Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Chương 9: Chương 9




Đêm khuya, nước chảy róc rách ngoài cửa sổ, truyền đến bên tai không dứt. “Ồn quá!” Nguyên Mị nghỉ ngơi trong nội thất, nằm trên nệm êm, ngủ không yên, vì vậy nàng chậm chạp đứng dậy, cầm áo khoác khoác lên người. Từng tiếng nước suối chảy phía sau nhà, từ đây có thể nghe rất rõ ràng.

Nàng nâng mũi chân, đi ra bên ngoài, thấy Tiêu Thiên Lân vẫn yên tĩnh nằm, một gã sai vặt ngồi trên ghế bên cạnh, không ngừng gật đầu lim dim.

Vẫn không tỉnh lại…

Sao lại biến thành như vậy? Nàng bất giác thở dài.

Nguyên Mị đi tới đứng bên cửa sổ, dựa vào lan can, gió mát nhẹ nhàng quất vào mặt, nhìn theo bóng cành cây gãy ra ngoài, trăng trên trời dường như cũng bị nước mưa tẩy rửa, sáng ngời soi rọi. Đúng là bảo chủ mà! Chỗ này phong lương thoải mái làm người ta rất dễ chịu, nhưng không gian quá yên tĩnh.

Mấy ngày nay, nàng làm theo yêu cầu của Tiêu Thiên Văn, ở lại Phi Vân Bảo chăm sóc Tiêu Thiên Lân, nhưng hắn vẫn hôn mê, không hề tỉnh lại.

Nếu như hắn ngủ mãi như vậy, nàng nên làm sao đây?

Cả đoàn ca vũ cũng ở lại với nàng, tìm khách điếm ở phụ cận Phi Vân Bảo, bảo rằng nếu nàng không đi, đoàn ca vũ cũng sẽ không cất bước. Nếu còn tiêu phí như vậy, phải làm sao mới tốt đây? Cũng đâu thể khiến cả đoàn ca vũ cứ phải phiền vì nàng…

Nghĩ tới đây, Nguyên Mị càng buồn bực, không khỏi lần nữa thở dài.

Nàng không bỏ được Tiêu Thiên Lân đang hôn mê để đi với tỷ muội đoàn ca vũ, nhưng muốn tỷ muội đi trước, đợi Tiêu Thiên Lân tỉnh lại nàng sẽ đi gặp các nàng, chuyện như vậy, có nói họ cũng không chịu, nên làm sao bây giờ?

Nguyên Mị dựa lên lan can, yên lặng tự hỏi, nhưng… đầu bỗng nhiên nặng trĩu.

Lúc trước, nàng ở trong nội thất, rõ ràng không ngủ được, tại sao dựa lên lan can thế này mí mắt lại ngày càng nặng nề?

Nàng lảo đảo xoay người, tựa vào lan can, nhìn gã sai vặt lúc nãy vẫn còn lim dim trên ghế nhỏ, cả người giờ đã đổ ập trên đất, ngủ say đến không dậy nổi.

“Thật kỳ lạ…” Nguyên Mị loạng choạng, miễn cưỡng đứng thẳng người.

“Đại mỹ nhân, nàng cảm thấy kỳ lạ chỗ nào?” Một gương mặt ngăm đen tươi cười đột nhiên xuất hiện sau tấm bình phong.

“Ngươi, ngươi là ai?” Nguyên Mị không ngờ trong phòng còn có người khác.

Nàng ôm trán, thân hình lảo đảo sắp ngã.

“Trước tiên ta xin giới thiệu, ta tên là Đinh Hùng, là sư phụ có công phu quyền cước giỏi nhất Phi Vân Bảo, nàng cũng có thể gọi ta là Hùng ca.” Có thể nhìn thấy Nguyên Mị mình mơ ước từ lâu ở khoảng cách gần như vậy, Đinh Hùng mở cờ trong bụng, bước nhanh nhào lại chỗ nàng như sắc quỷ.

