Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 60: Chương 60




“Anh nói nãy giờ, lưỡi đã bị rút gân chưa?” Tuy ngoài miệng Đường Nam Nam xỏ xiên như vậy nhưng trong lòng thầm thấy khó hiểu, tại sao giọng điệu của Chu Hầu lại thảm thương đến thế? Thế là cô hạ giọng: “Nhiều quá, hay là anh cũng học một ít? Đúng lúc anh cũng không biết nên đừng đứng đó chống nạnh bảo em học, anh và em cùng học! Không phải là em làm khó làm dễ anh, chỉ cần anh học thì em cũng học, được không?”

“Cô Mập! Em thông minh hơn anh, chỉ số thông minh lên đến 147, cao hơn anh nhiều lắm đấy! Anh tin em sẽ học được! Cầu xin em đấy! Đây là thời khắc quan trọng, không thể có sai sót gì được!” Chu Hầu rên rỉ. “Em học là giúp anh đấy! Thật đó, anh rất cần sự giúp đỡ của em! Anh rất cần em!”

Ánh mắt của anh khiến Đường Nam Nam ngẩn người, do dự một lát rồi hỏi: “Có quan trọng đến mức đó không?”

Chu Hầu thấy có cơ hội thì quá đỗi vui mừng, gật đầu lia lịa: “Cực kỳ quan trọng! Vô cùng vô cùng quan trọng! Giúp anh nhé! Anh tin em có thể làm được, dì út cho rằng em không làm được thì chúng ta sẽ để cho dì phải thay đổi suy nghĩ, rằng ánh mắt nhìn người của anh rất tốt! Chắc chắn chỉ số thông minh 147 sẽ thu phục được dì út!”

“Ờ, sau khi học xong mấy thứ đó thì chỉ số thông minh của em sẽ tụt xuống còn 47!” Đường Nam Nam rầu rĩ nói: “Chỉ còn một tháng nữa để nộp bản thảo, không tính đến việc chỉnh sửa thì mỗi ngày phải viết một vạn chữ, thế mà còn phải học mấy thứ khó nhằn đó nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu rồi. Đúng là tai bay vạ gió. Haiz, chưa học mà em đã thấy mệt rồi, anh bảo em phải làm sao?”

“Cô Mập, Cô Mập, anh tin em chắc chắn sẽ làm được!” Chu Hầu thấy cô đồng ý thì vô cùng hạnh phúc. Trong thoáng chốc, anh rất muốn ăn mừng, vì đây là thời khắc có ý nghĩa vô cùng to lớn! Đối với anh, đó thực sự là sự kiện trọng đại, hơn buổi tiệc của dì út gấp bội! Giây phút này còn ý nghĩa hơn cả việc loài người lên mặt trăng!

FUCK! SHIT! CÁI RẮM! Anh vui con khỉ! Đường Nam Nam thầm chửi thề, nhưng biết làm sao được, giữ lời hứa là một trong số ít ưu điểm của cô mà. Cô lên thời gian biểu rồi bắt tay vào học chồng tài liệu mà Chu Hầu đem về, tra Baidu về các nhãn hiệu trang sức hàng đầu thế giới.

“Cartier (Cartier S.A) được thành lập bởi Louis Francois Cartier vào năm 1847 tại số 31 đường Rue Montorgueil, thành phố Paris của Pháp. Năm 1874, con trai Alfred của Louis Francois Cartier tiếp nhận quản lý công ty, nhưng chính ba người con của ông Alfred Cartier là Louis Cartier, Piere Cartier, và Jacques Cartier mới là người đưa Cartier trở thành thương hiệu toàn cầu.”

Sao lại có nhiều Cartier như vậy chứ! Đường Nam Nam than thở, lấy họ thôi là được mà. Nếu nhà cô kinh doanh trang sức thì sẽ gọi là Đường thị, thế có hay hơn không! Ấy, không được không được, hình như đường thị là một căn bệnh bẩm sinh(1).

(1). Ở Trung Quốc, các công ty gia đình thường lấy họ để nói về công ty (mặc dù công ty được đặt theo tên khác), ví dụ như nhà Đường Nam Nam họ Đường thì sẽ lấy là “Đường thị”. Nhưng đường thị (唐氏) là hai chữ đầu tiên trong cụm từ 唐氏綜合症, có nghĩa là bệnh Down.

