Chu Hầu dạ một tiếng rồi mở một cái hộp ra, Đường Nam Nam nhìn thấy vật đựng trong hộp thì giật mình. Đó là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh.
Cô vội vàng đóng cửa phòng lại, Chu Hầu cũng hoảng hốt, nhìn không dưới một trăm cái hộp nhỏ ở trong phòng, còn có các hộp cỡ trung và to, hỏi: “Dì út ơi, dì mang theo nhiều trang sức như thế để làm gì? Nguy hiểm lắm.”
“À, hộp nhỏ thì đựng trang sức, hộp lớn là đồ để trưng bày trang sức và miếng lót. Mấy thứ này chỉ là mẫu thiết kế, không đáng bao nhiêu tiền, hơn nữa cũng đã mua bảo hiểm rồi.” La Lâm nói như không có chuyện gì to tát: “Còn mấy món có giá trị thì ngày mai công ty bảo hiểm sẽ đưa tới.”
“Để cháu đi thuê một cái két sắt của khách sạn… À không, phải thuê két sắt của ngân hàng mới bảo đảm.” Chu Hầu nói nhanh. Sợi dây chuyền trong hộp này nhìn thì thấy bình thường, nhưng được tạo thành bởi chín viên kim cương có kích thước khác nhau, viên nhỏ nhất cũng khoảng 0,5 carat, như vậy chỉ tính giá vốn thôi thì trị giá của chín viên kim cương cũng lên tới mười mấy vạn tệ, mà dì út lại bảo mấy thứ này thì không đáng tiền, như vậy có thể thấy mấy món “có giá trị” kia cũng phải ít nhất hơn một trăm vạn một món.
“Ừ, Tiểu Hầu làm việc ngày càng chững chạc.” La Lâm vui vẻ khen ngợi: “Dượng cháu đã lo chuyện két sắt rồi, cháu không cần quan tâm nữa. Trước hết cháu cứ mở hộp ra đi, cô Đường cũng phân loại mấy mẫu này giúp tôi nhé.”
“Dạ.” Đường Nam Nam vội vàng mở mấy cái hộp ra, trong hộp to là manocanh cổ(1), chắc là để trưng bày dây chuyền, còn hộp trung là linh kiện, bàn tay đủ mọi tư thế, hai cái chân, một cái eo, thậm chí còn có một cái đầu nhỏ màu trắng được khắc ngũ quan đầy đủ.
Lấy hết linh kiện của cơ thể người ra, căn phòng như biến thành hậu viện ở quán rượu của Tôn Nhị Nương(2).
(1). Manocanh cổ
(2). Tôn Nhị Nương là một nhân vật trong tiểu thuyết “Thủy Hử” của Thi Nại Am, bà và chồng mở một quán rượu ở đồi Thập Tự. Gặp các khách thương qua đường bất cẩn, họ đánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao.
Mang theo những thứ này đi máy bay từ Mỹ về đây? Đường Nam Nam thấy khó hiểu, Hội chợ triển lãm trang sức không cho mướn mấy thứ này ư? Mà nếu mua ở Bắc Kinh thì cũng tiện hơn đem từ Mỹ về chứ nhỉ.
“Nặng quá…” Đường Nam Nam gắng sức bê cái đầu đặt lên bàn trà, nói: “Không phải là nhựa ạ?”
“Đồ nhựa thì sao làm nổi bật được trang sức?” La Lâm cười nhạt: “Cô Đường có khiếu hài hước quá.”
Đồ nhựa không làm nổi bật được trang sức? Đường Nam Nam nghi hoặc, manocanh của mấy cửa hàng trang sức ở trung tâm thương mại đều làm bằng nhựa, manocanh ở cửa hàng Châu Đại Phúc(3) cũng là nhựa, mặc dù cô chưa sờ bao giờ nhưng nhìn là biết.
(3). Châu Đại Phúc (Chow Tai Fook) là chuỗi cửa hàng trang sức lớn của Trung Quốc, có các cửa hàng ở Hongkong, Macau.
Có lẽ dì út có yêu cầu đặc biệt nên mới dùng gỗ cốp pha, bởi vì… khi trưng bày trang sức trên mấy thứ này thì quả là bắt mắt hơn so với đồ nhựa thật, màu của chúng không quá trắng, không bị phản quang như đồ nhựa. Dì út cầm một chiếc vòng tay bằng đầu ngón tay, chuỗi ngọc màu san hô đỏ rũ xuống tựa như giọt sương, chiếc vòng được trưng bày lên một miếng gỗ cốp pha màu trắng mờ càng tôn lên vẻ sang trọng, khiến người ta muốn có được chiếc vòng trên tay mình.
Dân chuyên nghiệp có khác! Đường Nam Nam nghĩ thầm.