“Sao ngươi có thể vào đây?” Nguyên Mị còn nhớ Tiêu Thiên Văn đã ra lệnh trừ hai người hộ vệ và sai vặt hầu hạ, ai cũng không được phép vào phòng ngủ của Tiêu Thiên Lân.

“Dùng chút thủ đoạn là vào được! Chỗ này cũng chỉ là phòng của Tiêu Thiên Lân, đâu phải đầm rồng hang hổ gì sao lại không thể vào được?” Đinh Hùng chỉ cần đốt mê hương ở cửa, đừng nói gã sai vặt, ngay cả người có công phu cao cường cũng phải ngủ li bì.

“Sao ngươi có thể…” Vì đứng bên cửa sổ, gió núi thổi tan không ít mê hương, nên nàng không hít phải nhiều như gã sai vặt, nhưng cũng đủ làm tay chân nàng vô lực, ý thức mơ hồ.

“Sao ta lại không thể? Đại mỹ nhân, nàng vốn là của ta! Nàng không biết sao?” Đinh Hùng đi lại bên cạnh Nguyên Mị, định đỡ nàng.

“Đừng chạm vào ta!” Nàng hất tay Đinh Hùng ra.

“Ngươi còn nói nhảm với cô ta làm gì? Không phải thích cô ta lắm sao? Vậy dẫn cô ta đi nhanh một chút đi!” Thải Hạ thấy Đinh Hùng đắc thủ, lặng lẽ đi ra từ trong góc.

Không có nàng giúp một tay, Đinh Hùng cũng không thể thuận lợi lẻn vào chỗ ở của Tiêu Thiên Lân được.

Nhưng, nàng cũng không phải giúp đỡ Đinh Hùng, nàng chỉ là đòi lại nam nhân của mình, Tiêu Thiên Lân là của nàng, không có ai có thể cướp đi hắn trước mặt nàng.

“Là ngươi!” Nguyên Mị nhận ra Thải Hà.

Thải Hà bám chặt không buông, đối với người yêu của mình luôn quyết tâm giành lấy, rất nhiều người đã lén nói với nàng, nhưng bởi vì nàng không có ý định thành thân với Tiêu Thiên Lân nên không đặt Thải Hà trong mắt. Không ngờ nàng ta sẽ…

“Chính là ta! Căn phòng này, trừ ta ra, không nữ nhân nào được phép vào nữa.” Thải Hà thấy gương mặt Nguyên Mị trắng noãn kiều mị, liền tức giận một bụng, nàng sải bước tiến về phía trước, vươn tay muốn tát người.

Nhìn xem nàng đánh nát khuôn mặt đã quyến rũ nam nhân của nàng!

“Không được phép chạm vào nàng!” Đinh Hùng chộp lấy tay Thải Hà, dùng lực tát nàng ta một cái.

“Ngươi đánh ta?” Thải Hà quay đầu, kinh ngạc nhìn Đinh Hùng chằm chằm.

“Ta còn không nỡ chạm vào nàng, vậy mà cô dám mơ tưởng dám đánh nàng ư? Cô ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng! Khó trách Tiêu Thiên Lân không cần cô.” Mắt thấy Nguyên Mị đã nằm trong tay, Đinh Hùng cũng không cần che giấu sự khinh miệt nữa.

“Khốn kiếp! Là ai dẫn ngươi vào đây hả?” Thải Hà vô cùng tức giận, nàng lập tức giơ tay muốn đánh trả. Lần này, Đinh Hùng sớm đã có phòng bị, hắn lắc chân, lấy ra chủy thủ giấu dưới đáy giày đâm mạnh về phía bụng Thải Hà.

“Á!” Nguyên Mị che miệng lại, bị cảnh trước mắt dọa đến ngây người.

“Ta sớm đã ngán cô rồi! Cô còn la lối om sòm? Cho là ta không dám làm gì cô sao?” Đinh Hùng sớm đã chịu đựng nữ nhân điên này đủ rồi, bây giờ cho nàng ta một đao để nàng ta câm miệng đã là khách khí, hắn còn chưa từng đao lăng trì nàng là may rồi!

