Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 57: Chương 57




Bây giờ chính là lúc thử thách giữa tình cảm và lý trí. Dù sao Nhị sự huynh cũng là một vật thể sống, chẳng thể lúc nào cũng ở bên cô không rời nửa bước, cô không thể yếu đuối đến mức mới chỉ tạm xa nhau một chút thôi mà cũng không chịu nổi.

Vì thế cô mở máy tính ra bắt đầu viết truyện. Đây là người bạn giúp cô vượt qua vô số khó khăn trong cuộc sống mà không một lời than vãn. Bàn phím, con chuột, màn hình… những thứ này tạo ra những trang chữ.

Nếu không có những thứ ấy, có lẽ năm năm trước cô sẽ không dễ dàng vượt qua như thế.

Lần tiếp theo Chu Hầu xuất hiện là ba ngày sau. Đường Nam Nam không muốn nấu cơm, đang vừa xuống lầu vừa suy nghĩ nên đi quán ăn nào thì gặp Chu Hầu. Chu Hầu thấy cô thì lập tức xuống xe, nhưng anh chỉ cười và nhìn cô chứ không nói gì.

“Sao thế? Không nhận ra em à?” Đường Nam Nam ngượng ngùng dưới ánh nhìn chăm chú của anh.

“Cô Mập!” Chu Hầu ôm cô: “Cô Mập à, em có nhớ anh không?”

“Nhớ.” Đường Nam Nam nói nhỏ.

Chu Hầu lấy một cái hộp từ túi áo ra: “Tặng em nè.”

Đường Nam Nam nhận lấy rồi mở cái hộp, trong đó là đôi khuyên tai ngọc phỉ thúy hình chiếc lá, mấy miếng ngọc phỉ thúy gần như trong suốt, màu rất đẹp, không già dặn như mấy loại ngọc phỉ thủy khác. Nếu Đường Nam Nam am hiểu về trang sức thì cô sẽ biết đây là một loại ngọc Jade cao cấp, có màu xanh trong mướt mắt nên được gọi là ngọc phỉ thúy. Những mảnh ngọc phỉ thúy này còn có sắc đỏ nên rất hợp với giới trẻ, hơn nữa da của Đường Nam Nam rất trắng, tuy càng trắng thì trông càng mập nhưng loại ngọc này khi được đeo trên người có nước da trắng sẽ đẹp hơn là da ngăm.

“Dì út của anh cho em hả?” Đường Nam Nam hỏi: “Em không muốn nhận đồ của bà ấy.”

“Không phải, dì muốn tặng em nhưng anh không nhận, đây là do anh mua, anh thấy đẹp nên mua tặng em.”

Vì đôi khuyên tai này khá nhỏ và mỏng nên mới dễ mua, chứ nếu to như vòng tay thì chắc chắn anh sẽ không mua nổi.

“Đắt không?” Đường Nam Nam hỏi.

“Rẻ lắm. Đây là hàng của công ty dì út, bán giá vốn cho anh, chỉ sáu vạn thôi. Nếu bán ra thị trường thì có lẽ sẽ có giá khoảng từ hai mươi đến ba mươi vạn.” Chu Hầu nói.

Sáu vạn tệ? Đường Nam Nam trợn mắt. Miếng ngọc trong suốt màu xanh biếc, hình lá cây đậu tương, mỗi chiếc khuyên tai gồm ba lá, kích thước của mỗi chiếc như khuyên tai bình thường. Mỗi lá đều rất mảnh, cầm trên tay rất nhẹ, chỉ cần thổi mạnh một hơi là nó sẽ bay mất! Cho dù có là ngọc phỉ thúy thì cũng rất nhỏ mà, sao lại có giá tới sáu vạn? Nói thật cho dù có bỏ bớt một chữ số 0 thì cô cũng sẽ không mua, có đáng giá cỡ nào cũng không mua, chứ đừng nói khi bày bán ngoài cửa hàng thì nó lên tới hai, ba mươi vạn. Tốt nhất là người nghèo đừng đến mấy tiệm trang sức để tránh phải chịu kích thích.

“Thích không?”

“Tất nhiên là thích rồi!” Đường Nam Nam vui sướng nắm chặt hộp khuyên tai: “Sáu vạn tệ đó!”

“… Lại tiền… Em không thể nói vì anh tặng nên thích được à?” Chu Hầu phiền lòng.

“Đây là điều hiển nhiên mà! Nếu người khác đưa cho em thứ gì trị giá sáu vạn thì em có dám nhận không? Chỉ có mình anh tặng thì em mới nhận, vì thế chỉ có mình anh tặng là em mới thích thôi.” Đường Nam Nam sờ mặt anh, cười rạng rỡ.

“Cô Mập.” Chu Hầu đột nhiên nói khẽ: “Anh thay đổi rất nhiều vì em, em có cảm thấy vậy không?”

