Kiều Kiều Sư Nương

Chương 80: Chương 80: Thùy Dữ Tranh Phong(Ai dám tranh phong)






Một bên tay áo Nam Cung Trường Thanh đã không còn, có vẻ hết sức nhếch nhác, nhưng lúc này hắn đã cố hơn rất nhiều, đối mặt với Lăng Phong, hắn phải cố giành lại chút mặt mũi.

Mà các đệ tử khác của phái Hoa Sơn đang đối chiến trên trường rõ ràng đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, bất luận là Lục Thanh Phong hay Lục Phi Nhi, Hà Vĩ Thu, Tạ Lâm Lan đều đã thắng chắc.

Đệ tử phái Hoa Sơn đã sớm hoan hô, các đại môn phái võ lâm đang chứng kiến đa phần đều mượn gió bẻ măng, thấy tình hình như vậy đều bắt đầu đối với Tứ đại thế gia tiến hành dạy bảo(ý nói quây đó), từng bước vây lại thành một vòng.

"Ngươi rốt cục là ai?" Nam Cung Trường Thanh không tin Lục Thanh Phong có khả năng dạy ra một đồ đệ lợi hại như vậy, cho nên mắt nhìn chằm chằm Lăng Phong, cố gắng tìm ra một chút tin tức, nhưng sự trấn tĩnh Lăng Phong đã khiến hắn phải thất bại.

"Ngươi có phải bị đánh đến ngu đi rồi không, mời ngươi sớm quay về cho, chớ có ở chỗ này cho mất thể diện thêm nữa." Lăng Phong nói năng không khách khí một chút nào, võ lâm nhân sĩ nghe thấy, lời này quả thực là sự vũ nhục lớn nhất đối với Nam Cung Trường Thanh.

"Con người vẫn thường như vậy, khi lòng tự tin quá lớn liền cho rằng lão tử ta là thiên hạ vô địch, đến khi vỡ mộng thì không có dũng khí đối mặt với thất bại! Ta còn nghĩ một tên nhà quê mới bước chân vào giang hồ mới như thế, không ngờ đường đường là đại đương gia Nam Cung thế gia cũng như vậy, thật là quá nực cười a."

Thấy khí thế bức nhân đó của Lăng Phong, sắc mặt của Nam Cung Trường Thanh cũng biến thành xám xịt, quát lên: "Phải không? Chỉ sợ ngươi tính sai rồi. Hôm nay cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên ……"

Lăng Phong khinh thường nói: "Chỉ bằng vào ngươi à, chỉ sợ những lời này là ta nói cho ngươi mới đúng."

"Keng ……" Nam Cung Trường Thanh đột nhiên dùng luận lực(kiểu như hút vũ khí đó), chỉ thấy phía sau hắn thanh đại đao đang đeo trên lưng đệ tử của hắn rung lên, rồi từ lưng tên đệ tử đó bắn ra.

Nam Cung Trường Thanh lại cách không dùng trảo, hậu bối đại đao như bị một sợi dây vô hình kéo lại, rơi đúng vào bàn tay phải đang duỗi ra của hắn.

Kỳ biến đột nhiên xuất hiện.

Lăng Phong cảm thấy ngay lúc đại đao rơi vào tay Nam Cung Trường Thanh một khắc, Nam Cung Trường Thanh đã người đao hợp nhất thành một chỉnh thể không thể tách rời, cảm giác này hết sức cường liệt, vi diệu khó tả.

Nam Cung Trường Thanh thần quang hai mắt đồng thời bắn ra như điện trùm lên Lăng Phong, khiến Lăng Phong cảm thấy trên thân mình không có bộ phận gì có thể thoát khỏi sự quan sát Nam Cung Trường Thanh, tựa như người khỏa thân phơi mình trước nắng vậy.

Nam Cung thế gia lợi hại chính là Câu Hồn Đoạt Phách Thủ, nhưng rất ít người biết sở trường của Nam Cung thế gia lại chính là đao pháp, Nam Cung thế gia tuy thạo dùng đao nhưng rất ít khi dùng đao hành tẩu giang hồ, lúc bọn họ chống địch, nếu không phải bất đắc dĩ, không phải thời khắc cuối cùng thì sẽ không xuất ra con át chủ bài này.