(Lăng trì: Hình phạt bằng cách dùng đao mỏng lóc từng miếng thịt nhưng không để phạm nhân chết, lóc đủ một ngàn miếng thịt thì thôi.)

Nhìn hai người tàn sát lẫn nhau, Nguyên Mị ngây ngốc. Đinh Hùng xử lý Thải Hà xong, thấy sắc mặt Nguyên Mị trắng bệch, biết là đã dọa nàng sợ, vội vàng cất đao vào, đi tới trước mặt nàng định trấn an nàng.

“Đừng tới đây! Nếu không ta… chết cho ngươi xem!”

Nguyên Mị dựa sát vào lan can, mặc dù tay chân vô lực, nhưng vẫn cố gắng dùng tia khí lực cuối cùng chống trả, mạnh mẽ nói với Đinh Hùng. Mặc dù nàng không quan tâm đến trinh tiết, nhưng nếu thân thể bị thứ nam nhân ghê tởm này đụng chạm, nàng thà chết còn hơn!

Bị khí thế của Nguyên Mị làm cho giật mình, Đinh Hùng dừng bước lại: “Được, nàng muốn sao ta cũng chiều nàng, nàng ngàn vạn lần đừng làm ẩu.”

Dù sao mỹ nhân cũng đã vào tay, sớm muộn cũng thuộc về mình, hắn thật sự không cần dùng sức mạnh với nàng. Nếu như nàng còn sức lực, làm ra chuyện vạn nhất, như vậy quá uổng phí công sức của hắn rồi.

“Phù!” Nguyên Mị nhìn hắn chằm chằm, tâm hoảng ý loạn.

Vì để kéo dài thời gian đợi cho Nguyên Mị bất tỉnh, Đinh Hùng bèn câu giờ bắt chuyện với nàng, muốn nàng bớt đề phòng. “Tính tình nàng sao lại quyết liệt như vậy? Một chút cũng không giống với bề ngoài, chỉ là như vậy cũng tốt, ở trên giường khẳng định sẽ như mèo hoang, rất hợp ý ta, không hổ là nữ nhân đầu tiên ta để mắt tới!”

“Ta… ta không quen biết ngươi, đừng có nói như đã biết ta lâu lắm vậy.” Nguyên Mị đầu choáng mắt hoa, hai chân lảo đảo lùi về sau một bước.

Nhìn giai nhân lui về sau, Đinh Hùng tiến về phía trước một bước, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người nàng, “Mị nhi, xem cách nàng nói chuyện như vầy, nàng với Tiêu Thiên Lân cũng hay thế này phải không? Ta nói cho nàng nghe, ánh mắt của ta hoàn toàn tốt hơn so với Tiêu Thiên Lân! Lúc nàng vừa đến biểu diễn ở Phi Vân Bảo, hắn ta ngay cả xem cũng lười, nhưng ta thì khác, ta rất coi trọng nàng!”.

“Vậy thì sao?” Nàng tức giận thở hổn hển phản kích.

Rất nhiều nam nhân đều đến xem nàng biểu diễn sớm hơn Tiêu Thiên Lân, bằng vẻ thùy mị hơn người của nàng, tới chỗ nào chẳng câu một đống nam nhân đến.

“Nam nhân nàng nên hiến thân lần đầu tiên phải là ta mới đúng! Mặc dù ta không biết… cuối cùng lại cho tên kia ăn lời. Chỉ là, nam nhân đầu tiên của nàng không phải là Tiêu Thiên Lân đó chứ?” Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Nguyên Mị, hắn hài lòng kể kế hoạch lúc trước ra, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi.

“Kinh tởm! Thì ra ngươi chính là người hạ mị dược!” Nguyên Mị tức đến mức muốn điên, nàng vươn tay, muốn đánh Đinh Hùng như không thành công.

“Đương nhiên là ta, chỉ tiếc ngày đó không bắt được nàng, nhưng lần này…”

Lời của Đinh Hùng còn chưa dứt, câu nói sững lại, bên trong phòng truyền đến một tiếng va chạm rất lớn, cả người hắn như diều đứt dây, bị ném bay đến một góc trong phòng.