“Thế sao?” Đường Nam Nam vuốt ve khuyên tai, nói: “Thảo nào bây giờ nhìn anh thuận mắt hơn trước đây nhiều.”

“Vậy em… sẽ thay đổi vì anh chứ?”

“Anh có ý gì? Em cần phải thay đổi ư?” Đường Nam Nam ngừng tay, nghi hoặc nhìn anh: “Muốn giảm cân?”

“Không phải, không phải.” Chu Hầu nói: “Ý anh là sau này đi ra ngoài, em hãy ăn mặc đẹp hơn, đừng mặc quần áo cũ nữa, cũng nên chải chuốt một chút, kẻo người ta đánh giá…”

“Hả? Là sao? Dì út của anh đến đây? Còn có ai nữa? Chẳng lẽ là mẹ anh? Sao anh không gọi điện báo trước cho em! Mẹ anh đâu? Bây giờ mẹ anh đang ở đâu?” Đường Nam Nam luống ca luống cuống, giậm chân, xòe tay chải tóc, nhưng vì quýnh quáng nên trông càng loạn hơn.

“Dì út không đến.” Chu Hầu kéo tay cô xuống, vuốt tóc cô: “Anh đến một mình thôi.”

“Anh làm em sợ muốn chết!” Đường Nam Nam vỗ ngực, mặt không còn chút máu, trừng anh: “Anh tới một mình thì sao lại hù em? Tới một mình mà bảo em thay đổi? Động kinh à?”

“Không có gì…” Chu Hầu thở dài.

“Mấy ngày nay dì út chèn ép anh dữ lắm đúng không? Em ủng hộ anh! Cố lên cố lên!” Đường Nam Nam vỗ vai anh: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Ồ, em đang định đi ăn gà nướng, cứ tưởng có thể cùng nhau đi ăn. Mấy ngày nay toàn ăn cơm một mình, chán lắm.” Đường Nam Nam thất vọng.

“Không sao, ăn thêm cũng được.”

“Thật không?” Đường Nam Nam phấn khích.

“Đi thôi.”

Hai người ăn mặc rất không xứng đôi cùng nhau đi về quán ăn ở đầu đường.

Ba ngày nay, Đường Nam Nam rất chán, còn Chu Hầu thì mệt muốn chết.

Nguyên nhân là vì Đường Nam Nam bất mãn với dì út của anh, và dì út cũng không hài lòng về cô. Sau những lời khen ngợi bạn gái nhưng vô hiệu của Chu Hầu, La Lâm gọi điện thoại cho mẹ anh là La Viện để bày tỏ quan điểm của mình, giật dây mẹ anh để bà phản đối hai người.

Tối qua dì út còn đưa điện thoại cho anh, nói: “Tiểu Hầu, mẹ cháu tìm cháu, nghe điện thoại đi. Cháu không nghe lời của dì thì thôi, nhưng không lẽ đến cả lời của mẹ mà cháu cũng không nghe?”

Chu Hầu giận dỗi nhận điện thoại, anh nói ngay: “Mẹ, mẹ đừng nghe dì út, mẹ không hiểu Nam Nam, cũng không hiểu tình cảm của bọn con đâu. Nếu mẹ muốn thì con sẽ nói với mẹ, còn không thì thôi. Tóm lại là mẹ đừng khuyên gì con cả, con sẽ không chia tay với cô ấy đâu.”

“Tiểu Hầu, mẹ bảo con chia tay bao giờ?” La Viện chờ anh nói xong mới nhẹ nhàng nói.

“Mẹ, chẳng phải mẹ nghe dì út…”

“Mẹ hiểu Lâm Lâm hơn con.” La Viện nói: “Dì nói là việc của dì, mẹ có suy nghĩ riêng của mình, mẹ không có ý định bảo con chia tay.”

“Mẹ, mẹ tốt quá!” Chu Hầu rất vui, cũng thấy rất xấu hổ vì vừa nãy đã to tiếng với mẹ.

“Mẹ, mẹ không biết đâu, Cô Mập tốt lắm, thật đó, tình cảm của bọn con cũng rất tốt!”

“Ừ, vậy thì tốt.”

“Ha ha ha ha…” Chu Hầu cười sung sướng: “Mẹ ơi, mẹ sẽ thích cô ấy.”

“Mẹ thích cô ấy hay không không quan trọng, con thích là được.” La Viện bình thản nói.