Vì tốt nghiệp đại học đã rất lâu nên khi học hành sẽ dễ mất tập trung. Cô cố gắng không nghĩ lung tung nữa, tiếp tục học. “Hiện nay, Cartier thuộc sở hữu của tập đoàn Richemont, Thụy Sỹ. Năm 1904, một trong những nhà tiên phong hàng không Alberto Santos, cũng là bạn thân của Louis Cartier, đã yêu cầu Louis chế tạo chiếc đồng hồ có thể sử dụng trong các chuyến bay. Với sự giúp đỡ của Edmond Jaeger, Louis Cartier đã tạo ra chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên trên thế giới, ông đã đặt tên cho mẫu đồng hồ này theo tên người bạn thân của mình là Santos…”

Ồ, thì ra họ đã tạo ra chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên trên thế giới, thú vị đây.

Lịch sử của Cartier miễn cưỡng gợi lên một ít hứng thú của Đường Nam Nam, tạm thời xua tan đi bất mãn của cô với bà dì cả kia, cô xốc lại tinh thần, chú tâm học bài.

Next! Cuối cùng Đường Nam Nam cũng hiểu biết kha khá về Cartier, nhìn đồng hồ thì đã hơn ba giờ sáng, nhưng nghĩ tới chồng tài liệu trên bàn thì đành tiếp tục mở một trang mạng khác.

Tiffany, không đúng, Fruttini? Voldemort?(2) Hình như là Tiffany. Tiffany (còn được gọi là Tiffany & Co., NYSE: TIF(3)) là nhãn hiệu trang sức sang trọng được thành lập vào năm 1837 có trụ sở ở Mỹ. Năm 1853, sau khi Charles Tiffany lên nắm quyền quản lý công ty thì đổi tên thành “Công ty Tiffany” (Tiffany & Co.). Kể từ đó, công ty tập trung kinh doanh trang sức.

(2) Tác giả đã chơi chữ. Fruttini là nhãn hiệu mỹ phẩm, Voldemort là nhân vật phù thủy hắc ám trong loạt tiểu thuyết giả tưởng nổi tiếng của nhà văn người Anh J.K.Rowling. Trong phiên âm tiếng Hoa, Tiffany (蒂芙尼) và Fruttini (芙蒂尼) được ghép bởi các âm giống nhau, nhưng khác vị trí ở hai âm đầu (hãy nhìn kỹ phiên âm tiếng Hoa để nhận ra sự khác biệt); trong đó, chữ 尼 khi đứng một mình thì có nghĩa là ni cô, còn phiên âm tiếng Hoa của Voldemort là 伏地魔, chữ 魔 khi đứng một mình có nghĩa là ma.

Ý đồ của tác giả là gây tiếng cười bởi sự dễ nhầm lẫn giữa Tiffany với Fruttini, và sự tương phản giữa hai từ trên với từ Voldemort (ni cô tương phản với ma).

(3) NYSE (New York Stock Exchange) là sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất của Mỹ. TIF là mã chứng khoán của Tiffany & Co. NYSE:TIF có nghĩa là mã chứng khoán của Tiffany & Co. trên sàn giao dịch chứng khoán New York.

Tiffany dần dần mở rộng bằng cách thành lập các chi nhánh ở những thành phố lớn. Các tiêu chuẩn chế tạo đá quý, bạch kim của Tiffany được chính phủ Mỹ dùng làm tiêu chuẩn chung. Ngày nay, Tiffany là một trong những nhãn hiệu xa xỉ phẩm của thế giới. Chiếc hộp Tiffany màu xanh (Tiffany Blue Box) là hình ảnh tượng trưng cho một nhãn hiệu trang sức cao cấp và thời thượng của Mỹ.

Gặm nuốt hết những thông tin cơ bản về Tiffany & Co., điều duy nhất gây hứng thú cho Đường Nam Nam là nhẫn cưới kim cương sáu mặt rất được ưa chuộng hiện nay là do Fruttini(4)sáng tạo ra.

(4). Năm 1886. Tiffany giới thiệu chiếc nhẫn đính hôn kim cương sáu mặt đầu tiên trên thế giới. Ngày nay, rất nhiều hãng trang sức khác đã làm ra loại nhẫn này. Trong truyện, Đường Nam Nam nói chiếc nhẫn kim cương sáu mặt đầu tiên được Frutti tạo ra chứ không phải là Tiffany thì đó là ý đồ của tác giả, không phải do tác giả hay editor nhầm lẫn.