Đao, đó mới là tuyệt kỹ tối thượng của Nam Cung Trường Thanh!

Đối với mọi người ở hiện trường mà nói, đây thật sự là một trận cao thủ quyết chiến khó gặp! Còn hơn cả cuộc chiến mà kẻ khác vẫn chờ mong giữa Lục Thanh Phong vàTây Môn Khiếu.

Ngay trong chưởng đao của Nam Cung Trường Thanh đổ xuống như tường đồng vách sắt, đã có đao khí vô hình chặt chẽ, lấy Nam Cung Trường Thanh làm trung tâm, hướng Lăng Phong bức tới, khiến hắn phải vận khí chống cự, phải vội vàng đề khởi đấu khí bản thân, bằng không tất nhiên tâm khảm sẽ run sợ, không chiến mà thua.

Võ công như thế, nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin đó là thật. vị võ lâm cao thủ thứ mười bảy thiên hạ ,bất kể thế nào cũng có bản lĩnh hơn người. Trên giang hồ hỗn loạn này, những kẻ chỉ có hư danh rất khó có thể tồn tại.

Nam Cung Trường Thanh trường đao vào tay, nhất thời tràn đầy tự tin, ngạo nghễ nói: "Tiểu tử thúi, xem kiếm đây!" dứt lời từng bước tiến tới, khí thế khổng lồ dâng lên mãnh liệt tựa như bắn lên từ trên trời dưới đất, theo bước chân khẳng định có lực của hắn là đao khí lạnh thấu xương hướng Lăng Phong xoắn tới.

"Thương ……" Lăng Phong tức thì vận khí, lại một lần nữa lăng không ngự trường kiếm, đâm thẳng vào Nam Cung Trường Thanh.

"Can đảm lắm!!" Nam Cung Trường Thanh hét lớn một trận, đại đao nhất thời phá không mà tới, diệu tượng (hiện tượng kỳ diệu) xuất hiện, hai trượng trong không gian không ngừng biến hóa, mọi người đều thấy biến hóa rõ ràng.

Dụng đao đến mức này, đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Đao thế biến hóa, bộ pháp cũng biến theo, Lăng Phong thậm chí không cách nào khác nắm được hắn cuối cùng là từ góc nào công tới.

Đối mặt với cường địch đáng sợ như thế, Lăng Phong bình sinh là gặp lần đầu tiên. Có lẽ ở đây có thể cùng Nam Cung Trường Thanh so chiêu chỉ không quá năm người, Lăng Phong may mắn là người thứ sáu.

Đối mặt với sự tiến công bức nhân của Nam Cung Trường Thanh, Lăng Phong điềm tĩnh dị thường, hắn không lùi lại mà tiến tới, một đôi mắt như hổ bính bắn ra tinh quang chưa từng thấy qua, nhìn chằm chằm đối thủ không chớp mắt. Khi đao địch nhân chỉ còn cách hắn ba thước, đao khí mãnh liệt tiến tới, hắn mới quát lạnh một tiếng, nhanh chóng đi phía trước, trường kiếm mạnh mẽ nghênh đón, có cái thế của kẻ đến chết cũng không phục, không thành công cũng thành nhân.

"Đang!" Đao kiếm giao kích.

Nam Cung Trường Thanh, Lăng Phong hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, Nam Cung Trường Thanh loạng choạng thối lui ba bước, còn Lăng Phong thì lui ra ngoài ba thước.

Tận đáy lòng Lăng Phong cũng phải thầm khen: "Hảo đao pháp!"

Nam Cung Trường Thanh lạnh lùng cười nói: "Vừa rồi chỉ là chiêu thử thôi, xem đây! Đây là đao thứ hai."

"Vạn Quỷ Tề Ám!!" Một bên Thiếu Lâm Minh Tuệ đại sư lập tức kinh hô!!

“Vạn Quỷ Tề Ám”, chính là tuyệt kỹ đao pháp thần kỳ nhất, là vô địch của Nam Cung thế gia , nghe nói có thể sánh ngang cùng chiêu Thiên Địa Nhất Đao của Đao Thánh. Nhưng còn hơn chiêu Thiên Địa Nhất Đao ở độ ngoan độc và lực sát thương, Minh Tuệ đại sư vạn vạn lần không đoán được Nam Cung Trường Thanh lại đối với một tiểu bối dùng đến chiêu thần đao tuyệt kỹ như thế, xem ra hắn đã quyết tâm đưa Lăng Phong vào chỗ chết.

