Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Chương 7: Chương 7




Trên bàn tràn đầy thức ăn. Tống Diễm sai nha hoàn dọn tám món ăn chính do Tiêu Thiên Diễn làm lên bàn, sau đó nàng cười rạng rỡ đi mời tỷ muội dùng bữa.

“Ừm! Rất thơm nha.” Đường Mật nhỏ giọng khen ngợi, nàng cầm thìa, múc một muỗng canh da gà tôm viên, tôm viên tròn tròn trôi nổi trong bát, đưa tới miệng nhưng nàng lại không ăn.

“Nhìn ngon quá.” Minh Minh trừng mắt nhìn thức ăn phong phú trên bàn, không hề nhấc đũa.

“Sao vậy? Những thứ này đều do Thiên Diễn bỏ hết tâm tư làm, nhất là món canh da gà tôm viên kia, mọi người mau ăn nhanh lúc còn nóng chứ!!” Tống Diễm thúc giục các tỷ muội mau mau ăn.

“Không có Mị nhi, ta ăn không vô.” Đường Mật thở dài, bỏ thìa xuống.

Không ngờ người trước giờ sống vì mỹ thực, thế nhưng cũng có lúc nuốt không trôi? Tống Diễm trợn mắt, nhìn về phía Minh Minh.

“Ừm… không có ai tranh với muội, cảm giác không ngon nữa.” Minh Minh cũng than thở nói.

“Hay để già lấy thêm vài món khai vị nữa nhé?” Nguyên ma ma đứng sau lưng Đường Mật nhìn không nổi nữa, bèn xuất hết bản lĩnh muốn các vị chủ tử được vui vẻ.

“Vậy được đó! Để nô tỳ giúp.” Thu Quỳ cũng lo lắng, phụ họa muốn đi theo.

“Không cần đâu! Thiên Diễn nấu rất ngon, chỉ vì tâm tình ta không tốt nên ăn không vô thôi.” Đường Mật khoát khoát tay, không muốn Nguyên ma ma phải phiền lòng vì bọn nàng.

“Vâng!” Nguyên ma ma nhìn Tống Diễm, không biết nên nói gì.

“Mọi người lui ra hết đi! Để tỷ muội chúng ta hàn huyên một chút, có lẽ một lát nữa tâm tình khá lên sẽ ăn vô thôi.”

“Vậy cũng được.” Nguyên ma ma thở dài, ngoắc tay với các nha hoàn, bảo họ cùng lui ra.

Đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, Tống Diễm mới ngồi xuống, mở miệng với hai tỷ muội.

“Đang lo gì sao?”

“Mị tỷ…” Minh Minh nhìn chiếc ghế trống, trong lòng có loại kích động muốn khóc.

“Giống như ta đã mang một bàn bánh bao thịt thượng hạng cho chó hoang ven đường ăn vậy.” Đường Mật khuấy chén canh da gà tôm viên, cảm thấy rất chi là buồn bực. “Người ta nói: ’Bánh bao thịt đánh chó, có đi chứ không về’, này có phải cảm giác đó không nhỉ?”

(Bánh bao thịt đánh chó: Ý chỉ lấy thứ yếu đi đánh thứ mạnh, chắc chắn một đi sẽ khỏi trở lại, như việc Mị đi nói lý với Lân lại bị sa vào lưới tình, tỷ muội đoàn ca vũ mất cả chì lẫn chài – Hình như nghĩa là thế =))).)

“Mị nhi sẽ không bỏ rơi chúng ta.” Tống Diễm ngồi bên cạnh các tỷ muội miễn cưỡng cười mở miệng.

“Rất khó nói!” Đường Mật không lạc quan như nàng.

“Nói cũng đúng! Bảo chủ đó nha! Đối phương là bảo chủ “thiên hạ đệ nhất bảo” mà!” Minh Minh nghĩ đến có thể tỷ muội của mình sẽ rời xa mình, lập tức khổ sở đến mức ăn không ngon.

Họ đã cùng nhau lăn lộn bên ngoài lâu rồi, ca hát, biểu diễn, ăn rồi uống… cùng đi qua rất nhiều nơi, lệ thuộc lẫn nhau, tiêu dao sống qua ngày.