“Cô Đường, giúp tôi lấy chiếc vòng tay ngọc lục bảo qua đây.” La Lâm nói.
“Dạ, dạ.” Đường Nam Nam nhanh chóng đáp ứng rồi nhìn xung quanh, sau đó lấy cái hộp đựng một vòng tay màu xanh đưa qua. Cô cảm thấy dì út có con mắt thật tinh tường, cái cổ tay giả này rất hợp với chiếc vòng.
Nào ngờ La Lâm nhìn cô, cười như không cười, không nhận lấy cái hộp.
Sao thế nhỉ? Đường Nam Nam dùng ánh mắt để thể hiện rằng cô không hiểu.
“Cô Đường, đây không phải là ngọc lục bảo, đây là ngọc thạch lựu. Ngọc thạch lựu và ngọc lục bảo có kết cấu và màu sắc khác nhau, rất dễ phân biệt. Trong tay cô là một viên ngọc thạch lựu nhỏ, ngày mai sẽ có xe chuyên chở chúng đến đây.”
“Ồ…” Đường Nam Nam gượng cười thu tay lại: “Cháu không biết.” Thật ra thì cô hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn luôn không biết trên đời này tồn tại một thứ gọi là ngọc thạch lựu, cô chỉ mới nghe đá thạch lựu thôi.
“Thật ra cháu cũng không biết!” Chu Hầu nhìn qua, cười nói: “Trông có khác gì đâu.”
“Thôi, cô Đường không phân biệt được các loại ngọc thì giúp tôi treo mấy chuỗi ngọc trai vậy. Cô biết ngọc trai chứ? Màu trắng, hình tròn.”
“Dạ biết.” Đường Nam Nam rầu rĩ, chỉ số thông minh của cô đâu có thấp, mặc dù không phân biệt được ngọc thạch lựu nhưng nhận ra được sự khinh thường của người khác.
Cô ủ rũ cầm một chuỗi dây chuyền ngọc trai. Đột nhiên La Lâm cười khẽ: “Cô Đường là nhà văn thì chắc đã nghe câu ‘Tây châu không bằng Đông châu, Đông châu thua xa Nam châu’(4), cái trên tay cô sao có thể là Nam châu mà tôi yêu cầu được? Đó rõ ràng chỉ là Tây châu.”
(4). ‘Tây châu không bằng Đông châu, Đông châu thua xa Nam châu’: nghĩa là ngọc trai ở phía tây không bằng phía đông, ở phía đông không bằng phía nam.
Mấy thứ này đều là heo chết hết! Đường Nam Nam thầm mắng trong lòng, tuy không nói ra miệng nhưng vì là người đơn giản nên ánh mắt đã toát lên nỗi tức tối trong cô.
“Nhưng mà dùng cái giá này để trưng thì cũng tạm.” La Lâm đột nhiên đổi giọng: “Bây giờ chất lượng ngọc trai của Malaysia đều giảm đi đáng kể, cho dù về độ sáng và độ tròn thì cũng không bằng ngọc trai của Nhật Bản và Hợp Phố ở Quảng Tây. Cô Đường nhìn kỹ xem, có đúng không?”
Đường Nam Nam lắc đầu, cô chưa từng nhìn thấy hột xoàn của Nhật Bản và Hợp Phố, bây giờ có nhìn kỹ cỡ nào thì cũng đâu nhìn ra gì. Thành thật mà nói thì cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, thích những trang sức lấp lánh. Bây giờ có rất nhiều trang sức bày ra trước mặt, chúng cứ lấp la lấp lánh, mặc dù không phải của cô nhưng cũng làm cô rất hưng phấn, vác manocanh mà cũng không biết mệt. Nếu chỉ có một mình Chu Hầu ở đây thì nhất định cô sẽ đeo thử để biết cảm giác, nhưng vì có cả La Lâm nên cô không dám làm gì, nhưng tưởng tượng một chút cũng được đúng không?
Nhưng hiện tại thì cô chả còn sức lực đâu để mà hưng phấn nữa, phải nói là đã hoàn toàn biến thành nỗi buồn bực, không hề thấy mấy món đồ trang sức này có gì hấp dẫn.
“Cô Đường không biết thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi Annie đến giúp, nó cũng có tìm hiểu về trang sức.”
“Dạ, vậy mọi người làm việc đi ạ.” Đường Nam Nam ỉu xìu, trong lòng chỉ muốn biến khỏi chốn này thật nhanh thôi.
“Đợi đã, cô Đường.” La Lâm đứng lên: “Vòng tay này khá sáng và màu cũng rất đẹp, chỉ là có vài chỗ không đủ sáng, người gầy mà đeo sẽ không thấy tự nhiên, nhưng chắc là cô Đường thì không sao, nếu cô thích thì tặng cho cô.”