Đao chưa đến, đao phong đã phá thể(ý nói xâm nhập cơ thể) mà vào, trong cơ thể Lăng Phong huyết khí lập tức bốc lên , nhưng cái này tịnh không thể là lý do khiến hắn chùn bước. Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, lại huy động trường kiếm chủ động phóng ra.

Trường kiếm bay ra vô số kiếm hoa, giống như lưu tinh đầy trời đánh úp về phía Nam Cung Trường Thanh.

Nam Cung Trường Thanh không chút nào sợ hãi, chỉ thấy hắn tiến lên trước một bước, phát ra một tiếng "Phốc", khiến mặt đất rung lên một chút, theo bộ pháp một đao chém ngang ra, tuy không có một chút đẹp mắt, biến hóa nòa, nhưng lại phá được tất cả biến hóa kiếm pháp của Lăng Phong

Lăng Phong cảm thấy một đao nhìn như rất bình thường này của Nam Cung Trường Thanh nhìn, thực ra hóa từ hủ bại thành thần kỳ, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi, trừ khi có cách ngăn cản, bằng không sẽ bị hắn khống chế cục diện, mình từ chủ động sẽ biến thành bị động.

"Tranh!" Đao kiếm lại một lần nữa giao nhau, lúc này đây Lăng Phong dĩ nhiên cũng khiến cho Nam Cung Trường Thanh thối lui bước.

Đây là lần đầu tiên Lăng Phong sử dụng võ công phái Tiêu Dao tới nay bị đánh lui, bất luận cùng sư nương tỷ thí, hay là đấu với Lục Thừa Thiên, mặc dù hắn cũng có lúc thối lui, nhưng đây chủ yếu là vì hắn khiêm nhường hoặc là một loại sách lược.

Nhưng hôm nay, hắn thật sự bị Nam Cung Trường Thanh dùng đao pháp đẩy lui.

Lăng Phong tuy có nội kình nhưng vẫn hoàn toàn chưa thể thu phóng tự nhiên, Nam Cung Trường Thanh dù sao cũng đã thân trải trăm trận, kinh nghiệm tất nhiên hơn hắn một bậc.

Lần đầu tiên, Lăng Phong bị người khác đánh rơi vào hạ phong.

Nam Cung Trường Thanh chứng kiến Lăng Phong lùi mà không ngã, cũng có chút kinh ngạc nói: "Thật không tưởng được ngươi còn có thể ngăn trở Vạn Quỷ Tề Ám, thật sự không tệ."

Lăng Phong sau khi ổn định, ha ha cười, trường kiếm nhanh chóng chém ra, nhất thời phong lôi cùng phát, kiếm thế uy mãnh vô luân(ko gì sánh nổi), trong đó lại ẩn chứa vẻ phiêu dật, linh hoạt nhẹ nhàng, kẻ khác cảm hấy hắn có thể đem hai chủng cảm giác trái ngược này hợp làm một , bản thân khó có thể mà dạy cho người khác tin được thì thật là kỳ tích.

"Tới hay lắm!!" Nam Cung Trường Thanh hét lớn một tiếng, ánh mắt phát ra dị quang, khuôn mặt tràn ngập tang thương cũng không chút hỉ nộ ái ố nào, trong tay cầm hậu bối đao nhanh chóng chặt lên phía trước, biến hóa chín lần, ở giữa kiếm phong trường kiếm Lăng Phong.

Lăng Phong đối với kiếm pháp của mình cực kỳ tin tưởng, cũng đối với Nam Cung Trường Thanh tâm phục khẩu phục, đao phong chặn kiếm phong, nếu không phải siêu nhất lưu cao thủ thì sao cũng có khả năng làm thế được, phải biết đao thì vụng về, trường kiếm thì nhẹ nhàng mà linh hoạt. Nam Cung Trường Thanh có thể lấy vụng về đánh linh hoạt, thật sự quá lợi hại.

