Kiều Kiều Sư Nương

Chương 79: Chương 79: Câu Hồn Đoạt Phách






Nam Cung Trường Thanh âm trầm nghiêm mặt hướng mấy người đang đả đấu quét mắt vài lần, rồi quát Minh Tuệ đại sư: "Minh Tuệ đại sư, hôm nay là chuyện ân oán cá nhân của Tứ đại thế gia và phái Hoa Sơn, cùng võ lâm chính phái có không quan hệ, ngài vẫn còn muốn chủ trì cái gì công đạo sao?." Với lại hiện tại ai đúng ai sai chẳng thể một hai câu có thể nói rõ ràng được.

Minh Tuệ đại sư chau mày đáp: "A di đà phật, tội quá tội quá, Nam Cung thí chủ, các ngài cần gì lại phải vì một chút việc nhỏ đại động can qua như vậy chứ?"

Giang hồ xưa nay đều là nơi cá lớn nuốt cá bé, bởi vậy nếu không đề cập đến nguy cơ đối với phái mình, rất nhiều người đều lựa chọn cách xem náo nhiệt, rất ít người có cùng chung kẻ địch, đặc biệt môn phái này cùng môn phái kia trong khi tranh chấp lợi ích, nếu không nắm chắc dưới mười phần, bình thường cũng không dễ dàng can dự vào chuyện đó.

Thiếu Lâm,Võ Đang Bát đại phái mặc dù là do Lục Thanh Phong mời tới chủ trì công đạo, nhưng Tứ đại thế gia và Lưỡng đại thánh địa cũng thuộc về chính đạo, hơn nữa đệ tử phái Hoa Sơn Trần Phất Hiểu ** thiếp thân Thúy Dung của chưởng môn Điểm Thương sơn Chân Dương tử là chuyện có thực trên giang hồ, thành ra ai đúng ai sai còn rất khó nói! Dưới tình huống đó, các đại phái đều càng áp dụng phương pháp tụ thủ bàng quan, nếu như Lục Thanh Phong lãnh đạo Hoa Sơn đánh thắng, bọn họ sẽ đưa ra chỉ trích hành vi của Tứ đại thế gia không thỏa đáng, nếu là phái Hoa Sơn đánh thua, vậy mọi người sẽ chuyển mũi thương về phía Hoa Sơn, bất luận là dung túng đệ tử làm bậy hay là ỷ thế hiếp người, đều là đạo lý của bọn họ.

Bởi vậy Hoa Sơn cùng Tứ đại thế gia tranh đấu, hoàn toàn phải dựa vào thực lực chính mình kháng cự, hi vọng có thể chi trì đến lúc có viện quân, đó là chuyện không có khả năng. Dựa vào người không bằng tự dựa vào mình, đó đều là con đường xưng bá giang hồ từ xưa đến nay.

Nam Cung Trường Thanh ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Bè lũ ‘Đại sư’, nếu đây là chuyện nhỏ, vậy trên đời không có cái gì có thể gọi là chuyện lớn rồi."

Minh Tuệ đại sư cũng không có tức giận, nhưng đệ tử của Hoa Sơn không sao nhịn được tức giận, Lục Phi Nhi đứng ra kêu lên: "Nam Cung Trường Thanh, ngươi không được ép người quá đáng!"

"Ép người quá đáng thì sao? Từ khi nào đến phiên ngươi tiểu nha đầu này nói chứ." Nam Cung Trường Thanh hừ hai tiếng, vung tay lên, một đạo bạch quang hướng Lục Phi Nhi đang nói bắn tới.

"Phi nhi, cẩn thận!!" Sư nương nhìn thấy Nam Cung Trường Thanh xuất thủ với con gái mình, không khỏi kinh hãi, tuy muốn ngăn cản nhưng bởi vì chính mình cách Lục Phi Nhi khá xa, bởi vậy chỉ có thể mà không biết làm sao.

Lục Phi Nhi cũng nghĩ không ra Nam Cung Trường Thanh đường đường chưởng môn một nhà lại đi xuất thủ với một đứa vãn bối như mình, kinh hãi quá mức vì căn bản nàng không hề phòng bị. Lăng Phong bên cạnh thấy thế, hắn liền chắn trước người Lục Phi Nhi, ống tay áo múa lên, một cỗ kình phong ngăn trở lại đạo bạch quang.