Mặc dù tầm mắt mơ hồ, nhưng Nguyên Mị vẫn bị tiếng vang khổng lồ làm cho giật mình. Chẳng lẽ còn có người khác trong phòng?

Nguyên Mị chống đỡ cơ thể mềm nhũn quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đánh bay Đinh Hùng.

“Ư! Tiêu Thiên Lân…” Đinh Hùng phun máu tươi, hắn ngẩng đầu lên, không cam lòng nhìn người trước mặt.

“Phải! Chính là ta.” Nam nhân vốn bất tỉnh nằm trên giường, chẳng biết đã tỉnh lại bao giờ, hơn nữa còn đang rất khỏe mạnh đứng bên giường.

Hắn chẳng những không bị thương, mà ý thức còn rất rõ ràng, nghe hết được đối thoại của hai người.

“Chàng dám giả bệnh…” Nguyên Mị nói xong câu cuối cùng, không chịu nổi nữa, ngất xuống cạnh cửa sổ, mất ý thức.

“Đừng giận.” Tiêu Thiên Lân bước nhanh về phía người yêu, bế nàng đặt lên giường nghỉ ngơi. Không ngờ nàng gặp nguy hiểm, lại là do hắn quản lý bất nghiêm? Càng không ngờ Đinh Hùng dám động thủ trên đầu Thái Tuế! Trong khi hắn đang quản Phi Vân Bảo, lại có người dám bỏ thuốc! Thật là có thể nhịn bất kỳ chuyện gì, riêng điều này là không thể.

Hắn quyết định tạm thời bỏ hết tình cảm, thanh lý môn hộ tên này!

“Ngươi không trúng mê hương của ta?” Đinh Hùng khó tin hỏi.

“Mấy năm trước, trên đường đi qua Mê Vụ Sơn ta bị rắn độc cắn, lúc ấy tánh mạng như mành chỉ treo chuông, sau khi được ‘Thiên ngoại y tiên’ Nguyễn Miên Miên cứu chữa, bất kể hương hay độc phấn đối với ta đều vô dụng! Mê hương của ngươi chỉ có tác dụng với người bình thường, ngay cả hộ vệ canh cửa cũng không mê nổi!”.

Hắn vừa nói xong, Vương Hàn, Thanh Diên vốn đang té xỉu ở cửa bỗng chầm chậm bò dậy, mặt không biểu tình không nhanh không chậm đi vào, nhìn Đinh Hùng đang ở góc tường chằm chằm.

“Mê hương cái gì! Ta thấy ngươi chỉ biết khi dễ nữ nhân! Loại thủ đoạn hạ lưu này đối với người không có võ công còn có thể dùng, nhưng đối với chúng ta… Ha ha!” Thanh Diên nhìn Đinh Hùng, tà ác cười, còn liên tục chà xát tay, hà hơi với quả đấm.

“Nếu không phải bảo chủ muốn đích thân xử lý ngươi, ta đã sớm “tỉnh dậy” phục vụ ngươi rồi!” Đối với chuyện Đinh Hùng đã gây ra, Vương Hàn cũng nhìn không vừa mắt. Bảo chủ muôn thành thân với tiểu nương tử như hoa, chuyện bất ngờ biến đổi khiến mọi người loạn cả lên, hắn còn muốn góp vui? Thật là thèm ăn đòn mà.

“A… Tha mạng!” Biết rõ chân tướng, chân Đinh Hùng nhất thời nhũn cả ra.

“Dẫn hắn đi Hình bộ, nói rõ ràng mọi chuyện với A Vũ, hắn không thể vào phòng bếp, tra xem ai giúp hắn táy máy tay chân lên thức ăn.” Tiêu Thiên Lân muốn hai người lôi Đinh Hùng đi lúc còn thanh tỉnh, để Tiêu Thiên Vũ quản lý Hình bộ tra rõ sự thật.