Không dưng từng người từng người nam nhân xuất hiện, giống như kẻ trộm, đánh cắp tỷ muội của họ, phá hoại cuộc sống ca múa của họ, cao cao tại thượng võ công lại xuất chúng nhắm trúng Mị nhi của họ, mà Mị nhi của họ hiện tại đang ở trên giường của hắn…

Nghĩ thế nào Đường Mật cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Sao lại để Mị nhi đáng yêu của nàng đi làm người đàm phán với Tiêu Thiên Lân chứ? Mị nhi của họ, trong mắt nam nhân chính là cái món canh da gà tôm viên này! Ai! Nên làm sao đây? Nguyên Mị nhất định sẽ ở lại Thái Sơn với hắn, làm “đệ nhất bảo chủ phu nhân” sẽ tốt hơn các nàng phiêu lạc khắp nơi.

Mặc dù cuộc sống như thế không có gì không tốt, nhưng… cũng không có gì tốt!

“Nếu quả thật không ổn, vị trí hát khúc của Mị nhi, đành phải tìm người khác thay thế.” Tống Diễm suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể cười lớn nói.

“Đừng mà! Muội không muốn Mị tỷ rời xa chúng ta!” Minh Minh che mặt, bắt đầu khóc thút thít.

“Im lặng chút đi.” Đường Mật múc tô thập cẩm, đưa vào miệng: “Chuyện còn chưa xảy ra, đừng tự làm bản thân loạn nữa.”

(Tô thập cẩm: Món nào mà xốp, mềm, nhão thì gọi là “tô”.)

Đợi đến khi người của Tiêu gia nghe được tiếng khóc, lúc đó đã rối đến một nùi rồi.

Dù sao, Tiêu Thiên Diễn theo họ đi lưu lạc khắp nơi đã khiến huynh đệ Tiêu gia bất mãn, bây giờ nếu lại bàn thêm nhiều chuyện nữa có thể sẽ khiến rắc rối càng lớn hơn.

“Ưm!” Miệng cắn lấy bánh bao, Minh Minh bị mắc nghẹn, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Mật và Tống Diễm.

“Trước tiên đừng làm rộn, đợi xem phản ứng tiếp theo của Mị nhi đã.” Tống Diễm khoát tay, muốn mọi người bình tĩnh, chuyện còn chưa tới mức không lật ngược ván cờ được.

Chủ yếu là, ý nguyện của Nguyên Mị… Nếu nàng lựa chọn sống cùng Tiêu Thiên Lân ở Thái Sơn, vậy thì cũng chỉ có thể chúc phúc cho nàng.

“Ộp, ộp…” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ếch kêu, làm người đang chìm trong mộng tỉnh giấc.

“Hỏng bét! Bây giờ là lúc nào rồi?” Mở mí mắt nặng trĩu ra, Nguyên Mị nằm trong ngực nam nhân, chống nửa người lên tự lẩm bẩm.

“Nàng không ngủ thêm một lát nữa sao?” Tiêu Thiên Lân nhìn nữ nhân từ trên xuống dưới đều mang hơi thở của mình, rất hài lòng hỏi.

Không biết tại sao, chiến thắng trên giường so với chiến thắng trong chiến trận càng khiến hắn đắc ý hơn.

Nguyên Mị tùy ý khoát tay, không để ý câu hỏi của hắn, chỉ lo nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối. Bọn họ đã bỏ qua giờ cơm tối rồi.

“Thật hỏng bét! Ta lại ở đây lâu đến vậy…” Nguyên Mị ảo não trầm ngâm.

Tất cả mọi người chắc đã ăn rồi! Sao không có ai đi tìm họ vậy?

Hay là có người tới tìm, nhưng bọn họ không nghe thấy? Cho nên, chuyện của nàng và Tiêu Thiên Lân… có phải mọi người đều biết rồi không?

Nguyên Mị cúi đầu, yên lặng phân tích tình thế trước mắt.

“Vậy thì sao?” Tiêu Thiên Lân hỏi nàng, nhưng nàng đang đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn lơ hắn, loại cảm giác bị coi thường này khiến tâm tình hắn rất không tốt.