"Bùng……" Một cỗ kình phong đánh ra, nhất thời đất đá mù trời, bụi đất tung bay!!

Nam Cung Trường Thanh nhìn Lăng Phong, kinh hãi có thừa, cười hắc hắc nói:

"Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, ngươi rốt cuộc là ai? Lục Thừa Thiên à?"

"Hoa Sơn Lăng Phong!" Lăng Phong lạnh lùng nói.

"A, hắn chính là Lăng Phong sao!?"

Sau khi Lăng Phong tự báo gia môn, hiện trường nhất thời tất cả ánh mắt đồng thời tụ trên người hắn, cái này cũng khó trách, bắt được Tây Môn Ngạo, sát tử Chân Dương Tử, bằng hai chiến tích này, đủ để cho Lăng Phong oanh động võ lâm, thanh niên tuấn kiệt ngạo thị thiên hạ!

"Chào ngươi Lăng Phong, lại tiếp một chiêu của ta." Nam Cung Trường Thanh ha ha cười, vừa nói chuyện, hai tay áo hắn vừa vẩy ra, chỉ thấy nơi giữa cổ tay áo đột nhiên phát ra mấy đạo hắc quang cùng bạch quang, mỗi đạo quang đều bắn về phía Lăng Phong.

"Phong nhi, chàng tránh ra!!" [chỉ thấy] sư nương Bạch Quân Nghikhẽ kêu một tiếng, bảo kiếm trên tay giống như một con rồng bạc xẹt ra một đường vòng cung kỳ diệu nghênh hướng đạo hắc quang bạch quang đang bay đến Lăng Phong.

"Đùng Đùng ……" những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, nhất thời kích phát ra vô số tinh vũ, lóa mắt cực kỳ.

"Hoa Sơn Ngọc Nữ Kiếm Pháp!! Quả nhiên có chút lề lối. Tiếp chiêu tiếp theo của ta xem!" Nam Cung Trường Thanh một chiêu bất thành, ngay lập tức giơ thẳng quyền lên, thủ chưởng của hắn bắn ra trận trận âm phong, theo đó là hàn khí nhè nhẹ như xuất ra từ âm phủ, khiến kẻ khác không rét mà run.

"Câu Hồn Đoạt Phách Thủ." Sư nương cả kinh kêu lên!

Nam Cung Trường Thanh hắc hắc cười nói: "Đúng vậy! Tiếp chiêu đi!"

Nam Cung thế gia vẫn vì võ lâm chính phái! Nhưng chiêu số võ công lại theo lối âm nhu, đặc biệt là Câu Hồn Đoạt Phách Thủ lại càng ngoan độc, nhanh chóng danh chấn võ lâm, Nam Cung Trường Thanh lại càng đem Câu Hồn Đoạt Phách Thủ phát dương tới cực hạn, trong bảng giang hồ cao thủ bài danh của Bách Hiểu Sinh được xếp thứ mười bảy!

Sư nương "Hừ" một tiếng, không úy kỵ chút nào, một đạo kiếm khí sắc bén đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

"Không biết tự lượng sức!" Chỉ thấy năm ngón tay của Nam Cung Trường Thanh siết chặt, năm ngón tay vốn trắng trẻo trong nháy mắt đã biến thành màu đen nâu, rõ ràng là chứa độc. Mà khi kiếm của sư nương đâm vào trước bàn tay đen sì của hắn, tựa như bị một bàn tay vô hình chế trụ không thể đâm thêm một phân nào. Vậy là một vùng một đen một bạc hình thành đối chọi kịch liệt, bất quá, không màu đen không ngừng đậm hơn còn màu bạc thì dần dần mờ đi. Theo tình hình này thì sư nương sớm muộn cũng thất thủ, Lăng Phong đang đứng bên cũng cực kỳ nóng vội, không khỏi âm thầm vận khí, để tùy lúc có thể xuất thủ tương trợ.

Sư nương trong lòng cũng âm thầm lo lắng, nàng đã xuất ra toàn lực mà vẫn không làm gì được Nam Cung Trường Thanh. Võ lâm cao thủ bài danh thứ mười bảy xem ra cũng không phải là chỉ là hư danh, hắn xác thật có chỗ hơn người. sư nương cưỡi hổ khó xuống, bây giờ chỉ có liều mạng, thành bại chỉ trong lần này.

