Trên võ đài, chiêng trống vang trời, Minh Minh giới thiệu khúc hát của Thu Quỳ xong liền lui xuống đài.
“Người tới xem diễn ngày càng ít đi…” Minh Minh đứng sau đài, chu miệng, bắt đầu than thở.
“Chúng ta cũng nên đi rồi.” Tống Diễm nhìn xuống chỗ khán đài một
chút, quả nhiên như lời Minh Minh nói, người đến nghe hát ca múa ngày
một ít.
“Đúng vậy! Một vùng nông thôn thế này, có thể ở lâu như vầy cũng đã
đỡ lắm rồi.” Đường Mật khoát khoát tay, hết sức lơ đễnh trước tình trạng này.
Ở vùng này, họ đã dừng chân gần ba tháng.
Nàng vắt hết sức suy nghĩ, đem các tiết mục đã diễn qua xào qua nấu lại rồi luộc lần nữa, cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Một tiểu thành thị chỉ thịnh vượng trong việc du lịch, kiến thức
không phổ biến, thu vào dĩ nhiên không thể so với đô thị buôn bán sầm
uất, ra tay cũng không hào phóng lắm. Lúc họ mới tới, dân cư ham mới mẻ, ngày ngày chạy tới xem, bây giờ nhìn ngán rồi, lười tới là chuyện bình
thường. Huống chi từ sau khi hôn sự của Nguyên Mị và Tiêu Thiên Lân thất bại, Phi Vân Bảo đã cổ động các vũ sư võ sư, đệ tử, tân khách không đến nữa, tiếp tục như vậy, đoàn ca vũ có lẽ chỉ có thể đợi quạ đen bay
ngang, tiện đường dừng chân xem diễn.
“Đúng, vậy chúng ta thu xong hôm nay, hai ngày nữa lập tức đi.” Biết
đoàn ca vũ không hoạt động tốt là do mình, nhưng Nguyên Mị vẫn rất bình
tĩnh thờ ơ.
“Phải! Rốt cuộc đã có thể rời khỏi nơi này.” Minh Minh cao giọng hoan hô, vui mừng khôn xiết.
Thành thật mà nói, diễn ở chỗ này, áp lực của nàng rất lớn!
Không biết các tỷ tỷ có phát hiện hay không, nhưng nàng cảm thấy
người ở lân cận Thái Sơn rất đáng sợ, mỗi lần lên đài giới thiệu chương
trình, cứ có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào họ, tựa như lúc nào đó sẽ bất chợt nhào lên đài… Mặc dù dáng dấp nàng đáng yêu mỹ mạo, nhưng nàng không muốn thất thân vô duyên nha?
Cho nên, cả ngày nàng quấn lấy Nhiễm Thiên Tình không chịu buông, muốn hắn bảo vệ mình.
“Trẻ con!” Đường Mật buồn cười, không nói nữa, chỉ là bảo bốn hộ vệ đến, bàn luận với họ tuyến đường rời khỏi Thái Sơn.
Trong khi một đám đang thảo luận tới sôi nổi ở sau đài thì Tiêu Thiên Vũ sắc mặt xanh mét, tức giận chạy đằng đằng tới.
“Gì đấy?” Đang nấu canh và làm điểm tâm ngọt cho nương tử, Tiêu Thiên Diễn quay đầu thấy đệ đệ, cho là hắn cũng muốn một chén súp.
“Gì cái gì! Nguyên Mị đâu? Đệ muốn tìm con hồ ly kia!” Tiêu Thiên Vũ lớn tiếng kêu.
“Không được mở miệng nói lời gây tổn thương người như thế.” Tiêu
Thiên Diễn biết đệ đệ không có hảo cảm với thành viên của đoàn ca vũ,
nhưng chính tai nghe hắn mắng, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Mật nghe tiếng hai người tranh chấp, chạy đến.
“Gọi Nguyên Mị ra ngoài! Ta muốn gặp cô ta!” Tiêu Thiên Vũ mặc kệ hai người cản trước mặt, càng lớn tiếng hô to về phía bên trong.
