“Cô Đường có ý gì? Tôi đang nói chuyện với Tiểu Hầu, cô đột nhiên xen ngang như thế là rất vô lễ đó.” La Lâm nói.
“Dì La.” Đường Nam Nam nhấn mạnh từng chữ một: “Dì yêu cầu tôi phải am hiểu thời trang đúng không? Trước buổi tiệc, tôi sẽ làm được!”
La Lâm hơi sửng sốt, cười: “Cô Đường, có lẽ cô không biết, thời trang không giống với trang sức, giới thời trang có rất nhiều thương hiệu, mỗi mùa có vô vàn mẫu mã, không dễ học như cô nghĩ đâu. Huống chi có một số việc phải dựa vào cảm giác, không phải cứ cố nhồi nhét là được.”
Đường Nam Nam nói: “Tôi không tin các thương hiệu thời trang còn khó phân biệt hơn trang sức! Mặc kệ có bao nhiêu thương hiệu, chỉ cần tôi nhận ra để nói chuyện với mọi người là được chứ gì?”
“Nếu cô không nhận ra thì sao?”
“Tôi sẽ nói không biết!” Đường Nam Nam bình tĩnh nói.
“Ồ!” La Lâm bật cười, Đường Nam Nam nhìn người đối diện với vẻ mặt lãnh đạm, hờ hững nói: “Trang phục của cô đẹp quá, nó mang phong cách cổ điển, có phải nhà thiết kế đã lấy cảm hứng từ văn hóa Phục hưng không? Nếu có cơ hội thì giới thiệu nhà thiết kế cho tôi với nhé!”
Chu Hầu phấn khởi: “Cô Mập, tuyệt lắm, nói như thế thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả, em đọc trong truyện hả?”
“Không phải, xem trên mạng, trang baidu ấy.” Đường Nam Nam nhỏ giọng trả lời.
La Lâm sửng sốt, Đường Nam Nam nói tiếp: “Dì La, dì lo tôi không thể tiếp đón khách khứa, không thể trò chuyện cùng họ đúng không? Tôi chỉ cần nhớ các nhãn hiệu và phong cách thiết kế thời trang nổi tiếng, nói ý nghĩa của mẫu thiết kế, sau đó lịch sự nhận xét bộ trang phục của họ nên phối với trang sức nào là được chứ gì? Tôi không tin tất cả mọi người ở bữa tiệc đều biết hết mấy thứ này, thế nên đừng yêu cầu tôi phải biết hết! Phải dựa vào cảm giác? Không có tiêu chuẩn nào để đo lường cảm giác, tôi tin là tôi sẽ đối phó được.”
“Đúng vậy, cô Đường, như cô đã nói, không có tiêu chuẩn nào để đo lường cảm giác, nhưng thương hiệu thời trang thì có. Nếu cô nói sai nhãn hiệu thì sẽ không có cách nào cứu cánh được.” La Lâm thấy thật nực cười: “Nếu cô thực sự học được các thương hiệu thời trang thì tôi sẽ hủy hẹn với Phàn Ny mà để cô đi cùng Tiểu Hầu. Nhưng mà cô Đường này, nếu cô học không xong thì sau này…”
“Được, quyết định thế đi! Học được thì để tôi dự tiệc!” Đường Nam Nam bỏ đi, không thèm nghe hết vế sau của bà.
Sau này gì chứ? Sau này không cho tới tìm Tiểu Hầu nhà bà ta nữa? Đệt, thời đại nào rồi, không có não mới chơi trò cá cược này, tôi còn chưa bảo dân Tây như bà học Nhị thập tứ sử(1)đâu! Nếu bà học Nhị thập tứ sử, tôi học mấy thương hiệu thời trang thì mới đáng cược, nhưng tôi cũng chẳng muốn đem Nhị sư huynh làm tiền cược đâu, tôi đâu có ngu đem thứ thuộc về mình ra làm tiền cược với bà! Tôi xem rất nhiều phim thần tượng đó dì cả à!
(1). Bộ Nhị thập tứ sử là tên gọi chung của 24 bộ sử thư do các triều đại phong kiến Trung Quốc biên soạn. Đây đều là các bộ sử thư chính thống nên còn được gọi chung là chính sử.
Chu Hầu định đi theo cô nhưng La Lâm tức đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo hết cả, không hề chú ý đến phong độ mà quát: “Tiểu Hầu! Cháu quay lại đây cho dì!”
“Dì út, cháu…” Chu Hầu khó xử.
“Cháu quay lại đây cho dì! Nếu không dì sẽ gọi điện thoại cho mẹ cháu!” La Lâm gào lên.
“Nhà Cô Mập xa lắm, dì để cháu đưa cô ấy về rồi quay lại nhé?”
“Cấm nhắc đến cô ta! Cháu bị ma ám rồi, không được đi!”
“Nhưng… Cháu xin lỗi, dì út ơi, cháu tiễn cô ấy về rồi sẽ quay lại…” Chu Hầu cúi chào rồi xoay người bỏ chạy. Đằng sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ, không biết dì út đập thứ gì.
Lúc anh đi ra, Đường Nam Nam đã đi được một đoạn khá xa. Chu Hầu không kịp đi lấy xe mà vội vàng đuổi theo cô.
“Cô Mập, Cô Mập! Chờ anh với…”
“Phàn Ny là ai?” Đường Nam Nam dừng lại, hầm hè nhìn anh.
“Phàn Ny là… là người mà dì út tìm… để nhờ vả.” Chu Hầu cười gượng, cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Đẹp không?”