"Nha!" Sư nương xoạt nhẹ một tiếng, toàn thân công lực tụ tập về tay phải đẩy một cái. Một chiêu "Trường Hà Lạc Nhật" thật tuyệt, nhất thời kiếm khí đại thịnh, giống như một con sông dài màu bạc, nàng thét lên thẳng hướng Nam Cung Trường Thanh mà đến, lại có thế chuyển bại thành thắng.

"Muốn chết." Nam Cung Trường Thanh đã bị sư nương chọc giận hoàn toàn, "Đây là ngươi tự tìm, không phải ta muốn thế đâu, hắc hắc!" Theo một tiếng cuồng tiếu của Nam Cung Trường Thanh, chỉ thấy hắn xoay trảo về, tiếp theo xoay ra phía trước. Rồi "Đinh" một tiếng vang lên, bảo kiếm của sư nương rơi khỏi tay đồng thời nàng cũng phải thối lui vài bước,khóe miệng vẫn lưu lại vết máu, hiển nhiên nàng đã bị nội thương.

Nam Cung Trường Thanh quả nhiên thực lực kinh người, sau khi đánh lui sư nương, hắn còn muốn tiến lên bổ một trảo, nhưng cảm thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương đang kéo về phía hắn! Lần đầu tiên Nam Cung Trường Thanh bắt gặp một cỗ sát khí cường đại như vậy, có thể phát ra sát khí mạnh mẽ như vậy thì tuyệt đối cao thủ, Nam Cung Trường Thanh tinh thần trầm xuống không dám vọng động, sợ quá lộ ra sơ hở để người ta thừa cơ đánh vào.

Hắn vừa âm thầm tích tụ chân khí, vừa cố tìm xem cỗ sát khí từ đâu phát ra!

Lúc này sư nương sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng có chút không ổn, xem ra thương thế không nhẹ. Bất quá, nàng không có một tia sợ hãi nào, chỉ thán phục: “Câu Hồn Đoạt Phách Thủ" thật bá đạo. Đến bây giờ tay phải nàng vẫn run rẩy không thôi, hổ khẩu lại càng có cảm giác tê liệt. Nàng cũng thấy kỳ quái sao Nam Cung Trường Thanh bỏ qua cho nàng như vậy, hiện tại hắn muốn lấy tính mệnh nàng thật dễ như trở bàn tay, nàng tuy không rõ Nam Cung Trường Thanh tại sao lại ngừng tay, nhưng cũng không thể suy nghĩ nhiều, thừa lúc này tận dụng thời gian hồi phục một chút công lực cũng tốt.

Ngay lúc này, Lăng Phong đã lướt tới giữa võ trường, chắn ngay trước mặt sư nương, nhìn chằm chằm Nam Cung Trường Thanh.

"Tiểu tử, ngươi cuối cùng đã ra tay." Nam Cung Trường Thanh thật sự không dám tin cỗ sát khí nọ là do Lăng Phong phát ra, nếu mà hắn ngăn mình tập kích chỉ là ngẫu nhiên, thì hiện tại biểu hiện của Lăng Phong xuất ra khí phách vương giả, thật sự vượt quá sự tưởng tượng của hắn, dù sao Lăng Phong còn quá trẻ, hắn sao có thể có thực lực như vậy chứ!

"Lấy nhiều đánh ít, còn là cái gì anh hung hảo hán chứ!! Bạch Quân Nghi, nếu có đảm lượng ngươi cùng ta quá chiêu xem sao!" Liễu Thi Vân thấy Lăng Phong cùng Bạch Quân Nghi đồng thời đối mặt với Nam Cung Trường Thanh, Liền đứng ra, trường kiếm chỉ thẳng vào Lăng Phong và Bạch Quân Nghi.

"Hanh, đối phó với cái loại ngươi mà cần mẹ ta phải động thủ sao, xem ta đây!" một bên Lục Phi Nhi thấy mẹ mình đã bị thương, liền phi thân tiến lên, cùng với Lăng Phong song song che trước mặt sư nương.

"Hoàng mao nha đầu, muốn chết!" Liễu Thi Vântrong lòng rất tức giận, bất kể ba bẩy hai mốt gì huy kiếm đâm Lục Phi Nhi.

"Phi nhi, không được tùy hứng." Sư nương đang lo lắng con gái có chuyện, không ngờ Lục Phi Nhi biểu hiện ra trưởng thành hơn tuổi, "Thương ……" Một tiếng giòn tan vang lên, trường kiếm bay vút lên, đâm thẳng tới Liễu Thi Vân.