“Ầm ĩ gì vậy?” Tống Diễm đi tới bên cạnh hôn phu, nắm tay hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ nói cho rõ ràng.” Tiêu Thiên Diễn không để cho hắn tiếp tục càn rỡ, dùng thân thể cản lại.
“Đệ…” Tiêu Thiên Vũ tức đến mức muốn phát điên.
“Nguyên Mị ở đây! Ngươi có gì muốn nói thì lẹ lên.” Thanh âm lười
biếng của Nguyên Mị vang lên sau lưng các tỷ muội, chán nãn thò đầu ra.
“Muội dưng không ra đây làm gì?” Đường Mật dang tay ngăn Nguyên Mị, không cho nàng ra ngoài.
“Con hồ ly tinh này! Rốt cuộc cô quyến rũ nhị ca ta thế nào? Cô mau
tới Phi Vân Bảo chúng ta nói cho rõ ràng, nhị ca ta sắp bị cô hại chết
rồi!” Thấy Nguyên Mị, Tiêu Thiên Vũ đầy bụng tức giận không để ý đến ánh mắt người khác, lên tiếng rống mắng, giọng nói xen kẽ tiếng khóc.
“Lão nhị sao vậy?” Nghe lão út mắng, Tiêu Thiên Diễn vội vàng hỏi.
“Đại ca, huynh còn quan tâm chúng ta sao? Huynh chỉ quan tâm tới
nương tử của huynh, đi theo nàng ta khắp nơi… Huynh không quản Phi Vân
Bảo, bỏ mặc ta… ngay cả Hổ ca sắp chết, huynh cũng không để ý…” Tiêu
Thiên Vũ nóng nảy đến mất lý trí, oán trách một hồi oán luôn cả huynh
trưởng.
Trong nhất thời, mọi người đều sửng sốt, nhìn Tiêu Thiên Vũ đang thương tâm khổ sở.
“Hổ ca bị thế nào?” Nguyên Mị rốt cuộc không nhịn được, đẩy mọi người ở trước mặt ra, chạy nhanh lại trước mặt Tiêu Thiên Vũ.
“Tự cô về Phi Vân Bảo xem đi.” Tiêu Thiên Vũ âm trầm nhìn Nguyên Mị
một cái, cũng không nói rõ ràng với nàng, bỏ lại ngựa thi triển khinh
công bay đi mất.
“Ta…” Nhìn con tuấn mã cao lớn, Nguyên Mị trợn tròn mắt. Nàng đâu
biết cởi ngựa chứ? Sao lại có người như thế? Muốn tìm nàng tính sổ cũng
không thèm nói rõ ràng, lại bỏ ngựa chạy mất.
“Ta đưa tỷ về.” Nhiễm Thiên Tình lập tức nhảy lên ngựa, đưa tay muốn kéo Nguyên Mị.
“Được”. Thấy Nhiễm Thiên tình giúp, Nguyên Mị như trút được gánh
nặng. Hai người cưỡi cùng một con ngựa, chạy về phía Phi Vân Bảo.
“Chúng ta cũng đi.” Tống Diễm kéo tay hôn phu, muốn hắn mang nàng về.
“Còn muội, muội thì sao? Muội cần người bảo vệ mà!” Minh Minh núp nãy giờ lập tức xông tới, đuổi theo con tuấn mã.
“Thiên Tình và Mị nhi cùng nhau về tương đối an toàn, muội không có
việc gì thì ở lại đoàn trước đi, đừng chạy loạn đó.” Đường Mật kéo Minh
Minh, không để nàng đi theo Nhiễm Thiên Tình.
“Tại sao muội không thể đi?” Minh Minh rất muốn khóc, hốc mắt ửng hồng.
Nàng thật vất vả đợi Tống Diễm thành thân xong, sao giờ tình địch lại trở thành Nguyên Mị rồi? Tại sao tỷ muội cứ ngăn cản nàng, ngăn cản
hạnh phúc của nàng? Nàng đối với họ tốt như vậy, nhưng họ cứ phá hỏng
tình yêu của nàng… Tại sao?
“Hổ ca…” Nguyên Mị gặp Tiêu Thiên Vũ khóc rống, tâm hoảng sợ mà đi như bay, nhanh chóng chạy vào Phi Vân Bảo.