“Anh không biết! Anh chưa gặp! Sao anh có thể đi cùng cô ta chứ!” Chu Hầu cắn chặt răng, có chết cũng không nói thật.
“Cũng đúng.” Đường Nam Nam gật đầu: “Thấp quá thì không xứng đôi với anh.”
“Cô ấy không thấp…” Chu Hầu buột miệng, ngay sau đó thì thấy không ổn: “Không phải, không phải, anh, anh, anh… Anh chưa gặp thật, là dì út nói thế, dì nói Tống Phàn Ny rất cao, chứ anh chưa gặp! Có bị đánh chết thì anh cũng không gặp!”
Bây giờ có bị đánh chết thì cũng phải nói là chưa gặp!
Đường Nam Nam nổi giận bừng bừng nhìn anh, mắt như tóe lửa.
“Thật mà! Đó chỉ là ý của dì út thôi, không liên quan gì đến anh hết!” Chu Hầu than thở: “Anh còn oan hơn cả Đậu Nga! Em nhìn lên trời đi, hơi lạnh đã bắt đầu ngưng tụ, tuyết sắp rơi rồi đó(2)!”
(2). Oan Đậu Nga là một vở kịch của Quan Hán Khanh được viết sau năm 1291. Vở kịch kể về Đậu Nga, là một người dân bình thường bị đổ oan tội giết người. Vì thấp cổ bé họng nên phải chịu thua trước quyền thế, nàng bị phán chém đầu. Ngày hành quyết, nàng đã nói nếu nàng thực sự bị oan, khi chém đầu thì máu sẽ không rơi xuống đất, khi đầu rơi cuống đât thì trời sẽ đổ tuyết (lúc ấy đang là mùa hè), sau khi chết thì trong ba năm sẽ bị hạn hán. Và những điều đó đã xảy ra.
“Ý của dì anh là gì? Muốn Phàn Ny làm bạn gái của anh phải không? Bà ta thấy em không đủ đẳng cấp nên tìm người khác cho anh đúng không?” Đường Nam Nam cười lạnh.
“Chuyện này thì em cứ yên tâm!” Chu Hầu nói: “Dì út của anh không dám làm thế nữa đâu, lúc trước dì muốn ghép đôi anh với Annie thì bị mẹ anh mắng xối xả rồi. Vì thế em hãy yên tâm, cho dù dì muốn ghép đôi cô ấy với anh thì mẹ anh cũng không đồng ý đâu.” Chu Hầu cố gắng dỗ dành cô.
“Vậy nếu mẹ anh đồng ý thì anh cũng chấp nhận đúng không?” Đường Nam Nam vẫn rất tức giận.
“Anh sống là người của em, chết là ma nhà em!” Chu Hầu giơ tay thề: “Trừ em ra, đừng nói là phụ nữ, cho dù gà mái, chó cái hay heo nái gì thì anh cũng sẽ tránh xa! Hằng ngày anh sẽ mặc quần dài áo dài để không bị muỗi cái đốt!”
Bình thường, khi anh thề thốt như vậy thì cho dù có giận mấy đi nữa, Đường Nam Nam cũng sẽ phì cười, nhưng bây giờ thì gương mặt cô chẳng có ý cười nào.
“Chị ơi, chị tin em đi mà!” Anh chớp mắt, làm ra vẻ đáng yêu.
Đường Nam Nam trừng anh: “Anh đừng làm bộ đáng yêu nữa, gấu xám mà giả làm gấu trúc thì rất kinh khủng đó, anh biết không hả?”
“Dạ, dạ, dạ, đã biết, đã biết.”
“Lần này cho qua, nếu còn có lần sau thì em sẽ cho anh biết tay!”
“Ực… Ha ha… Cô Mập, cảm ơn em!”
“Cảm ơn cái rắm!” Đường Nam Nam gắt.
“… Cảm ơn em đã vì anh mà tình nguyện học mấy thứ đó…” Chu Hầu nghẹn một chút rồi mới nói.
“Không biết xấu hổ! Em không phải vì anh, em chỉ muốn cho dì cả của anh biết rằng thứ em không bằng bà ta là tiền chứ không phải đầu óc.” Đường Nam Nam hung dữ nói: “Những gì bà ta biết thì em chỉ cần nửa tháng là có thể học xong, em làm được còn bà ta thì không! Em muốn xem bà ta sẽ phản ứng ra sao. Không thể chịu nổi người cứ ra vẻ mình có tri thức, hiểu lễ nghĩa nhưng lại khinh thường người khác như vậy. Người cứ như trên mây, chẳng biết ở lại Trái Đất làm gì nữa, sao không lên đĩa bay quay về hành tinh của bà ấy chứ? Em thấy chỉ có những ai thuộc cung Nhân Mã mới chơi được với bà ta thôi!”
“Cô Mập!” Chu Hầu khó chịu: “Em đừng nói thế, dù sao đó cũng là dì anh, hồi bé còn ẵm bồng anh nữa đó, em nói thế thì vô lễ quá. Mà anh nói nè, lúc nãy em bỏ đi như vậy khiến dì anh rất tức giận, quả thật thì em hơi vô lễ đó.”
“Em vô lễ?” Đường Nam Nam tức đến bật cười: “Em không lễ phép? Nếu bà ta không phải là dì cả của anh thì sao em phải chịu đựng như thế? Chẳng lẽ còn bắt em phải im lặng mà chịu đựng ư? Chu Hầu, vì thể diện của anh mà em phải nhẫn nhịn đến mức biến thành Ninja Rùa(3) mà anh còn bảo em vô lễ? Lễ phép hay không là do nhà anh quyết định hả? Anh nghĩ anh mang họ Chu thì chính là Chu Nguyên