"Đinh đinh đang đang ……" Lục Phi Nhi và Liễu Thi Vân đồng thời chém vào nhau liên tiếp mấy kiếm.

"Nam Cung Trường Thanh, đừng trách ta không kính trọng người già, phóng ngựa qua đây đi." Lăng Phong tràn ngập ngạo khí và tức giận quay ra nói với Nam Cung Trường Thanh.

Trong mắt Nam Cung Trường Thanh hiện lên một tia kinh ngạc, hắn khinh thường nói: "Tiểu tử thối, ngươi thật ngông cuồng."

Lăng Phong nghĩ thầm ngươi bảo ta ngông cuồng, ta sẽ cuồng cho ngươi xem, hắn bèn lớn tiếng nói: "Lão già kia, thiếu gia ta đang điên đây, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"

Oa, trên võ lâm giang hồ , ai dám chửi đường đường chưởng môn một nhà là lão già, mà người lại là Nam Cung Trường Thanh, nhất thời toàn trường lại một lần nữa nhìn chăm chú lên người Lăng Phong.

Nam Cung Trường Thanh tức giận đến toàn thân run lên, hung mãnh nói: "Tốt, tốt, tốt, ngươi đi chết đi." Nói xong một trảo "Câu Hồn Đoạt Phách Thủ" hướng Lăng Phong chộp tới.

"Ngươi muốn bắt nạt thiếu gia ta sao." Lăng Phong sớm đã có chuẩn bị của một chưởng xuất ra chặn lại, tin tưởng hắn quyết không chiếm được tốt lành. Trảo và chưởng đối nhau, song hoàn toàn không như dự liệu của Lăng Phong! Một trảo có thế tới hung mãnh của Nam Cung Trường Thanh lại không hề có lực đạo, trong lòng không khỏi thầm than không ổn. Quả nhiên Nam Cung Trường Thanh mượn chưởng lực của Lăng Phong, xoay hướng sư nương đứng bên thổi tới.

Một chiêu giương đông kích tây thật hay, chiến pháp thật ác độc. Lăng Phong không khỏi thầm mắng Nam Cung Trường Thanh quá bỉ ổi , kinh nghiệm của mình vẫn còn chưa đủ, vạn vạn lần không nghĩ đến sẽ có biến cố như vậy.

Phải biết rằng, Nam Cung Trường Thanh Câu Hồn Đoạt Phách Thủ tràn ngập kịch độc. Nếu bị đánh trúng, nội phủ sẽ bị kịch chấn, cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng cứu không được, Nam Cung Trường Thanh ra tay tàn độc như thế, thật là kinh người.

Sư nương kinh hãi, Lục Phi Nhi kinh hãi, ngay cả ở xa xa Lục Thanh Phong đang bận đánh giết cũng lo lắng không thôi. Toàn trường kinh ngạc trước hết chính là Lăng Phong, bất quá bình tĩnh trở lại trước hết cũng là hắn.

Câu Hồn Đoạt Phách Thủ còn chưa đập vào sư nương, Lăng Phong nhắm mắt lại, dùng tâm linh cảm thụ khí tức một trảo này, tức khắc khí tức trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng bốc lên, lăng không đánh về phía tay của Nam Cung Trường Thanh.

Dùng khí ngự kiếm?! Lăng Phong tuổi nhỏ như vậy mà cư nhiên đạt tới cảnh giới như thế, thật sự càng thêm kinh người.

"Đang ……"

Lúc này, Nam Cung Trường Thanh mắt thấy trường kiếm của Lăng Phong nhanh chóng bay về phía mình, hắn chỉ có thể giơ tay phải lên, một chưởng bổ tới nghênh đón. Đáng ra, một chiêu Câu Hồn Đoạt Phách Thủ của hắn uy lực mạnh mẻ vô cùng, đừng nói một thanh trường kiếm giữa không trung, cho dù có là tảng đá lớn trên núi, cũng không chịu nổi một chưởng này của hắn, không bị đánh cho nát bấy mới là lạ đó.

Câu Hồn Đoạt Phách Thủ luyện đến ‘vô ngân’, tự nhiên không mang theo chút chưởng phong nào, "Vô ngân" ở đây cũng giống như vô hình, tha giá một chưởng đỡ lại trường kiếm này của hắn theo mọi người thấy chỉ bất quá là một chiêu thủ thế không vững vàng mà. Nhưng lúc một chưởng này đánh ra, Nam Cung Trường Thanh lập tức phát giác không đúng.