Dọc đường đi gặp không ít võ sư và học đồ, mặc dù không cản đường nàng nhưng thấy nàng xuất hiện, sắc mặt họ rất khó coi.
“Bình tĩnh một chút!” Nhiễm Thiên Tình đi theo sau lưng nàng, mặc dù
thấy mọi người rất tức giận, nhưng vẫn đuổi theo nàng, bảo vệ an toàn
cho nàng.
Bên ngoài phòng Tiêu Thiên Lân có hai hộ vệ canh chừng, thấy Nguyên
Mị lập tức nhíu mày, để nàng vào xong, lại giơ dao chặn Nhiễm Thiên Tình lại.
“Ta là hộ vệ của Nguyên cô nương!” Nhiễm Thiên Tình tức giận trừng mắt nhìn hai người.
Lúc ba người đang tranh chấp thì Tiêu Thiên Diễn cũng các thành viên của đoàn ca vũ cũng lục tục chạy tới.
“Bảo chủ chỉ cho Nguyên cô nương vào.” Mặc dù Tiêu Thiên Diễn đứng
trong đám khách nhưng hộ vệ vẫn kiên trì, không cho là không cho.
“Cả Thiên Diễn cũng không cho vào?” Tống Diễm cố gắng nói lý lẽ với hộ vệ.
“Rất xin lỗi, bảo chủ cần sự yên tĩnh, không có lệnh của ngài, ai cũng không thể vào.” Hộ vệ tận trung với công tác cương vị.
“Ở ngoài đợi đi! Nếu Mị nhi cần, muội ấy sẽ gọi thôi.” Đường Mật kéo
cánh tay Tống Diễm, muốn nàng bình tĩnh lại, đừng làm khó vị hộ vệ kia.
“Chỉ đành vậy thôi.” Tống Diễm thở dài. Bước vào trong, Nguyên Mị
chạy thẳng vào trong phòng Tiêu Thiên Lân, lập tức bị dọa sợ đến mặt
trắng bệch.
Gương mặt anh tuấn anh khí đằng đằng trước giờ nay không chút huyết
sắc, cả người nằm yên trên giường, cũng không nhúc nhích chứ nói chi
long hổ rầm rộ bám theo nàng bàn cãi.
“Hổ ca… Chàng sao vậy?” Nguyên Mị nghi hoặc, nàng cho rằng mình đang nằm mơ, còn tự nhéo chính bản thân mình.
Đau! Đây không phải là mơ.
“Không biết. Gần đây nhị ca rất quái lạ, không nói chuyện, ẩn ở phía
sau núi luyện võ một mình, không muốn người khác đến gần. Tiểu Ngư Nhi
đưa cơm cho huynh ấy, lại không thấy huynh ấy đâu, mọi người cùng nhau
đi tìm thì thấy nhị ca té ngã ở bên cạnh đường núi, “Truy Phong” yêu quý của huynh ấy tự mình chạy về đây.” Tiêu Thiên Văn xưa giờ rất tốt với
đoàn ca vũ đứng ở bên giường, dùng ánh mắt trách cứ nhìn Nguyên Mị,
nhưng vẫn nhàn nhạt kể ra mọi chuyện.
“Đại phu nói sao?”
“Hình như, là ngã ngựa!” Sắc mặt Nguyên Mị xanh trắng.
“Lão Lý nói không được di chuyển nhị ca, phải quan sát nhiều ngày nữa.” Tiêu Thiên Văn nói lại đúng sự thật.
Đại phu của Phi Vân Bảo tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng vô luận châm cứu thế nào, hốt bao nhiêu thuốc vẫn không thể khiến Tiêu Thiên Lân
tỉnh lại.
“Tại sao lại như vậy?” Nguyên Mị lẩm bẩm, từ từ đi tới bên cạnh
giường, nhìn nam nhân trước giờ luôn vênh váo tự đắc kia. Từ khi biết
đến hắn, hắn vẫn liều lĩnh không ai bì nổi, hôm nay sau lại ngoan ngoãn
nằm trên giường chứ?
