Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 62: Chương 62




Một tuần sau.

Đường Nam Nam ngồi trong phòng mình chat QQ với Nhan Đóa Đóa.

Nhan Tịch: Ôi, lâu lắm rồi mới thấy cậu online, bắt tay bắt tay. Này, thành thật khai báo, dạo này làm gì mà lặn mất tăm thế?

Đông Phương: … Bắt tay ~~~

Nhan Tịch: Sao thế? Ốm hả?

Đông Phương: Mệt quá…

Nhan Tịch: Chẳng phải cậu đã hốt được chàng BMW rồi ư? Sao mà mệt? Hổng lẽ anh ta dắt cậu đi Nam Phi đào kim cương?

Đông Phương: Kim cương là một dạng của cacbon, tập trung chủ yếu ở Nam Phi, nằm sâu trong lòng đất, nơi mà có áp suất và nhiệt độ cao làm thay đổi cấu trúc của các tinh thể. Trước khi được mở rộng khai thác, kim cương là biểu tượng tượng trưng cho lòng dũng cảm, địa vị và sự kính trọng. Hiện nay đã xác định khoảng 2500 triệu carat kim cương ở các mỏ quặng tự nhiên.

Nhan Tịch: Cái gì đây trời? Cậu nói linh tinh gì thế?

Đông Phương: Để tham gia một buổi tiệc kéo dài khoảng ba tiếng, tớ phải học hết các đề tài thường được nhắc đến của giới thượng lưu chỉ trong một tháng! Ban đầu là trang sức, đồng hồ, sau đó là thời trang, biệt thự, bộ dụng cụ chơi golf. Bây giờ tớ mới biết một cây gậy dùng để đánh quả bóng bé xíu ấy có giá tới một ngàn tệ!

Nhan Tịch: … Đồng cảm, đây chính là sự chênh lệch giàu nghèo trong xã hội! Cậu định tham dự tiệc gì?

Đông Phương: Quên rồi. Hình như là tiệc trang sức gì đó, công việc của dì út anh ấy liên quan đến trang sức, khách tham gia cũng là người trong ngành.

Nhan Tịch: Không phải chứ chị hai! Ngay cả tiệc gì mà cậu cũng quên cho được?

Đông Phương: Đến họ của mình mà tớ cũng sắp quên luôn rồi đây này! Suốt hai tuần nay tớ chỉ ngủ được ba tiếng mỗi ngày, à, cho cậu xem bản thảo của tớ nè.

Dưới chân núi, một con linh dương sừng vàng chạy tới đỡ Đức Lỗ Y, trên đầu nó là cái sừng vàng khảm kim cương được làm thủ công từ năm 1986, xung quanh là hai mươi ba viên hồng ngọc, viên lớn nhất được coi là hòn ngọc máu trong những năm 80 của thế kỷ trước, có giá trị…

Nhan Tịch: Xỉu! Cậu đang viết về linh dương? Con ma thú ấy hả?

Đông Phương: Vương miện, là chiếc vương miện quý giá nhất trong hai mười bảy chiếc vương miện mà Hoàng gia Anh đã đặt hàng của Cartier.

Nhan Tịch: Liên quan ghê! Sao cậu có thể gộp hai thứ không hề dính líu tới nhau vào thành một đoạn văn được thế?

Đông Phương: Tớ cũng muốn biết lắm. Cũng may là trước khi nộp bản thảo thì tớ kiểm tra lại một lần, nếu không thì biên tập viên sẽ nghĩ tớ bị điên mất. Bây giờ thì tớ tin là đội vương miện không tốt cho đầu! Đầu tớ bị rụng mớ tóc rồi đây này! Mới đầu thì chỉ nghĩ tìm hiểu về trang sức là được, nào ngờ bà dì cả đó lại đòi phải biết về thời trang. Cậu biết mỗi một mùa thì mấy nhãn hiệu cao ấp ấy cho ra mấy bộ sưu tập không? Rồi sau đó nữa thì hỏi về golf! Chỉ còn một tuần nữa là tớ phải nộp bản thảo đó! Cố gắng viết xong một chương thì lại phát hiện mình bị mê sảng!!! Mụ nội nó! Cartier có cho tớ cái vương miện đó thì tớ cũng không thèm!

