Giang Hải lúng túng đến mức không thốt lên lời, Tiêu Kiến Quân làm vẻ khó hiểu: “Năm trăm được không? À, thím này, thím gọi chúng tôi tới đây không phải để bồi thường ư? Sao còn chưa trả tiền?”
Giang Hải nhìn chằm chằm Đường Nam Nam, ánh mắt nhuốm vẻ đau thương khó tả, anh ta lấy năm trăm ra đưa cho Tiêu Kiến Quân, rồi không nói một lời mà xoay người bỏ đi, không quan tâm đến Phương Tâm Kỳ đang tức giận gọi anh ta.
Cái nhìn kia khiến Đường Nam Nam hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó cô cười tự giễu, thầm nghĩ so với việc bị anh ta thương hại thì chuyện này có là gì? Bị làm tổn thương một lần là lỗi của người ta, nhưng bị làm tổn thương đến lần thứ hai thì đó là lỗi của mình, bây giờ còn đau lòng vì anh ta thì chết luôn đi!
“Đi thôi!” Đường Nam Nam vịn bàn đứng lên, vốn tưởng sẽ nói chuyện khoảng mười phút rồi cô sẽ bỏ đi trước, nào ngờ Tiêu Kiến Quân chỉ nói mấy câu đã khiến bọn họ tức giận bỏ đi rồi.
“Tôi đỡ cô.” Tiêu Kiến Quân tiến lên một bước, nâng tay đỡ cô, ra đến cửa nhà hàng thì anh buông tay cô ra, cười nói: “Để tôi gọi cho Chu Hầu bảo cậu ấy đến đón cô. Cậu ta đã ra lệnh cho tôi là không được đứng gần cô.”
“Để tôi tự gọi. Tiêu Kiến Quân, chuyện hôm nay cảm ơn cậu nhé!” Đường Nam Nam cười rồi nhấn điện thoại, nói vài câu với Chu Hầu, nào ngờ Chu Hầu không lập tức xuất hiện mà còn cười khà khà bảo cô đợi một chút, anh sẽ tới nhanh thôi.
“Không biết anh ấy làm gì mà không tới ngay được.” Đường Nam Nam nhăn mặt: “Cậu có việc thì đi trước đi, một mình tôi đứng đây đợi là được, anh ấy nói mấy phút nữa sẽ tới.”
“Không bận gì, tôi và cô cùng đợi đi.” Tiêu Kiến Quân nói. Hai người đang tán gẫu thì một chiếc taxi dừng trước cửa nhà hàng, cửa sổ xe được hạ xuống, một người gọi to:
“Đông Phương! Đông Phương!”
“Hả? Nhan Tịch, sao cậu lại ở đây?” Đường Nam Nam rất bất ngờ và vui mừng.
Cửa xe được mở ra, ríu rít: “Chị họ tớ kết hôn, tớ đi ăn cưới! Chị họ tớ gả cho nhà giàu, mở tiệc ở khách sạn năm sao, lợi hại không?”
Xe taxi chạy đi, Nhan Tịch vừa quay đầu lại thì ngây người.
“Hi!” Mắt Tiêu Kiến Quân sáng lên, bắt chuyện với cô nàng.
Đường Nam Nam giật mình, lúc nãy Tiêu Kiến Quân cũng bắt chuyện với Phương Tâm Kỳ như vậy, nhưng chứ “Hi!” lúc ấy hào hứng, trẻ trung, còn chữ “Hi!” bây giờ lại trầm thấp động lòng người. Cùng bộ quần áo, cùng kiểu tóc nhưng chỉ thay đổi giọng điệu thôi lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
“Hiiiiiiii~~~” Hai mắt Nhan Tịch như hai đóa hoa đào, giọng nói cũng kéo dài ra.
“Tôi là Tiêu Kiến Quân, ắt hẳn cô là tác giả Nhan Tịch mà Nam Nam thường nhắc đến?”
“Hở? Ha ha… ha ha… Tôi là Nhan Đóa Đóa.”
“Cái tên rất hay! Cô đang đi ăn cưới?”
“Không đi cũng không sao…”
“Ừm, vậy có muốn cùng đi ăn kem không?”
“Được…”
… …
“Này!” Đường Nam Nam trơ mắt nhìn hai người tự nhiên làm quen, việc này cũng quá… quá… Nhị sư huynh, em bị kích thích! Mau đến đây với em!
Khoảng năm phút sau, Chu Hầu tới nơi, anh đội mũ lưỡi trai, vành nón được kéo xuống rất thấp, cổ áo dựng thẳng, nói để dễ hình dung thì đó chính là hình tượng khi đi nhận giải trúng số độc đắc.
“Cô Mập, em không sao chứ?” Chu Hầu khẩn trương nhìn toàn thân Đường Nam Nam.
“Không sao…” Đường Nam Nam dịu dàng nhìn Chu Hầu, ánh mắt hai người dính lấy nhau trông cứ như có thể nói chuyện bằng mắt. Trong mắt hai người chỉ có nhau, rất lâu sau mới mở miệng nói chuyện.