“Tiêu Thiên Lân, chàng gạt ta phải không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, nhưng nam nhân nằm trên giường vẫn không trả lời.
Nguyên Mị đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu chợt rơi xuống, lệ nóng làm đau lòng người.
“Nàng cũng thích Hổ ca đúng không? Tại sao không lấy huynh ấy?” Tiêu
Thiên Văn nãy giờ vẫn không có ý tha thứ rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi
chuyện hắn quan tâm nhất.
Rõ ràng đã yêu nhau, tại sao không muốn cùng kết liền cành? Tại sao
lại muốn như chưa từng xảy ra chuyện gì? Khiến Tiêu Thiên Lân tự cho
mình đa tình, giống như một con thú bị thương cự tuyệt sự quan tâm của
người khác, núp trong một góc tự liếm vết thương.
“Ta cũng không phải không chịu lấy chàng, chỉ là ta không muốn gả! Ai ta cũng không muốn gả!” Nguyên Mị bụm mặt, khóc sụt sùi giải thích.
Tiêu Thiên Lân nằm trên giường dường như hơi cử động, nhưng vì Nguyên Mị đang thương tâm và Tiêu Thiên Văn đang khiếp sợ nên không hề phát
hiện.
“Sao? Không muốn gả?” Nghe đáp án như thế, Tiêu Thiên Văn trợn tròn mắt.
Nguyên Mị không ngờ sự tùy hứng của mình lại mang đến tổn thương lớn như vậy cho Tiêu Thiên Lân.
“Căn bản là ta không muốn lập gia đình! Ta nghiêm túc học nghệ, tốn
rất nhiều tiền, đã dự định lâu rồi…” Nàng nói ra chân tướng làm người ta kinh ngạc, hai gười nói thẳng lý do ra. Mặc dù động lòng, nhưng lại
tuyệt tình không cho nam nhân đến gần, mặc dù có tình, nhưng vẫn kiên
trì tùy hứng cắt đứt nhân duyên với người yêu, tiêu sái mà phất tay bỏ
đi người thật lòng yêu mình. Chân tướng lại là: Nàng không tin tưởng
người nào, chỉ tin bản thân mình, chỉ thích bản thân.
Cho nên từ khi mới bắt đầu, nàng đã không định sẽ thành thân?
“Ý nàng là.. đời này nàng không hề có ý thành thân với nam nhân?”
Giọng Tiêu Thiêu Văn đầy sự chất vấn, lại có thêm một tia khó khăn khổ
sở.
“Phải.” Nguyên Mị liên tục gật đầu, nước mắt ràn rụa nhìn nam nhân nằm trên giường chăm chú.
Nàng cho rằng vô tình rời bỏ hắn, hắn sẽ nhanh chóng quên nàng, yêu
một nữ nhân khác, nhưng không ngờ hắn lại chấp nhất đến vậy, để cho ngã
ngựa…
Hắn đã cứu nàng, nàng lại tổn thương hắn sâu sắc như vậy, nàng thật sự rất khổ sở!
“Tại sao?” Tiêu Thiên Văn nhỏ giọng hỏi. Hắn không hiểu tại sao nữ
nhân này lại không có giấc mộng uyên ương hồ điệp, không muốn cùng người trong lòng nắm tay bạch đầu giai lão.
Nữ nhân bình thường mỗi khi nói đến ý trung nhân, luôn có biểu cảm xấu hổ vui mừng!
Tại sao nàng, một người độc thân, có nam nhân yêu mến lại không muốn
gả cho hắn? Bộ dáng của nàng đối với Hổ ca không giống như giả, nàng vì
Hổ ca mà chảy nước mắt, chân tình này, tại sao lại không muốn gả cho
huynh ấy?
“Ta sinh ở một gia đình nghèo, khi cha mẹ sinh được đệ đệ thì đem ta
vứt ở bên đường, còn mắng ta, không cho phép ta theo họ trở về. Ta ở ven đường đói bụng hai ngày trời mới được Bảo nương nhặt về Túy Hương Lâu
nuôi. Bảo mẹ đối với ta cũng không tốt… Ta luôn nghĩ, ngay cả cha mẹ
cũng không thể dựa vào, vậy còn có ai sẽ yêu ta cả đời này?” Nhìn gương
mặt anh tuấn của Tiêu Thiên Lân, Nguyên Mị nhàn nhạt giải thích.