Tiêu Thiên Lân nhìn Nguyên Mị chằm chằm, vì đoạt lại ánh mắt của nàng, hắn quyết định nói cho nàng biết, “Mọi người đều biết chuyện của chúng ta rồi, cho nên, nàng phải gả cho ta.”

“Ai nói?” Nguyên Mị trợn mắt một cái, đối với giọng điệu đương nhiên của hắn nàng cực kỳ không đồng ý, giống như vừa mới ngủ một giấc, hắn đã trở thành ma ma, cầm khế ước bán thân của nàng, có khả năng quyết định vận mệnh của nàng, có lầm không chứ?

“Nàng…” Nữ nhân này sao lại ngang ngạnh thế? Dám bác bỏ ý kiến của trượng phu? Tiêu Thiên Lân nhìn chằm chằm dung nhan chim sa nguyệt thẹn của nàng.

“Ta như thế nào?” Nguyên Mị hứ một tiếng, dứt khoát nhảy xuống giường, biểu đạt ý bất mãn mãnh liệt của mình.

“Mọi người đều đã biết chuyện của chúng ta, nàng không lấy ta thì muốn lấy ai hả?” Tiêu Thiên Lân cũng xuống giường theo, cực kỳ tức giận hỏi.

“Ai nói ta muốn gả?” Nguyên Mị đi đến sau tấm bình phong, bắt đầu mặc quần áo.

Bị nam nhân kia “nghiêm túc sử dụng” hơn nửa ngày, nàng đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, có thể ăn được một con trâu luôn rồi!

Hy vọng Nguyên ma ma có chừa cho nàng ít thức ăn… Không! Tốt nhất là một bàn…

“Nàng, cái nữ nhân kỳ quái này, đã là người của ta rồi lại dám không gả?” Tiêu Thiên Lân giống như nghe phải điều gì đó rất hoang đường, chạy vọt vào trong bình phong kéo cổ tay nàng.

Nguyên Mị vừa mới mặc xong chiếc yếm, dùng sức hất tay hắn ra, không để cho hắn nắm.

“Kỳ quái? Vậy thì sao? Nếu như mỗi nữ nhân ngủ với chàng đều phải gả cho chàng, vậy nương tử của chàng không khỏi quá nhiều đi?”

“Nàng…” Hắn bị nàng nói đến không thốt ra lời.

“Điều kiện của chàng rất tốt, rất nhiều nữ nhân muốn gả cho chàng, ta cũng biết, cho nên! Ta không quấn lấy chàng, không đòi gả, như vậy chẳng phải chàng đỡ bớt một đại phiền toái “môn không đăng, hộ không đối” sao? Có phải hay không? Bảo chủ đại nhân thân ái của ta.” Nguyên Mị cười ngọt nhìn Tiêu Thiên Lân trước mặt, mắt to đảo nhanh một vòng, âm thanh uyển chuyển êm ái, bình thản nói rằng hắn cưới nàng là một chuyện rất phiền phức.

Tiêu Thiên Diễn từng bị Tiêu Thiên Lân phản đối, chỉ có nhiều chứ không hề ít, chỉ là Tiêu Thiên Diễn đi theo đoàn ca vũ, làn sóng phản đối chẳng là gì cả, nhưng Tiêu Thiên Lân là bảo chủ, tiếng nói phản đối sẽ như bóng dính với hình…

Như vậy, theo ý nàng, cần gì phải khuấy trộn ao nước đục này, khiến tất cả mọi người đều khổ cực chứ?

“Nhưng mà ta…” Muốn kết hôn với nàng! Vì ngại mặt mũi, Tiêu Thiên Lân nuốt câu còn lại vào miệng.

“Tốt lắm, ta biết chàng cũng rất khó xử, chuyện chúng ta coi như chưa từng xảy ra, chàng làm bảo chủ của chàng, ta biểu diễn của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Nguyên Mị ríu ra ríu rít nói một đống lời ngon tiếng ngọt thổi phồng Tiêu Thiên Lân lên, xoay người rời đi.

Nàng mau mau đi lấp đầy cái bụng coi bộ thực dụng hơn.

“Mị nhi, đừng làm càn. Ta thật sự muốn cưới nàng.” Tiêu Thiên Lân kéo cổ tay Nguyên Mị, trịnh trọng tuyên bố.