Xem ra mỗi thương hiệu đều có những câu chuyện riêng! Đường Nam Nam khẽ cảm thán, thời gian không cho cô cảm thán lâu nên cô liền tìm hiểu thương hiệu tiếp theo. Dù sao cũng đã hơi quen rồi, học vẹt là phương pháp luôn dùng được cho già trẻ gái trai! Cố lên!

Nhưng càng về sau thì càng khó học…

ENZO

Oxette

Bvlgari

Graff

Georg Jensen



Tiếng Anh của Đường Nam Nam không tốt lắm, nên chỉ cần tên của mấy thương hiệu trang sức sau đó cũng đủ khiến cô khổ sở, đã vậy nhiều khi còn không xác định được đó là tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Thụy Sỹ. Muốn chết quá! Cô sắp bệnh tới nơi rồi, nếu hồi ôn thi tốt nghiệp trung học mà quyết tâm như thế này thì cô đã thi đậu Đại học Bắc Kinh rồi!

***

Cô giận dữ tắt trang mạng trang sức, mở truyện ra viết phần cuối. Đây là đoạn Đức Lỗ Y đứng trước sơn cốc, làn gió hất tung mái tóc hắn về phía sau. Vô số loài vật dưới chân núi gào rú kinh hãi, chỉ có Đức Lỗ Y hiểu chúng muốn nói gì. Người và thú nhìn nhau, đáy mắt bi thương…

Viết một lát lại thấy không ổn, thế là đành phải mở trang mạng về trang sức, tiếp tục học. Voldemort… Fruttini… Tiffany…

Chỉ số thông minh 147 không phải để trưng cho vui, chỉ một tuần sau, Cô Mập đã học xong kiến thức cơ bản về trang sức.

Chu Hầu vô cùng mừng rỡ, ôm cô quay liên tục mười vòng. Sau đó phấn khởi đưa cô đến khách sạn Vương Phủ làm bài kiểm tra của dì út.

“Cô học hết rồi?” La Lâm ngờ vực, thấy hơi bất ngờ.

“Cũng tạm.” Đường Nam Nam bình tĩnh trả lời.

“Vậy chiếc vòng mà tôi đang đeo là hiệu gì?” La Lâm vừa nói vừa giơ tay, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc.

Cái này dễ nè! Chu Hầu thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn Cô Mập nhìn logo thì sẽ đoán được nhãn hiệu. Nhưng logo của đồ trang sức đeo tay thường được khắc ở góc khuất, thế là anh đi tới định tháo xuống. La Lâm rụt tay lại, nói với vẻ không vui: “Chẳng lẽ ở buổi tiệc, cháu cũng lột vòng của người ta ra để nhìn logo?”

“Sợi dây vàng kết nối bảy viên hồng ngọc hình nốt nhạc, thể hiện sự vui tươi, đây không phải là phong cách sang trọng của Cartier mà giống với thiết kế của Pomellato hơn, nhưng chiếc vòng của dì được làm từ đá citrine, có lẽ là dì đã tham khảo thiết kế của Pomellato và tự làm ra nó, đúng không?” Đường Nam Nam chậm rãi nói.

Annie vốn dĩ đứng ở một bên khinh thường nhìn cô, nhưng lúc này thì cô nàng giật mình, trợn mắt: “Trả lời đúng rồi! Dì La, cô ta nhìn ra thật kìa! Không sai chút nào luôn! Nếu biết thế thì chúng ta đã chuẩn bị thứ khó hơn rồi!”

La Lâm lúng túng nhìn Annie rồi nói với cô: “Vậy còn chiếc nhẫn này thì sao?” Bà chỉ vào bức hình chiếc nhẫn ngọc trai màu đen.

“Mikimoto, một thương hiệu của Nhật Bản.” Đường Nam Nam nhanh chóng trả lời.

“Chiếc đồng hồ này?”

“Là thiết kế của hãng Patek Philippe, tuy rất đẹp nhưng lại khá rẻ, giá ngoài thị trường chưa tới hai vạn tệ.”

“Khá đấy.”