“Nàng không tin nhị ca sẽ yêu nàng, thương nàng cả đời sao?” Tiêu
Thiên Văn kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân kỹ nghệ tài giỏi mỹ mạo như hoa
này.
Nguyên Mị mím chặt môi, không trả lời, nhưng sự trầm mặc đã thể hiện rõ câu trả lời của nàng.
“Nàng có thể nói với huynh ấy, bảo huynh ấy thề.” Tiêu Thiên Văn lo âu nói.
Tiếng nói lãnh đạm của Nguyên Mị ẩn tàng nổi lòng của nàng, “Cần gì
phải như thế? Nếu ngay cả cha mẹ sinh ra ta cũng không làm được, sao lại yêu cầu người khác phải làm?”
Lòng người sẽ thay đổi, bởi vì hoàn cảnh và thời gian khác nhau mà thay đổi, cho nên nàng lựa chọn tin tưởng vào tiền.
“Chuyện này…” Trong lúc nhất thời, Tiêu Thiên Văn không biết nên nói
gì. Không ngờ đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người này lại là như
thế! Cách nhau trong gang tất, nhưng khoảng cách giữa hai quả tim lại là ngàn dặm chân trời. Mặc dù tâm tư họ bên nhau, cơ thể giao thoa, nhưng
vẫn vô duyên vô phận… Nghĩ đến tình trạng này, trong đầu Tiêu Văn Thiên
sấm chớp rền vang.
Qua hồi lâu sau, rốt cuộc Tiêu Thiên Văn thôi suy nghĩ, hòa hoãn nói: “Bất kể nàng nghĩ thế nào, nhưng nhị ca thích nàng, trúng ý nàng, vì
nàng tâm phiền ý loạn vẫn là sự thật, chỉ xin nàng thay chúng ta chăm
sóc cho nhị ca, đợi khi huynh ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui.”
“Được.” Nguyên Mị gật mạnh đầu, không ngừng lau nước mắt.
Chỉ cần Tiêu Thiên Lân chịu tỉnh lại, nàng nhất định sẽ nói với hắn,
rằng nàng đồng ý lấy hắn, không tùy hứng bừa bãi nữa, không để hắn tức
giận nữa.
Van cầu trời cao mau để hắn tỉnh dậy đi!
Gió mạnh và tia chớp, mây đen không ngừng bay ở phía chân trời, tiếng mưa rơi trong rừng nghe như tất cả mưa gió đều tụ ở đây, cây cối bụi
bặm rung động bay dữ dội.
“Mưa to không giảm thế này, một lát khỏi cần luyện công rồi.” Tiểu Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn mưa sa gió giật ngoài kia, mày nhướng lên vui
mừng.
“Được lắm! Chúng ta đánh cờ đi.” Tiểu Ngư Nhi lấy bàn cờ ra, muốn tìm người “chém giết.”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn.”
Thải Hà nghe mấy người học đồ nói thế, không khỏi cau mày, “Mấy người các ngươi không luyện công lại vui như vậy, khó trách bị bảo chủ mắng.”
Nghe Thải Hà mắng, Tiểu Ngư Nhi nhanh tay lẹ mắt, nhẹ chân chùn mất.
“Sắp đổi người rồi! Hà tỷ nói bảo chủ nào vậy?” Tiểu Vũ sớm đã không
vừa mắt Thải Hà tối ngày quấn lấy Tiêu Thiên Lân, cố ý nói thầm bên tai
nàng.
“Ngươi nói nhăng gì vậy hả?” Thải Hà quay đầu, nhìn Tiểu Vũ chằm chằm.
“Đây là sự thật! Hôm đó đi qua phòng võ sư, ta nghe họ nói đó.” Tiểu
Vũ tự cho mình là người có tin tức thông linh nhất, kể rõ chuyện Tiêu
Thiên Lân ngã ngựa ra.
