượng của cô ta, Giang Hải hồi đại học cũng không đẹp trai bằng! Mặc dù không giống người giàu có, nhưng chỉ với vẻ ngoài thế này thôi cũng đủ khiến cô ta hơi đố kỵ với Đường Nam Nam.
“Hi!” Tiêu Kiến Quân vui vẻ chào Phương Tâm Kỳ. Vẻ mặt Phương Tâm Kỳ cử động một chút, cuối cùng vẫn bất giác cười lên.
“Sao giờ anh mới tới?” Đường Nam Nam trách.
“Trên đường có chút chuyện.” Tiêu Kiến Quân nhìn sang phía đối diện, nói một câu khiến Phương Tâm Kỳ rất muốn chết: “Nam Nam, thím này là ai thế?”
“Khụ…” Đường Nam Nam cố nén tiếng cười: “Anh tự hỏi cô ấy đi.”
Tiêu Kiến Quân chân thành, không chút vờ vịt cười với Phương Tâm Kỳ: “Hi thím!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Phương Tâm Kỳ cứ như đèn neon, chuyển đủ màu từ lam, lục, trắng, đen.
A ha ha ha ha! Đây chính là cảnh giới cao nhất của mắng người mà không nói lời thô tục, trên mặt mỉm cười nhưng khiến người ta tức đến chổng vó lên trời nè! Đường Nam Nam cảm thấy gọi Tiêu Kiến Quân tới quả thực là quyết định siêu sáng suốt, chỉ có người lạ nhận sai tuổi tác mới là tử huyệt của phụ nữ.
Giang Hải nhìn sắc mặt của Phương Tâm Kỳ, không thể làm gì khác ngoài việc mở miệng: “Khụ khụ khụ… Đây là vợ tôi. Chúng ta thương lượng chuyện bồi thường đi…”
“Vợ anh?” Tiêu Kiến Quân làm ra vẻ mặt hốt hoảng: “Nam Nam, sao em không nói bạn trai cũ của em cưới người vợ lớn hơn anh ta nhiều tuổi chứ?” Sau đó, anh nhanh chóng làm ra vẻ mặt ngại ngùng vì lỡ lời: “À, hiểu mà hiểu mà… Lớn tuổi có cái tốt của lớn tuổi… Kinh nghiệm phong phú…”
“Anh Giang đúng không? Tiền sửa xe hơn ba trăm, tiền thuốc men của Nam Nam hơn hai trăm, không cần tính số lẻ đâu, anh cũng chẳng dễ dàng gì…” Nói xong cười hì hì giơ tay ra, lại thông cảm nhìn thoáng qua về phía Phương Tâm Kỳ một chút.