“Ồ! Đạ tạ đã xem trọng.” Ai! Lời cũng đã nói hết, hắn còn làm cái đức hạnh này, vậy thì đừng có trách nàng, “Nhưng ta không muốn gả.”

Hừ! Rốt cuộc nói thật rồi.

Tiêu Thiên Lân tức tới mức muốn nổ tung, lạnh lùng nhìn nàng, “Tại sao không muốn gả?”

Nếu hắn quả thực tốt như nàng nói, ai cũng muốn gả cho hắn, vậy tại sao nàng không muốn?

“Không tại sao hết, ta không có lý do không muốn lập gia đình.” Nguyên Mị mặc quần áo xong, cột cạp váy lên, “Quan hệ của chúng ta là do bị người hạ thuốc, vừa lúc được chàng cứu, cho nên ta rất cảm kích. Khi đó cứ cho rằng chàng là một nông dân ở gần đây, nếu cự tuyệt thẳng thì sẽ khiến chàng bị tổn thương, cho nên ta mới không nói ra… Bây giờ đã biết chàng là bảo chủ võ công cái thế, vậy thì khác rồi.”

“Chỗ nào khác hả? Vẫn là như thế, ta chưa lập gia đình, nàng chưa gả, chưa có phu có thê, hơn nữa giờ mọi người đều biết đương nhiên phải thành thân.” Tiêu Thiên Lân lý lẽ đằng đằng nói, vô cùng xem thường cách nói của nàng.

Nguyên Mị bị bức đến cùng, dứt khoát ngẩng mặt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, “Việc thành thân này, đối với chàng có lẽ rất đơn giản, nhưng với ta mà nói là rất phiền toái! Chàng có thể đừng ép ta nữa không? Điều kiện của chàng rất tốt, điều kiện của ta thì kém hơn à? Chàng biết kiếm tiền, ta không biết sao? Tại sao ta phải vì lập gia đình mà thay đổi bản thân mình?” Sau khi phì phò rống xong, Nguyên Mị phủ thêm áo khoác, xoay người muốn đi.

Chưa từng thấy nữ nhân nào như thế này! Tiêu Thiên Lân nhìn bóng lưng của nữ nhân vô tình kia, không khỏi thở dài một hơi.

Bây giờ là thế nào đây? Muốn so coi ai ích kỷ hơn?

Rất tốt! Vậy thì so thử xem sao.

“Mị nhi của ta, nàng có thể kiên trì không thay đổi vì ta, nhưng chỉ cần nàng ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ không bao giờ nói đến chuyện thành hôn với nàng nữa.” Tiêu Thiên Lân thấp giọng tuyên bố.

Hắn đã bị nàng cự tuyệt hai lần rồi! Thân là nam nhi có tôn nghiêm, vậy mà lại bị nàng dẫm đạp dưới chân.

“Tốt lắm! Vậy đi, đa tạ đã thành toàn.” Nguyên Mị đứng trước cửa, dừng lại một khắc rốt cuộc nói ra những lời này.

Đóa hoa chảy theo dòng nước sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, nếu hắn đối với nàng không phải thật tâm, vị trí của nàng ai cũng có thể thay thế được, vậy thì hắn cần gì phải tâm tâm niệm niệm muốn nàng cập vào bờ?

Bọn họ không phải là điểm xuất phát và nơi dừng lại của nhau.

“Đáng ghét!” Nhìn bóng dáng tuyệt luân của nàng, Tiêu Thiên Lân tức đến mức máu lên tới não. Nàng vẫn không lấy hắn! Nàng vẫn không thay đổi vì hắn! Nàng vẫn nói chuyện thẳng thắng như vậy, khiến hắn không thể nào giận nàng…

Hắn!

Rất giỏi! Giỏi quá! Nữ nhân này thật sự quá giỏi rồi! Nếu nàng đã lên giường của hắn, khiến hắn giao tim ra, khiến hắn mất hồn vậy thì đừng vọng tưởng có thể thoát khỏi hắn!

Nàng không lấy hắn, đúng không? Hắn cũng sẽ không để nàng gả cho ai khác! Hừ! Cứ chờ xem.