“Nói lung tung! Bảo chủ võ công cao cường…” Thải Hà liều chết phản
bác lời đồn đãi không có căn cứ kia. Ở phương viên trăm dặm, có ai không biết Tiêu Thiên Lân võ công cao cường chứ? Kiếm thuật, quyền cước, cái
nào cũng siêu đẳng, ngay cả thuật cưỡi ngựa cũng nhất nhì, sao có thể
ngã ngựa?
“Rất khó nói à. Lúc trước nghe nói hôn sự của ngài ấy với Nguyên cô
nương không thành, tâm tình kém, ai biết lỡ ngài ấy buồn quá thất thần
ngã xuống ngựa thì sao?” Tiểu Vũ tiếp tục phỏng đoán.
“Thật à? Hèn gì hai ngày nay không thấy bảo chủ.” Tiểu Lục nhảy qua cùng nhau bát quái.
“Có thể vậy lắm! Ai không biết ngài ấy thích Nguyên cô nương chứ!”
Nhớ đến chuyện Tiêu Thiên Lân không cho họ lại gần Nguyên Mị, Đại Sơn ăn giấm tiếp lời.
Thải Hà lớn tiếng ngăn họ thảo luận, “Các ngươi đừng có mà nói nhảm!
Để bảo chủ nghe được, không phạt các ngươi đứng tấn một canh giờ mới lạ
đó!”
Hừ! Thật là đồ đáng ghét chết tiệt! Tự cho mình là bảo chủ phu nhân tương lai à, còn dám ra lệnh cho bọn họ, nhìn là thấy ghét.
Tiểu Vũ cố ý thêm mắm thêm muối nói, “Cô còn không tin? Nếu không, cô nói xem hai ngày nay ngài ấy đi đâu? Không phải cô rất thân với bảo chủ sao? Thế bảo chủ đang làm gì vậy? Ta nghe nói ngài ấy đang dưỡng bệnh
trên giường, còn tìm cô nương xinh đẹp nhất trong đoàn ca vũ đến chăm
sóc, cô nương xinh đẹp nhất… Không phải là Nguyên cô nương sao?”
“Nói đến đây là ta đã biết. Bảo chủ thích Nguyên cô nương nhất.
Nguyên cô nương xinh đẹp như thiên tiên, đứng cùng một chỗ với bảo chủ
chính là câu “anh hùng mỹ nhân” mà người ta hay nói, vô cùng vừa đôi.”
Tiểu Lục cũng không ưa thái độ của Thải Hà, liền theo phe Tiểu Vũ lên
tiếng.
“Huynh ấy đã không còn quan hệ gì với đoàn ca vũ rồi! Chỉ là đang bế quan luyện công thôi.” Thải Hà cố gắng bình tĩnh.
“Không phải…” Tiêu Vũ nói thêm nữa, quyết phải khiến Thải Hà khóc.
“Các ngươi đừng cãi nhau nữa! Gần đây bảo chủ hơi bận, không có ở
trong trang.” Hộ vệ Vương Hàn đi ngang nội sảnh, nghe được mấy đệ tử
đang bàn um trời lên, vội vàng chạy đến giải quyết mối tranh cãi.
“Phải vậy không? Rõ ràng ta nghe…” Tiểu Vũ vẫn còn mối hoài nghi rất lớn.
“Bảo chủ thật sự rất bận.” Vương Hàn vừa lau mồ hôi, vừa giải thích,
vẻ mặt hốt hoảng gián tiếp khiến không ít người tin lời của Tiểu Vũ.
“Vậy sao?” Tiểu Vũ cố ý nhìn Thải Hà, cười nhàn nhạt.
“Ta có việc muốn tìm bảo chủ.” Thải Hà tức đến mức không chịu nổi,
nàng xoay người, không để ý tới lời giải thích của Vương Hàn, chạy nhanh đi.
“Ai! Các người các ngươi…” Vương Hàn nhìn bóng lưng Thải Hà, vừa bực vừa không có cách.
Coi coi còn ai dám hống hách trước mặt họ nữa? Ha ha!
“Ta có nói gì đâu.” Tiểu Vũ hừ một tiếng, vẻ mặt khoái trá.