“Tôi còn biết nguồn gốc, tiêu chuẩn chọn lựa, nhà thiết kế, ý nghĩa… của tất cả các loại đá quý, dù chưa thấy tận mắt lần nào. Nhưng tôi vẫn không thể phân biệt đông châu và tây châu, nếu lỡ như gặp phải ai đó rảnh rỗi muốn gây khó dễ thì tôi sẽ dùng kiến thức trang sức của mình để đánh trống lảng. Dì La, dì thấy thế có được không?”

“Coi như qua phần trang sức.” La Lâm cân nhắc một chút rồi nói: “Bộ trang phục mà Annie đang mặc là của hãng nào?”

“Trang phục?” Đường Nam Nam há hốc mồm: “Chẳng phải dì tổ chức buổi tiệc triển lãm trang sức ư?”

La Lâm khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp. “Cô Đường, cô biết đùa thật đấy. Chẳng lẽ người đi dự tiệc chỉ đeo trang sức mà không mặc quần áo?”

Đường Nam Nam không thể cãi lại vì người ta đâu nói sai! Chắc chắn phải mặc quần áo rồi. Cô biết vài nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, hay là đoán bừa nhỉ? Prada? Versace? LV? Không phải, LV là nhãn hiệu túi xách.

“Donna Karan!” Thấy Đường Nam Nam không trả lời được, An Dĩ Ny vô cùng sung sướng: “Nhãn hiệu bộ quần áo của tôi là Donna Karan. Có thế mà cũng không biết, tôi biết nhiều lắm!”

Tôi thì biết có một con vịt tên là Donald(5)! Đường Nam Nam nghĩ thầm, sắc mặt cô hơi xấu, đây chắc chắn là ý định từ trước của bà dì cả, bà ta muốn cho dù cô có tìm hiểu trang sức kỹ càng đến đâu thì cũng không thể vượt qua bài kiểm tra.

(5). Donnan và Donald phát âm giống nhau.

“Dì út ơi!” Chu Hầu sốt ruột: “Chỉ trong vòng một tuần mà cô ấy đã học được nhiêu đó là giỏi lắm rồi.”

“Nếu buổi tiệc được tổ chức vào hai năm sau thì chắc là cô ta có thể tham dự, nhưng vì nó sẽ được tổ chức vào cuối tháng này nên dì không còn cách nào khác.” La Lâm thản nhiên nói.

“Nhưng dì và cháu đã thống nhất với nhau là nếu cô ấy có kiến thức về trang sức thì dì sẽ không phản đối nữa mà. Dì út, dì nói phải giữ lời chứ.”

“Đến tham dự buổi tiệc đều là những người có hiểu biết sâu rộng ở đủ mọi lĩnh vực, chút kiến thức ấy chỉ là điều cơ bản thôi! Dì không thể liệt kê ra từng lĩnh vực được, nếu cô Đường cho rằng đi dự tiệc thì chỉ cần có chút kiến thức ít ỏi đó thì có lẽ vấn đề là ở… đầu óc của cô Đường thôi.”

“Dì út!” Chu Hầu to tiếng: “Sao dì lại nói vậy?”

“Thế muốn dì nói sao? Nói rằng cô ta có thể đảm nhiệm vai trò bạn gái của cháu, có thể giúp cháu tiếp đãi khách khứa? Ngay cả nhãn hiệu thời trang mà cô ta cũng không biết thì nói gì đến việc nên phối trang sức nào với trang phục nào. Cô Đường, cô có nghĩ vậy không?”

“Cháu cũng không biết mấy nhãn hiệu thời trang ấy!” Chu Hầu cãi lại: “Cháu cũng chẳng thể tiếp đã khách khứa giúp dì được!”

“Đàn ông thì khác. Không ai đi hỏi đàn ông về nhãn hiệu của trang sức và quần áo, còn phụ nữ thì ngược lại. Tiểu Hầu, dì biết ít nhiều thì cháu cũng biết mấy thứ đó, cháu là người có địa vị, đừng tự hạ thấp mình như thế!”

Ngọn lửa giận dữ đã bùng cháy phừng phực ở trong lòng Đường Nam Nam. Tuy tỏ ra ôn hòa nhưng ai cũng thấy rõ sự khinh thường của bà ta, cô không thể chịu đựng được nữa! Cô nhìn Chu Hầu đang mặt đỏ tới mang tai cãi nhau với dì út chỉ vì cô thì cô mới miễn cưỡng kiềm nén, nói: “Thời trang đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.