Nhan Tịch: Nhưng cậu vẫn tiếp tục học?

Đông Phương: Phải kiên cường! Nếu bây giờ dừng lại thì sẽ là thất bại trong gang tấc! Học xong mấy thứ này cũng như leo lên đỉnh Everest, chỉ còn mấy bước chân là tới đích rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc? Có xuống mồ thì tớ cũng phải chứng minh cho dì cả của anh ấy thấy tớ chỉ thua bà ấy về tiền bạc chứ không phải là đầu óc!

Nhan Tịch: Được rồi, vậy cậu tiếp tục đi, học xong thì chúng ta đi chơi thư giãn, cưỡi xe đạp nhé?

Đông Phương: Nếu một tuần sau tớ vẫn còn sống thì tớ sẽ liên lạc với cậu…

Nhan Tịch: @#@%¥#... &

Đông Phương: Ậu ọe! Tinh tinh tinh con khỉ! Tên khốn nhà tớ vừa gửi cho tớ một tệp văn bản nữa! Không phải là có thứ cần học nữa đó chứ? Cậu đợi một chút nhé, để tớ xem thử…

Kiến thức rượu vang! Mẹ nó! Còn kèm theo văn bản dài một trăm bảy mươi bốn trang! Trời đất, nhiêu đây ít nhất cũng phải hai mươi vạn chữ, in thành sách luôn được rồi đó! Tớ phải sống sao?

Nhan Tịch: Để hôm khác rồi hãy than, bây giờ tớ không làm phiền cậu nữa, cậu mau học đi.

Đông Phương: Đập đầu chết cho rồi… Ta hận! Sau này thấy ai uống rượu vang thì phải giết chết kẻ đó cho tớ!

Nhan Tịch: OK! Giết hết! Giết mấy kẻ mặc hàng hiệu, giết mấy kẻ chơi golf! Thế giới này sẽ thay đổi vì cậu! Mau học đi!

Đường Nam Nam mở văn bản ra, nắm tóc mình học bài…

“Cô Mập, trưa rồi, anh đưa em đi ăn.” Chu Hầu lái xe đến dưới khu nhà cô, Đường Nam Nam không có thời gian để nấu cơm, hơn nửa tháng nay cô đều phải ăn ngoài.

Sau vụ cãi nhau hôm nọ, hai người chiến tranh lạnh hai ngày thì làm lành. Dù sao thì hai người đang trong giai đoạn mặn nồng, không gặp nhau hai ngày đã bứt rứt lắm rồi.

“Cô Mập? Bây giờ mà em còn mập nổi nữa hả?” Đường Nam Nam dí cái đầu rối bời và đôi mắt cú mèo tới sát anh: “Anh nhìn cho kỹ đi, em mập không?”

“Không mập không mập! Gầy thật kìa…” Chu Hầu đau lòng ôm cô: “Em vất vả quá…”

“Đừng nói mấy lời vô dụng nữa! Em nói cho anh biết, nếu anh còn bảo em học thêm một chữ nào nữa thì em sẽ giết anh!” Đường Nam Nam hung dữ nói.

“Dạ dạ, không đâu, tuyệt đối không có!” Chu Hầu đỡ cô vào trong xe: “Chúng ta ăn gì?”

“Ăn cái gì nóng ấy.” Đường Nam Nam nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Lẩu pho mát?”

“Ngán lắm, lẩu bò đi…” Đường Nam Nam nghiêng người, tựa vào vai anh ngủ.

***

Cứ như thế thêm một tuần nữa, đến lúc cách buổi tiệc còn đúng một tuần thì cuối cùng Đường Nam Nam cũng khổ tận cam lai, chẳng những học xong một đống kiến thức mà còn nộp bản thảo đúng hẹn, hoàn thành mọi việc đúng thời hạn.