“Anh làm gì mà lâu vậy? Nhìn cứ như thám tử ấy.” Đường Nam Nam đẩy vành mũ của anh lên.
“Anh làm một việc khiến nhân loại hả hê!” Chu Hầu hưng phấn nói: “Em đoán thử xem là việc gì?”
“Nhân loại hả hê?” Đường Nam Nam nghi hoặc lắc đầu: “Đoán không ra.”
“Anh nhìn thấy xe của Yên Tâm Cưỡi nên đã dán mười mấy túi đánh rắm lên xe! Ha ha ha ha!”
Túi đánh rắm là một món đồ chơi mà Chu Hầu đặt mua trên mạng, là loại túi trong suốt rất nhỏ, chỉ cần có ma sát thì sẽ tạo ra những tiếng đánh rắm liên tiếp. Chu Hầu mua về để ghẹo Cô Mập, nào ngờ mới thử một lần mà anh đã không chịu nổi, vì chẳng những nó gây ra tiếng đánh rắm mà còn tạo ra mùi như người bị sình bụng, hơn nữa mùi thối còn rất lâu tan, vì thế Chu Hầu cất mấy túi còn lại trên xe mình, không dùng nữa,
“Anh vừa nhìn thấy xe của họ thì nhớ tới mấy túi đánh rắm.” Chu Hầu hào hứng kể: “Mỗi cửa xe hai túi, mỗi bánh xe ba túi, bảo đảm xe của họ đi đến đâu thì thối đến đó! Y như cái bồn cầu di động! Anh còn ném xuống đất hai túi, khi lên xe sẽ bị giẫm lên, đến lúc đó người người sẽ trán xa cô ta vạn dặm, a ha ha ha, tiếc là không mở cửa xe được, nếu không anh đã ném hai túi lên ghế thì càng vui!”
Đường Nam Nam cười ngặt nghẽo: “Này, có khi nào anh nhầm xe không? Đâu phải chỉ có họ mới lái BMW. Nếu mà anh nhầm xe thì thất đức quá!”
“Chắc chắn không nhầm!” Chu Hầu phất tay: “Anh luôn nấp một chỗ quan sát, thấy Yên Tâm Cưỡi la hét mới bỏ đi, nếu không thì sao mà lâu như vậy được? Ha ha ha, em không biết đâu, bọn họ quay qua quay lại xung quanh để tìm mùi thối bốc ra từ đâu, nhưng càng tìm thì càng thối, la hét um trời, a ha ha ha! A ha ha ha!”
Một đôi thanh niên siêu xấu tính vừa đi vừa ôm nhau cười ngặt nghẽo.
***
Cuộc sống của hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt là như thế nào? E rằng ngay cả nhà văn như Đường Nam Nam cũng không tài nào diễn tả được, ừm, ví dụ như thế này. Một hôm Nhị sư huynh định đến Thượng Hải làm chút chuyện, buổi sáng thức dậy, Cô Mập hôn anh một cái, thế là anh trễ luôn chuyến bay vào buổi trưa.
***
Chu Hầu mở một hiệu sách nho nhỏ ở đầu đường nhà Cô Mập, vì nhân viên học chuyên ngành quản lý nên việc nhập hàng hay kinh doanh đều không cần anh quan tâm. Lúc có hứng thì hai người đi chơi, lúc không có hứng thì anh cầm quyển sách mình thích, cùng Cô Mập ngồi cả ngày ở hiệu sách, nhìn Cô Mập viết truyện. Hai người dính lấy nhau như hình với bóng hấp dẫn thêm mấy đôi tình nhân, thế là không khí của hiệu sách vô cùng mờ ám nhưng việc làm ăn không tệ.
Tuy nhiên, ở chung càng lâu thì sự khác biệt về điều kiện kinh tế càng rõ rệt. Những ngày đầu hò hẹn đều theo đàng trai, mỗi lần Chu Hầu đưa Cô Mập đi chơi thì đều sẽ đến trung tâm mua sắm, câu lạc bộ tư nhân,... Nơi nào cũng khiến Cô Mập mất tự nhiên, không thể nào vui nổi.
Vì thế Cô Mập đưa ra đề nghị hôm nay anh đưa em đi thì hôm sau tới lượt em dẫn anh đi, mỗi người làm chủ một lần.
Cho nên nếu hôm nay họ đến xem một buổi đấu giá thì hôm sau họ sẽ đến công viên tập thể dục!
“Đau quá!” Chu Hầu kêu rên thảm thiết!
“Chỗ nào đau chứng tỏ chỗ ấy bị bệnh!” Đường Nam Nam đã tháo băng, thấy mình đã bỏ Chu Hầu một đoạn xa bèn đứng lại chờ anh: “Nhị sư huynh, vui không?”