“Thật hay giả?” Minh Minh tựa như nhặt được bảo bối, hai tay không ngừng ôm đầu, xoa tay, kéo váy, đứng ngồi không yên, cuối cùng là đi tới đi lui quanh bàn tròn, không cách nào an tĩnh được.

“Giả đó!” Nhìn Minh Minh hưng phấn như thế, Đường Mật không nhịn được trêu chọc nàng.

“Trời ơi! Mật tỷ, tỷ sao lại như thế? Tỷ biết muội rất lo lắng mà!” Minh Minh chu cái miệng nhỏ, không ngừng dậm chân.

“Ài! Muội cho Mị nhi ăn cơm xong rồi hãy nói nữa.” Đường Mật mặc dù cũng rất vui nhưng vẫn khuyên nhủ Minh Minh, muốn nàng bình tĩnh lại.

“Có phải muội sẽ đứng tới sáng mai hay không?” Tống Diễm liếc nàng một cái.

“Muội như vậy… ta ăn không trôi!” Nguyên Mị đang vội vàng ăn cơm, rốt cuộc ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm vào Minh Minh, muốn nàng ngồi yên xuống, nếu không về phòng nghỉ ngơi thì đừng có như mấy con ong, bay vo ve quanh bàn cơm như vậy, thế sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc ăn cơm của nàng.

“Được rồi! Muội ngồi xuống là được chứ gì.” Sợ mọi người đuổi mình về phòng, Minh Minh ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, bốn phía an tĩnh không một tiếng động.

Bốn tỷ muội như hoa của đoàn ca vũ tụ lại trong sảnh, vây quanh cái bàn tròn, nhìn Nguyên Mị ăn cơm. Ánh nến chập chờn, phản chiếu vào những khuôn mặt diễm lệ, lúc vui vẻ lúc bi thương.

May mắn là đây không phải chỗ cuối cùng mà bốn tỷ muội họ tụ lại với nhau, thật là ông trời phù hộ mà!

“Có muốn uống thêm bát canh gà không?” Nhìn Nguyên mị nuốt vào viên tôm cuối cùng, Tống Diễm cầm muỗng canh lên, múc canh cho nàng.

“Không cần đâu! Muội no rồi, cảm ơn Diễm tỷ.” Hai tay Nguyên Mị ôm bụng nhỏ, lúm đồng xu hiện lên trên khuôn mặt nàng, biểu cảm rất hài lòng. Đúng là ở cùng với các tỷ muội tốt hơn, họ biết sở thích của nàng.

“Ăn no là được rồi, chúng ta có dành cho muội ít ngó sen tươi, Thiên Diễn nói mới vận chuyển từ Hàng Châu tới, huynh ấy đã mua hết về đây làm cho mọi người ăn, trắng xinh giòn giòn, ăn rất ngon.” Đường Mật vội vàng nói với Nguyên Mị.

“Ừm ừm! Mật tỷ, tỷ tốt quá! Biết muội thích ăn ngó sen nhất.” Nguyên Mị vui vẻ vỗ tay, chỉ thiếu không xoay ba vòng tại chỗ nữa thôi.

“Không phải tỷ đâu, đó là do Diễm nhi đặc biệt bảo Thiên Diễn mua.” Đường Mật không muốn nàng cảm ơn nhầm người.

Bây giờ người phụ trách việc ăn uống của đoàn ca vũ là Tiêu Thiên Diễn, Tống Diễm nói với hắn, hắn lập tức lên danh sách, bảo Vương Đại Nương và sai vặt đi chợ mua đồ về.

“Đúng là Diễm tỷ tốt với muội nhất!” Nguyên Mị cười nịnh nọt ôm cánh tay Tống Diễm.

“Ha ha! Cái nha đầu này.” Tống Diễm điểm nhẹ vào trán Nguyên Mị, mỉm cười.

“Muội… vừa nãy chưa ăn được mấy hớp…” Minh Minh nghe nói có ngó sen, lập tức không nhịn được nuốt nước miếng.

“Được rồi! Tỷ chia cho muội.” Nguyên Mị hào phóng nói.

“Lúc ăn cơm chiều sao muội lại không ăn?” Tống Diễm nhíu mày, tức giận nhìn Minh Minh.