Nếu thời gian tổ chức bữa tiệc và thời hạn nộp bản thảo cách xa nhau thì cô cũng không mệt đến mức này. Cô muốn tập trung viết bản thảo nhưng Chu Hầu lại muốn cô chuẩn bị tốt cho bữa tiệc, cứ cãi qua cãi như thế nên cô đành đồng thời làm cả hai việc. Cuối cùng hôm nay cũng đã gặm xong hai khúc xương cứng ngắc ấy, có lẽ cô phải mặc quần áo nhỏ hơn một số rồi. Đang lúc cô cảm thấy rất hài lòng về bản thân thì một tin vui đột ngột ùa đến. Đã một thời gian rồi cô chưa được vui như vậy, thế là vội vàng gọi điện cho Chu Hầu hẹn gặp anh.

Chu Hầu nghe giọng nói phấn khởi của cô thì cũng vui lây, cúp điện thoại xong thì ngay lập tức chạy về. Khi đi ngang qua quán kem mà Đường Nam Nam thích ăn nhất, anh ghé vào mua hai ly kem, một tay cầm kem một tay lái xe, thế mới thấy kỹ thuật lái xe của Chu Hầu rất tốt.

“Chu Hầu!” Đường Nam Nam nhào tới ôm cổ anh, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh.

Chu Hầu phải lui về sau mấy bước rồi mới đứng vững, giơ tay ôm cô, thân mật cọ vào đỉnh đầu của cô: “Cô Mập.”

“Nhị sư huynh, em có tin vui muốn nói với anh.” Đường Nam Nam buông cổ Chu Hầu ra, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.

“Thật không? Chuyện gì?” Một tháng nay Chu Hầu chưa thấy cô vui vẻ đến thế nên anh cũng thấy rất vui.

“Em nhận được lời mời viết kịch bản! Em sắp được làm biên kịch rồi!” Đường Nam Nam hào hứng kể: “Chủ biên Lâm giới thiệu cho em, là người lần trước em đón ở sân ga ấy. Một công ty sản xuất phim cần người viết kịch bản, chủ biên Lâm đã đề cử em. Em đã nghĩ xong cốt truyện rồi, tối qua thức cả đêm viết đại cương rồi gửi cho họ, lúc nãy nhận được điện thoại là đã được thông qua! Nhị sư huynh, rốt cuộc em cũng có thể trở thành biên kịch rồi! Tiền nhuận bút một cuốn sách chỉ khoảng mấy vạn thôi, còn biên kịch thì khác, lương tính theo tập, mỗi tập năm ngàn, ba mươi tập là mười lăm vạn, còn bốn mươi tập thì tới hơn hai vạn đó! Nếu phim dài năm mươi, sáu mươi tập thì em phát tài rồi, a ha ha ha.” Giọng cười của Đường Nam Nam hơi khủng khiếp, nghe cứ như tiểu nhân đắc chí vậy.

“Ha ha, chúc mừng chúc mừng! Vợ anh giỏi quá!” Chu Hầu nói. Hai mươi, ba mươi vạn không là gì với anh cả, anh vui chỉ vì Đường Nam Nam vui mà thôi.

“Còn phải nói à!” Đường Nam Nam sung sướng nhận lời chúc của anh: “Em sẽ đi Sơn Đông để bàn chuyện cụ thể, khi nào có được tiền cọc thì sẽ mời anh một bữa no nê.”

“Gì cơ? Em muốn đi Sơn Đông?” Chu Hầu trợn mắt.

“Hà Trạch, Sơn Đông.” Đường Nam Nam đáp.

“Đi bao lâu?”

“Ở đó khoảng ba, bốn ngày, tính thêm thời gian bay qua bay lại thì nhiều nhất là năm ngày.” Đường Nam Nam trả lời.

“Sao em lại đi Sơn Đông? Em quên mất bữa tiệc rồi hả?” Chu Hầu sốt ruột.

“Đâu có, em đã đồng ý chuyện gì thì sẽ không quên đâu, một tuần nữa mới tổ chức bữa tiệc mà, em chỉ đi năm ngày thôi.”