Bởi rằng Nam Cung Trường Thanh đánh ra một chiêu Câu Hồn Đoạt Phách Thủ này, nhìn qua mặc dù không mang theo chút chưởng kình nào, mà thật ra lựa theo chưởng thế đã có một đoàn ám kính vô hình mãnh liệt vô cùng từ chưởng tâm ngầm phát ra, như sóng ngầm mãnh liệt không ai cản nổi, nhưng lúc chưởng lực ập đến , trường kiếm của Lăng Phong chợt vừa vặn chậm rãi hạ xuống tiếp cận, chẳng những bị trường kiếm của Lăng Phong đánh vay ra mà một đoàn chưởng lực đang ngưng kết cũng bị kiếm phong phá tan, tức thì giữa không trung vang lên một tiếng "Xuy" nhẹ.

Chưởng lực vô hình vô thanh, mọi người xem vốn không thấy cái gì, nhưng tiếng

"Xuy" nhẹ này mọi người đều nghe thấy. Sauk hi chưởng phong của Câu Hồn Đoạt Phách Thủ phát ra ngưng kết thành một cụm, vô thanh vô tức vô hình, nhưng một khi bị kiếm khí phá tan, chưởng lực đang ngưng kết tự nhiên cũng không ngưng kết được nữa, chưởng lực nhất thời không ngưng kết tự nhiên sẽ tản ra.

Mọi người đang xem tại hiện trường đều nghe thấy tiếng “Xuy” lọt vào tai, đột nhiên thấy gió nổi đầy trời, luồng đại phong nổi lên cuốn cả mây vần cả vũ.

Trong sát na đó, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cát đá mù trời, thiên địa biến sắc, tất cả mọi người đang chứng kiến cảm thấy như ống tay áo đều cuộn lên, cơ hồ có cảm giác đứng không nổi. Ai ai cũng thấy chưởng lực của Nam Cung Trường Thanh sao lại uy mãnh, thanh thế như thế, nhưng chẳng ai ngờ lực phong của Câu Hồn Đoạt Phách Thủ phong lực đã bị kiếm khí của Lăng Phong phá tan, tản mác ra dư kình vừa rồi.

Người xem có thể không biết, nhưng Nam Cung Trường Thanh trong lòng rất rõ ràng, bởi vậy liền sau chưởng thứ nhất, chưởng thứ hai, chưởng thứ ba ngay sau đó nhanh chóng đánh ra. Đương nhiên hai cỗ chưởng lực này vẫn bị kiếm khí phá tan như cũ. Ba chưởng của hắn đều bị kiếm khí của Lăng Phong hóa giải, trường kiếm ở thế hạ xuống, tự nhiên không chút chậm trễ, hiện tại trường kiếm chỉ cách đỉnh đầu Nam Cung Trường Thanh không quá bốn năm thước.

Cho đến lúc này, Nam Cung Trường Thanh mới cảm nhận được trường kiếm Lăng Phong quả nhiên lợi hại, quả nhiên như đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật.

Nam Cung Trường Thanh là chưởng môn một phái võ lâm đương thời, hơn nữa còn là cao thủ siêu nhất lưu, tự nhiên học hỏi lăn lộn giang hồ nhiều, đột nhiên hắc khó chịu một tiếng, thân hình nghiêng ra, nhắm chuẩn trường kiếm, mạo hiểm đánh ra một chưởng.

"Đùng……" Lại một tiếng nổ vang lên. Mọi người chỉ thấy đôi tay tím ngắt của Nam Cung Trường Thanh, trên đó là chút kiếm khí vừa cắt qua. Trường kiếm dưới sự chỗng trả toàn lực của Nam Cung Trường Thanh, nhất thời bay vòng vòng về trong tay Lăng Phong, bởi vậy đồng thời lúc tay phải Nam Cung Trường Thanh kích vào trường kiếm, trong nháy mắt, ống tay áo tay phải hắn bị kiếm khí phá hủy một chút, hóa thành một bức tranh vải , theo trường kiếm lăng không bay lượn là vải được rải bay ra. Giống như bướm bay đầy trời, thật là tráng lệ!!

Ai lại từng nghĩ đến Lăng Phong cư nhiên mạnh đến thế, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Lăng Phong, chính là ví dụ tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.