“Khi đó không có Mị tỷ, muội làm sao có tâm tình để ăn!” Minh Minh trề môi, lộ ra vẻ mặt uất ức.

“Không sao, mình ta cũng đâu ăn được nhiều như vậy, mọi người cùng nhau giúp ta ăn đi.” Nguyên Mị vô cùng vui vẻ, cười với Tống Diễm và Đường Mật.

“Nhìn đi nhìn đi! Mị tỷ cũng nói vậy mà.” Minh Minh đi lấy ngó sen, rửa sạch, cắt miếng, rải một ít đường trắng lên trên, trông vô cùng ngon miệng.

“Ai!” Tống Diễm lắc đầu, hết cách với Minh Minh.

Ăn cũng đã no, uống cũng đã đủ, Đường Mật rốt cuộc không kềm chế được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi han, “Muội nói cho rõ ràng xem, thật sự không lấy Tiêu Thiên Lân sao?”

Họ từng nghe người của Tiêu gia nói Nguyên Mị lén lút gọi hắn ta là “Hồ ca”, hai người rất thân mật.

“Không gả! Chúng ta vừa mới nói rõ xong.” Nguyên Mị cầm một miếng ngó sen nhét vào miệng. Quả nhiên rất giòn, ngon quá!

“Nhưng hai người lúc trước…” Nghe nói rất “bận rộn” với nhau. Minh Minh trợn to mắt, không biết nên nói như thế nào.

“Vậy thì sao? Ta vẫn muốn hát khúc, biểu diễn khắp nơi với mọi người! Chẳng lẽ mọi người không quan tâm ta nữa, muốn ta ở lại đây?” Nguyên Mị phồng má, chất vấn các tỷ muội.

“Làm sao có thể! Nghe thấy muội không thấy hắn, ta vui còn không hết ấy.” Đường Mật kéo tay Nguyên Mị, không muốn nàng nghĩ loạn nữa.

“Muội đã quyết định như vậy rồi.” Nguyên Mị đơn giản nói quyết định của nàng.

Về phần ai hại nàng mất đi trinh tiết, nàng sẽ tra cho rõ… Chuyện này, nàng cũng không muốn nói với các tỷ muội tránh để mọi người lo lắng.

“Huynh đệ Tiêu gia tính tình cứng nhắc nghiêm túc, lão nhị có thể lãnh đạo mọi người, lấy được danh hiệu “thiên hạ đệ nhất bảo”, nhất định không phải là người đơn giản. Chuyện của muội với hắn tuyệt đối sẽ không giải quyết dễ dàng như thế.” Nghe quyết định bốc đồng của Nguyên Mị, Tống Diễm có phần sầu lo.

A a! Thật là dạng người như vậy sao?

Có thể do nàng cự tuyệt hắn hai lần nên khiến hắn tức giận đi!

“Thật mà! Hắn nói với muội, nếu như muội bước ra khỏi cửa phòng hắn, hắn sẽ không bao giờ nói tới chuyện thành thân nữa.”

“Hắn nói lời ngoan độc như vậy với muội?” Đường Mật trợn to mắt.

“Đại khái là vậy!” Nguyên Mị nhún nhún vai, lại bỏ một miếng ngó sen vào miệng.

“Thế muội nói sao?” Tống Diễm sửng sốt. Hai người này rốt cuộc là đang yêu hay là đánh nhau vậy? Sao một chút nhường nhịn cũng không có?

“Tốt lắm! Đa tạ đã thành toàn.” Nguyên Mị nghiêm túc nhai, nhớ lại lời nói đã thương tổn người kia.

Chỉ là… nếu đã nói được lời ác như vậy, chắc cũng không phải là người yêu đâu há?

“Rất khí phách!” Minh Minh vỗ vỗ tay, đáp lại lời nói khí phách của Nguyên Mị.

Rất tốt! Rất có khí phách! Không nhìn ra Mị tỷ bề ngoài nhu nhược như vậy, bên trong lại mạnh mẽ đến mức cãi tay đôi với nam nhân!

Nghe thấy đáp án như vậy, Tống Diễm và Đường Mật cũng trợn mắt, hai người nhìn lẫn nhau, không biết nên nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.