“Lúc nào rồi mà em còn đi Sơn Đông? Chỉ còn một tuần nữa thôi, dì út bảo phải diễn tập hai lần, thật ra hôm nay nếu em không gọi điện thì anh cũng sẽ tới đón em. Tối nay dì út mời mấy khách hàng ăn cơm, muốn em đi cùng để làm quen không khí.” Chu Hầu buột miệng.

“Không được.” Đường Nam Nam nhíu mày: “Em bận rồi, muốn làm gì thì hãy chờ em về. Hai ngày là đủ rồi.”

“Em đừng đùa nữa mà.” Chu Hầu nói: “Bữa tiệc rất quan trọng!”

“Kịch bản này cũng rất quan trọng với em!” Đường Nam Nam nói: “Hơn nữa em đi Sơn Đông cũng đâu ảnh hưởng gì đến bữa tiệc, đến lúc đó cứ đến dự tiệc là được rồi. Diễn tập cái gì mà diễn tập? Bệnh vừa thôi!”

“Niếp Niếp, đừng thế mà.” Chu Hầu vội nói: “Em chưa trải qua nên không biết đâu, không phải cứ tưởng tượng là ra đâu, thật sự là cần phải diễn tập đó.”

Nếu là bữa tiệc khác thì không sao, nhưng bữa tiệc này rất quan trọng với Chu Hầu vì dì út sẽ tỉ mỉ soi xét rồi báo lại cho mẹ anh. Bữa tiệc này phải được diễn ra hoàn hảo thì Đường Nam Nam mới có thể chứng minh cô phù hợp với thế giới của anh, như thế thì mẹ anh mới có thể chấp nhận cô. Đây không chỉ đơn giản là đứng ra đón tiếp khách khứa trong bữa tiệc mà nó quyết định đến tương lai của hai người, thật sự rất quan trọng! Anh lo lắng muốn chết, đây là lúc hai người phải đồng tâm hiệp sức, sao cô lại bỏ đi Sơn Đông chứ? Tại sao đúng lúc quan trọng thế này mà cứ phải đi Sơn Đông?

“Anh yên tâm đi.” Đường Nam Nam nói: “Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ mất bình tĩnh khi đi thi, càng là trường hợp quan trọng thì em càng thể hiện tốt. Không phải ngay cả mấy thứ khó nhằn kia mà em cũng học xong hết rồi sao? Anh cũng thấy rồi đó, có vấn đề gì nào? Không cần diễn tập đâu, thật đấy, nếu dì anh vẫn không yên tâm thì chờ em về rồi tập vẫn kịp mà.”

“Nam Nam! Sao em bướng bỉnh thế?” Chu Hầu nói: “Cái kịch bản đó muộn vài ngày thì có sao đâu? Mà không viết cũng đâu có sao, em phải đi thật hả?”

“Tất nhiên là phải đi rồi.” Đường Nam Nam đáp: “Mười mấy vạn đó! Nếu làm tốt thì có thể lên đến hai, ba mươi vạn. Em viết kịch bản này xong thì trong một, hai năm tới không cần phải làm việc nữa.”

“Tiền, tiền, tiền!” Chu Hầu cực kỳ phiền não: “Hai, ba mươi vạn có đáng gì chứ? Nhiêu đó còn không đủ để mua một cái túi xách hàng hiệu! Em không biết nhà anh rất giàu hả? Sau này em đừng cứ nhắc đến hai, ba mươi vạn nữa.”

“Nhà anh giàu nhưng đó là tiền của mẹ anh! Chưa chắc mẹ anh đã cho em xài tiền của bà! Hơn nữa người khác có cho mình bao nhiêu tiền đi nữa thì cũng không bằng tiền do mình làm ra.” Vốn dĩ Đường Nam Nam rất hào hứng, nhưng thái độ của Chu Hầu khiến cô mất vui nên thoáng chốc giọng nói to lên rất nhiều.

“Em chỉ cần như bây giờ thì anh bảo đảm mẹ sẽ cho em tiền để xài!” Chu Hầu tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.