“Vâng, tiểu nhân hiểu rồi.” Vương Hàn không nói gì, kéo Đinh Hùng đi.

“Còn thi thể của Thải Hà… cũng lôi đi chôn luôn đi!” Nhìn Thải Hà nằm một bên, Tiêu Thiên Lân bất giác thở dài.

“Vâng.” Thanh Diên nhanh tay nhanh chân, gọi tỉnh mọi người còn lại.

Đến khi tất cả mê hương trong phòng được tiêu trừ, gã sai mặt đang ngủ mê man cũng mở mắt, đợi bên trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước, Tiêu Thiên Lân mới quay đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân nằm trên giường.

Hắn, nên làm gì nàng bây giờ?

Ngày hè chói chang thích hợp để ngủ. Đội xe ngựa của đoàn ca múa đợi qua giữa trưa, đến khi mặt trời ngã về Tây, bóng cây che mát đường đi thì khởi hành, một lựa chọn hết sức khôn ngoan. Mấy cô nương không vào trong xe ngựa thì ở trong kiệu, với cái nóng của không gian, nhắm mắt nằm ngủ.

Đột nhiên, mấy chiếc xe ngựa đi đầu dừng lại, xe ngựa, kiệu hoa, xe trâu… phía sau cũng phải dừng lại.

“Tiêu bảo chủ, có việc gì sao?” Người dẫn đội xe Nguyên Hựu chấp tay với Tiêu Thiên Lân, nhàn nhạt hỏi.

“Ta tìm Mị nhi.” Tiêu Thiên Lân không biết ba chữ “hết hy vọng” viết như thế nào, đêm nào cũng tìm đến khách điếm đoàn ca vũ trọ lại để tìm người.

Ai! Đám người này phiền ghê, đã nói không tiếp khách rồi, mỗi ngày còn chạy tới làm phiền. Bọn họ muốn thế nào chứ? Phương Tử Hi quất roi, cưỡi ngựa chạy từ phía sau ra đằng trước, “Mị nhi cô nương đang nghỉ ngơi, không tiếp khách!” “Bảo chủ của chúng ta tìm Nguyên Mị cô nương, người không liên quan thì tránh xa một chút!” Vương Hàn cũng không phải dễ chọc, rống lớn một tiếng.

“Ta có lời muốn nói với Mị nhi, xin giúp đỡ.” Tiêu Thiên Lân vô cùng lễ phép, nhưng cứ chai lỳ trước đoàn ngựa, nhất quyết không đi.

Nhìn bộ dạng này xem ra nếu Nguyên Mị không ra, mọi người nhất định phải ở lại trên núi, không thể xuống Thái Sơn.

Nguyên Hựu và Phương Tử Hi hai mặt nhìn nhau.

Nên làm gì đây? Bọn họ bị cản lại, không thể đi tiếp.

“Mị nhi…” Đường Mật không hề xuất hiện, nhưng âm thanh thanh thúy vang lên từ phía sau.

“Chàng tránh ra, chúng ta không còn quan hệ gì rồi.” Mặc dù Nguyên Mị tức giận, nhưng âm thanh vẫn dịu dàng như cũ, vang lên trong kiệu hoa.

“Ta không đi, trừ phi nàng ra ngoài gặp ta.” Tiêu Thiên Lân nghe được tiếng của Nguyên Mị, biết nàng ngồi ở kiệu hoa nào, vỗ vào Truy Phong phóng tới chỗ kiệu của nàng. Vương Hàn và Thanh Diên thay thế cho bảo chủ, canh giữ trước đoàn xe ngựa, không cho đoàn ca vũ di chuyển nửa bước. Nguyên Mị ngồi bên trong, không trả lời Tiêu Thiên Lân.

Tiêu Thiên Lân cũng không làm gì, chỉ đứng cạnh kiệu hoa của nàng, không chịu đi.

Hai người này, thật là ngang bướng mà!

Khí trời nóng như vậy, để mọi người phơi nắng trên đường núi thế này, dường như đối với họ một chút cũng không bận tâm.