“Không cần đâu ạ.” Đường Nam Nam lắc đầu, cô không thích chút nào.
“Đừng khách sáo, cầm lấy đi, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Tiểu Hầu, cháu cầm lấy cho cô Đường đi, vòng tay này rất hợp với cô ấy.”
“Không cần thật mà dì út.” Chu Hầu từ chối: “Bình thường Nam Nam không thích đeo trang sức.”
“Ha ha… thế thì không tốt chút nào.” La Lâm cười như không cười: “Tiểu Hầu, dượng cháu có nói phụ nữ đi ra ngoài mà không đeo trang sức thì chả khác gì cởi trần.”
Đậu xanh rau má! Trong lòng Đường Nam Nam bùng lên một ngọn lửa, ý là nửa đời nay cô đều ở trần? Tôi cởi trần chạy ra sân bay đón dì?
“Để hôm nào cháu mua cho cô ấy.” Chu Hầu thấy sắc mặt cô rất xấu thì vội đứng lên, giữ tay Đường Nam Nam: “Dì út, dì làm trước đi nhé, cháu đưa Nam Nam về rồi sẽ quay lại giúp dì.”
Ra cửa, cơn giận mà Đường Nam Nam đã nhịn rất lâu cũng được bộc phát: “Này đầu heo, dì cả của anh có vấn đề gì à? Em chọc giận gì bà ấy hả?”
“Không phải không phải, xưa nay tính tình dì út vẫn thế. Dì là con út, ngoại hình lại xinh đẹp, vì thế từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều, kinh tế cũng dư dả nên tính tình có hơi… Em đừng để bụng. Khi mẹ anh ly hôn, nhờ có mười vạn tệ của dì út cho mượn nên mới có được ngày hôm nay, vì thế đến cả mẹ anh cũng nhường dì mấy phần.”
“Mẹ anh lấy tiền của bà ấy nhưng em thì không, bà ấy có lý do gì để khinh thường em?” Đường Nam Nam giận điên người: “Em cho tiền ăn mày thì dù người ta có thế nào em cũng không cảm thấy gì, còn đằng này thì sao? Bà ấy có tiền là việc của bà ấy, em đâu dòm ngó gì tiền của bà ta chứ!”
“Cô Mập, Cô Mập, đừng giận mà!” Chu Hầu làm nũng: “Cô Mập, Cô Mập, em đừng giận nữa nhé!”
Đường Nam Nam vẫn rất tức giận, kể từ lúc làm nhà văn, cô rất hiếm khi bị khinh thường: “Đó là dì cả của anh đấy, chứ nếu là người khác thì đừng mong em để yên!”
“Ừ, ừ, ừ…”
“Em có lòng tự trọng của mình!”
“Tất nhiên, tất nhiên…”
“Sau này đừng để em nói chuyện với dì cả của anh nữa, em và bà ấy không cùng thế giới! Chúng em quá khác nhau!”
“Chuyện này… Sẽ cố gắng hết sức, cố gắng hết sức…”
“Hừ!”
Hai người quyến luyến, bịn rịn nhau ở dưới khu nhà của Đường Nam Nam, cuối cùng Đường Nam Nam vẫn phải lên tiếng: “Được rồi, em lên nhà đây, anh đi giúp dì cả của mình đi. Dì ấy đem nhiều đồ quá, nếu thu dọn một mình thì e rằng tới nửa đêm cũng chưa xong.”
“Ừ, anh đi nhé. Nếu không thì mẹ lại gọi điện mắng anh nữa.”
“Ừ, đi đi. Không cần về sớm đâu, làm xong hết rồi về, có cần em giúp gì thì cứ nói.”
Nhìn chiếc xe của Nhị sư huynh dần hòa vào màn đêm, Đường Nam Nam cảm thấy khó chịu đến lạ.
Cô đợi rất lâu, gần mười giờ thì Chu Hầu gọi điện, bảo còn nhiều việc nên buổi tối không về được.
Chu Hầu nói anh cũng không rành mấy món trang sức ấy nên cứ luống cuống chân tay. Vì Annie am hiểu nên đành giữ cô ấy lại dọn giúp, anh bảo Cô Mập hãy yên tâm, anh tuyệt đối giữ khoảng cách an toàn.
Hai người đùa nhau mấy câu thì Chu Hầu vội vã cúp máy, vì hồi chiều chưa ăn no nên Cô Mập nấu một gói mì, nhưng lại chẳng buồn ăn, tuy đang giải quyết bữa tối nhưng cô vẫn rất nhớ Chu Hầu. Cô nghĩ đến câu: Tình yêu là sự hòa quyện giữa lý trí và cảm giác, nếu cảm giác nói yêu, còn lý trí bảo rất yêu, thì đó mới thật sự là yêu!