“Ui da! Ui da ui da!” Hai người nhảy trên tảng đá lổm chổm, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng cũng cười ngặt nghẽo, quả thật là rất thú vị, vui hơn buổi đấu giá nhiều!
Có lúc Chu Hầu sẽ nói: “Cô Mập, dẫn anh đến chỗ nào có phẩm vị đi!”
Vì thế chiều hôm đó, anh và Cô Mập nằm trên giường ở trong thẩm mỹ viện để nhân viên matxa mặt… Vì Cô Mập nhất thời xúc động mua một gói thẩm mỹ cấp tốc. Đúng là rất có phẩm vị!
Những chuyện này Nhị sư huynh vẫn chấp nhận được, nhưng có một chuyện anh không thể chịu nổi là tình yêu vô tận của Cô Mập dành cho các chương trình khuyến mãi.
Cô Mập cũng như những cô gái khác, thích đi dạo phố, đặc biệt là thích bạn trai đi dạo phố với mình. Nhưng mà, lúc đi dạo phố, mắt cô sẽ tự động bỏ qua mấy cửa hàng đắt tiền và vô cùng tinh mắt lia mấy cửa hàng giảm giá… Sau đó, cô rất háo hức mặc thử mấy bộ đồ mười mấy tệ để Chu Hầu nhìn xem có đẹp không. Chu Hầu không biết phải nói thế nào vì anh thấy đến cả Dương quý phi mặc mấy bộ đồ này cũng không đẹp nổi.
Vì thế, anh không thể làm gì khác hơn là mua cho Cô Mập mấy bộ quần áo mà anh cho là bình thường. Cô Mập mất đi niềm vui thú, chuyển sang mua đồ cho anh. Vậy là cô mua một đống quần áo mà Chu Hầu cảm thấy không tài nào mặc được.
Vì chuyện này mà bị Nhị sư huynh phê bình hết lần này đến lần khác, Đường Nam Nam cãi lại vô cùng hùng hồn: “Quần áo rẻ tiền chưa chắc đã không bằng đồ đắt tiền, các nhãn hiệu lớn bán giá cao chỉ là đang kinh doanh thương hiệu mà thôi. Thật ra chủ nghĩa tư bản ngày nay đều học hỏi cách dệt vải thời Bắc Tống, lúc ấy bông dùng để dệt sợi được lấy từ cây…, có giá là…, dựa theo tiền nhân công thời ấy, một lượng bạc khoảng bằng tám trăm tám mươi tệ bây giờ, cho nên vải…”
Chu Hầu ôm đầu, tự động lược bỏ bài báo cáo của Cô Mập mà anh đã thuộc lòng, rốt cuộc Đường Nam Nam cũng kết luận áo sơ mi được làm từ vải bông tinh khiết chỉ có giá khoảng năm mươi tệ, còn là làm thủ công hoàn toàn! Những thứ anh mua toàn có giá mấy ngàn tệ một cái, đó là hành động xem tiền như cỏ rác, chẳng khác gì đưa cổ cho người ta làm thịt, thành ngữ gọi là nghểnh cổ chịu giết!
Chu Hầu rất muốn nói: “Áo sơ mi thì phải mua ở Bắc Kinh, chứ nếu mua áo Bắc Tống e rằng chi phí còn cao hơn!”
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì lực chú ý của Đường Nam Nam đã bị bảng quảng cáo của cửa hàng phía trước thu hút: “Giảm giá nhân ngày khai trương! Âu phục ba mươi tệ một bộ, áo sơ mi năm tệ một cái, wow!” Đọc đến đó thì mắt cô sáng rực cả lên, đừng nói là Bắc Tống, đến xã hội nguyên thủy cũng không có giá này!
Người cô như bị một sợi dây kéo đi: “Rẻ quá, chúng ta vào xem một chút đi! Nhất định phải xem một chút!”
Chu Hầu: “… Cho xin đấy, đó là tiệm giặt quần áo!”
Vì đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên tuy giày vò nhau nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Đi dạo phố cả ngày mệt muốn chết, Đường Nam Nam chọn quần áo giảm giá đến mệt mỏi, Chu Hầu ngăn cô mua mấy món rẻ tiền đến mệt mỏi. Vì thế, họ không nói chuyện tới nửa đêm như ngày thường mà ôm nhau đi ngủ sớm.
Ánh đèn ở ngoài xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu xám chiếu lên mặt Đường Nam Nam khiến làn da cô như phát sáng.
“Anh yêu em nhất trần đời!” Chu Hầu nhìn cô, nói khẽ. Những phiền não ban ngày tựa như biến thành hạt cát nhỏ xíu trong đêm khuya vắng lặng.
“Em yêu gối nhất!” Đường Nam Nam lầm bầm, ôm cái gối hỗ trợ vùng xương cổ quý giá của cô ngủ ngon lành.
Nhắc cho những ai quên, chiếc gối này là do Chu Hầu mua cho cô đợt anh được Nam Nam quản lý tiền đó.