Trán Đường Mật xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

“Mị nhi, cho hắn gặp mặt một lần đi!” Cả đám đứng ở chỗ này cũng không phải là cách hay. Tống Diễm ngồi với hôn phu ở một xe ngựa khác cũng lên tiếng nói đỡ cho Tiêu Thiên Lân, mong Nguyên Mị đừng dỗi hắn nữa, mau ra gặp khách.

Rèm kiệu hoa bỗng nhiên được vén lên, lộ ra khuôn mặt kiều mị đáng yêu của Nguyên Mị.

Quá lâu rồi!

“Mị nhi.” Thấy được gương mặt mềm mại kia, Tiêu Thiên Lân mở cờ trong bụng, chân mày nhíu chặt nãy giờ cũng giản ra. Người ta nói: “Một ngày không gặp, như cách ba thu.” Hắn vốn cho rằng cổ nhân quá khoa trương, bây giờ hắn mới hiểu được loại cảm xúc này. Mấy ngày nay không thấy được nàng, rốt cuộc đã xa cách bao nhiêu thu rồi?

“Chàng thấy rồi đó, mau tránh ra!” Nguyên Mị không nhịn được trợn mắt nhìn Tiêu Thiên Lân một cái, lập tức thả rèm xuống.

“Chưa đủ! Trở về với ta đi.” Tiêu Thiên Lân nhanh tay nắm tấm rèm, không để tấm rèm lại che đi dung nhan xinh đẹp của nàng.

“Không bao giờ! Ta không lấy chồng.” Nguyên Mị quay đầu, mặc kệ yêu cầu của hắn.

“Sẽ có ngày nàng đổi ý.” Tiêu Thiên Lân nhìn nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng và cố chấp.

“Chờ đến ngày đó rồi nói tiếp.” Nguyên Mị rên lên một tiếng, nhớ tới Tiêu Thiên Lân dùng khổ nhục kế lừa nàng, trong lòng liền bừng lửa giận, căn bản không thèm nói chuyện với hắn.

“Nàng…” Tiêu Thiên Lân muốn nói thêm để thay đổi suy nghĩ của giai nhân.

Nguyên Mị giơ tay che tai lại, không muốn nghe.

“A Hổ, đệ cho các nàng đi đi!” Tiêu Thiên Diễn không biết đi ra khỏi xe ngựa từ lúc nào, nhảy lên một con ngựa, đi tới bên cạnh đệ đệ.

“Diễn ca…” Tiêu Thiên Lân ngẩng đầu lên, nhìn huynh trưởng một cái.

“Đệ cho các nàng đi trước đi! Đừng liên lụy người vô tội.” Tiêu Thiên Lân vỗ vỗ vai hắn, muốn hắn thấy cả đoàn ca vũ đang tức giận thế nào.

Tiêu Thiên Lân thoáng nhìn xung quanh, sau kiệu có một hàng nha hoàn, sai vặt, đại nương, hộ vệ… tất cả đều dùng ánh mắt giận mà không dám nói nhìn hắn.

“Ta…” Tiêu Thiên Lân vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

“Lâu rồi không ở cùng nhau, huynh đệ chúng ta hàn huyên một chút đi.” Tiêu Thiên Lân không nói gì nữa, vỗ vai Tiêu Thiên Lân ý bảo hắn đi với mình.

“Được rồi!” Tiêu Thiên Lân vung tay lên, bảo hộ vệ nhường đường cho đội ngũ phía trước.

Vương Hàn và Thanh Diên nhận lệnh chủ nhân, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn tránh một bên cho đoàn ca vũ di chuyển.

“Ta và Diễm nhi sẽ giúp đệ chăm sóc Mị nhi.” Hai người vừa đi tới ven đường, không để Tiêu Thiên Lân kịp nói, Tiêu Thiên Diễn đã mở miệng nói với đệ đệ.

“Không đủ! Đệ muốn nàng.” Nhìn kiệu hoa cách mình ngày một xa, Tiêu Thiên Lân tức giận vô cùng.