“Nhưng mà mẹ ơi, con…”

“Tiểu Hầu.” La Viện nói: “Dì út của con nói con thay đổi rất nhiều, dì nói con phát ra tiếng khi ăn, đi đứng không phong độ, mọi cử chỉ đều giống với bạn gái của con, chẳng khác gì dân quê, dì nói những lễ nghi mà mẹ bỏ công dạy con đã mất hết rồi. Dì còn nói tính cách của bạn gái con không tốt, con luôn quan sát sắc mặt của cô ấy mà hành động vì sợ làm cô ấy không vui.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng giận, không phải vậy đâu, tuy Cô Mập hơi kỳ lạ một chút nhưng cô ấy rất tốt, rất quan tâm tới con. Có một lần cô ấy tìm con suốt đêm, đi đến tận đường cao tốc, sau đó bọn con ngồi ở hàng rào trên đường ăn bánh bao, mẹ ơi, mẹ không biết đâu…”

“Mẹ không giận.” La Viện cắt đứt lời anh: “Dì út của con không thích nhưng mẹ rất vui, vì con trai của mẹ đã trưởng thành rồi, đã tìm được người để nó cam tâm tình nguyện giao hết trái tim, đây không phải là chuyện dễ, nên mẹ thấy vui cho con.”

“Mẹ… mẹ không giận thật sao?” Chu Hầu rất cảm động, không biết nên nói gì. Trải qua một quãng thời gian dài, cho dù đã qua thời kỳ phản nghịch nhưng anh luôn muốn đối nghịch với cha mẹ, lại không ngờ thì ra mẹ anh tâm lý như thế.

“Con còn nhỏ, cuộc đời phía trước còn rất dài, nên yêu một lần. Đây là lý do mẹ để con tự do vui chơi mấy năm nay. Con yêu thật lòng thì sẽ nhận được niềm vui chân thành, sao mẹ có thể giận được?”

Chu Hầu rất muốn để Cô Mập nghe được những lời này! Hãy xem mẹ của anh nè! Người ta đều bảo nếu con trai quá thân mật với con dâu thì mẹ chồng sẽ tức giận, còn nếu con trai dám bênh vực vợ mình thì chắc chắn mẹ chồng sẽ suốt ngày bới lông tìm vết. Nhưng nhìn mẹ chồng của em xem, anh không biết phải dùng lời nào để khen mẹ cho hết!

“Đây sẽ là hồi ức đáng quý nhất của đời con. Sau này tìm được người thích hợp để kết hôn, con sẽ không phải tiếc nuối vì chưa từng yêu thật lòng, ít nhất nhờ có mối tình này, cuộc đời của con sẽ viên mãn hơn người khác một phần nào đó. Cảm giác này chỉ có thể cảm nhận được khi còn trẻ, sau này con sẽ không cảm nhận được nó nữa, nên mẹ ủng hộ con!”

Chu Hầu rất hào hứng nghe mẹ nói, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, anh vội nói: “Mẹ! Con muốn kết hôn cùng Nam Nam! Cái gì mà từng có? Cái gì mà người thích hợp? Rồi nhớ lại là sao?... Con, con muốn ở bên cô ấy cả đời! Mẹ, mẹ có hiểu lầm gì không? Con không chơi bời gì đâu, con thật lòng đấy!”

“Mẹ biết con thật lòng.” La Viện cười: “Nhưng tình yêu không giống với hôn nhân, tình yêu chỉ là cảm xúc nhất thời, còn hôn nhân là hai bên phải cùng cố gắng.”

“Bọn con sẽ cùng cố gắng! Bọn con sống cùng nhau rất tốt!” Chu Hầu nói.

“Không, cô ấy không hợp với con.”

“Sao mẹ nói thế? Hợp hay không chẳng lẽ con không biết?” Chu Hầu nói: “Mẹ nghe lời dì út thì có!”

“Có lẽ con thật lòng thích cô ấy, nhưng chưa chắc cô ấy đã thực sự thích con.”

“Không thể nào!” Chu Hầu nổi giận: “Tất nhiên là cô ấy thích con rồi.”

“Thật không? Vậy con thử ngẫm lại xem, con thay đổi rất nhiều vì cô ấy, thậm chí biến thành người giống cô ấy, còn cô ấy thì sao? Cô ấy vẫn như xưa đúng không? Cô ấy đã thay đổi điều gì vì con chưa?”

Chu Hầu ngẩn người hồi lâu, không nói gì.

La Viện kiên nhẫn đợi một lát mới nói tiếp: “Không phải là mẹ nghe lời dì con, mà là mẹ đã thất bại trong hôn nhân, nên mẹ biết điều quan trọng nhất để duy trì một cuộc hôn nhân là sự nhường nhịn lẫn nhau. Con đã nhường cô ấy rất nhiều việc, vì để thích ứng với thói quen của cô ấy mà con đã thay đổi, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy có khác gì lúc trước không? Cô ấy có nhường con chuyện gì không? Nếu cô ấy không muốn hy sinh hay nhúng nhường vì con, thì hai đứa có thể ở bên nhau bao lâu? Con nói xem thế thì sao mẹ chúc phúc cho các con được?”

“Mẹ… Con…”

“Con còn trẻ, có nhiều thời gian để suy nghĩ, mẹ sẽ không ép con. Tiểu Hầu à, bây giờ con đừng nghĩ gì cả, hãy hưởng thụ tuổi trẻ của mình đi.” La Viện cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.