“Nàng sẽ không gả cho người khác, chúng ta chờ đệ cưới được nàng.” Tiêu Thiên Diễn vỗ vai đệ đệ, muốn giúp hắn bình tâm tĩnh khí, làm kháng chiến lâu dài.

“Thân thể nàng tất cả đều là của đệ, rõ ràng đã là người của đệ…” Nghĩ tới chuyện này, Tiêu Thiên Lân vẫn rất giận, không ngừng lẩm bẩm.

“Nàng cái gì cũng có! Không phải một cô nương bình thường, đệ dùng cách đối đãi bình thường với nàng là không được, cho dù lấy được người của nàng nhưng cũng không chạm được vào lòng nàng.” Tiêu Thiên Diễn khuyên nhủ hắn.

“Vậy, đệ có thể làm gì đây?” Tiêu Thiên Lân nhìn ca ca, ánh mắt trở lại như lúc nhỏ, lệ thuộc tin tưởng vào ca ca.

Tiêu Thiên Diễn suy nghĩ một chút, bắt đầu vạch kế hoạch bắt em dâu cho đệ đệ, “Chúng ta nghỉ chân chỗ nào, ta liền thông báo cho đệ, đệ cứ đến đó.”

“Ừm!” Tiêu Thiên Lân liên tiếp gật đầu, ánh mắt sáng lên hy vọng.

Hai người nói chuyện thật lâu, cho đến khi mặt trời ngã về Tây, Tiêu Thiên Diễn nhàn nhạt nhắc nhở, “Phi Vân Bảo không thể không có chủ, đệ cũng mau về quản lý sự vụ trong bảo đi.”

“Huynh không về mà còn bày kế hoạch cho đệ?”

Tiêu Thiên Lân tức giận nhìn ca ca. “Ta biết đệ là người tài trí mưu lược kiệt xuất, trọng trách đặt lên người đệ sẽ được hoàn thành! Ta chỉ thích nấu nướng, vì người mình yêu mà nấu, nhìn nàng cười như vậy ta đã hài lòng rồi. Năm đó nếu ta không đi, đệ cũng sẽ không thành bảo chủ, càng không đoạt được danh hiệu “thiên hạ đệ nhất bảo” như bây giờ.” Tới bây giờ, Tiêu Thiên Diễn mới thổ lộ nỗi lòng và sầu muộn của mình ra.

Mấy đệ đệ đều do hắn nuôi lớn, sao hắn không biết chúng có tài hoa gì chứ? Bàn về tư chất tập võ, hắn là người kém nhất trong các huynh đệ, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng giữ được mặt mũi của tổ tông.

Nhưng Tiêu Thiên Lân thì khác, hắn tài hoa hơn người, lại thông minh mưu lược, thích hợp làm bảo chủ hơn hắn nhiều.

Chỉ là, chỉ cần hắn còn ở lại Phi Vân Bảo một ngày, lão nhị vĩnh viễn sẽ không chịu làm bảo chủ, vì để lão nhị tự lập hắn bèn bỏ đi.

Quả nhiên, ánh mắt nhìn người và sự khổ tâm của hắn là đúng, quy mô của Phi Vân Bảo vài năm sau chính là chứng cớ.

Lão nhị là người ưu tú nhất trong bọn huynh đệ, là người Phi Vân Bảo cần nhất!

“Diễn ca…” Nỗi oán hận mấy năm trời của Tiêu Thiên Lân trong chốc lát tan biến.

“Đừng nói gì hết, ta đều hiểu.” Tiêu Thiên Lân vỗ vai đệ đệ, kéo tâm tư của hắn về. Hắn biết đệ đệ có tài, bất kể là Nguyên Mị khó lấy được, hay sự vụ bận rộn trong bảo, đối với đệ đệ mà nói, cũng như lấy đồ trong túi, rất đơn giản.

“Vâng! Đệ sẽ không để huynh thất vọng.” Nhìn ánh sáng hoa mỹ, Tiêu Thiên Lân nắm chặt quả đấm, lặng lẽ thề với bản thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.