Lăng Phong lúc này mới phát hiện chính mình thật sự đã quá coi thường Nam Cung Trường Thanh, hắn cũng không phải là một kẻ ti bỉ tiểu nhân chỉ biết dùng Câu Hồn Đoạt Phách Thủ đơn giản vậy, hắn đích thật là võ lâm cao thủ, võ học tạo nghệ đã đạt đến cảnh giới người thường không thể nghĩ đến, hơn nữa khi chính thức quyết đấu, hắn đã đạt trên cả phong phạm chưởng môn.

Lúc này, Nam Cung Trường Thanh trông như thể đang tùy ý phản kích, tựa như Dịch Kiếm Thuật(kiếm thuật của Phó Dịch Lâm trong Đại Đường Song Long Truyện của Huỳnh Dị) nắm hoàn toàn chủ động toàn nắm trong tay, khiến Lăng Phong hoàn toàn không còn nửa tấc dư địa để thi triển.

Nam Cung Trường Thanh khí thế không ngừng tăng cường, khiến áp lực đối với Lăng Phong tăng nhiều, tựa như tay chân bị trói, dùng không nổi một nửa công phu bình thường.

"Sang!" Hai người thoắt phân thoắt hợp, đảo mắt một cái đao kiếm đã giao kích không dưới mười chiêu.

Tất cả mọi người ở bên đang xem cuộc chiến, đều bị hấp dẫn bởi cuộc quyết đấu đao kiếm của hai người đến như say rượi, nào biết đâu rằng nơi này đều ẩn tàng hung hiểm, cao thủ so chiêu một người bất cẩn, tính mạng sẽ nguy hiểm.

Dưới đao pháp không thể chống lại kinh thiên địa vị quỷ thần(như quỷ thần) của Nam Cung Trường Thanh, Lăng Phong tựa như con thuyền cô độc vùng vẫy cầu tồn giữa cơn sóng to gió lớn, bạo vũ cuồng phong ngoài biển cả. Tùy cho bão táp mưa sa, vẫn luôn có thể hướng về phía trước, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, thuận lợi mọi bề.

Nam Cung Trường Thanh hùng tráng, mạnh mẽ, tràn ngập khí phách; còn Lăng Phong sử dụng Hoa Sơn kiếm pháp linh xảo, phiêu dật phát huy đến tận cùng, tràn ngập chất thơ, đồng thời mang theo khí chất vương giả.

"Vạn Đao Xuyên Tâm!" Nam Cung Trường Thanh đột nhiên quát lớn một tiếng.

Tất cả mọi người đều nghe được Nam Cung Trường Thanh quát một tiếng, làm lỗ tai mọi người đau điếng như bị tiếng sét đánh làm điếc tai. Nhưng ai ai cũng thấy được đao pháp của hắn, chỉ thấy đao trong tay Nam Cung Trường Thanh đột nhiên biến hóa thành thiên thiên vạn vạn đao phong sắc bén, tập trung bổ về phía Lăng Phong trên lôi đài, tựa hồ muốn đưa Lăng Phong vào chỗ chết.

Đao phong phát ra thiên thiên vạn vạn quang mang lóa mắt, khiến vầng thái dương trên trời cũng phải biến sắc, đao phong lướt qua, cát bịu mù mịt, hàn phong nổi lên! Mọi người vây xem đều cảm thấy khí lạnh thấu xương, thành ra ai cũng hiểu Lăng Phong thân ở giữa ngàn vạn đao phong phải chịu áp lực mạnh đến thế nào.

"Phong nhi!?" Sư nương kinh hãi thất thanh kêu lên, Nam Cung Trường Thanh xuất ra chiêu tuyệt sát như thế, Lăng Phong cho dù là nhân tài mới hiện cũng khó có thể ngăn cản a!

Lăng Phong bị vây ở giữa một cơn lốc, không có đường lui, hoặc giả có đường lui thì đó chính là tử lộ!

Ngay giờ khắc này toàn thân Lăng Phong giật nảy một cái, trường kiếm mạnh mẽ quét vào hậu bối đao của Nam Cung Trường Thanh. Tựa như toàn bộ mưa gió đầy trời đều tụ tập vào kiếm phong của trường kiếm vậy.

"Độc Cô Liên Hoàn Phá Đao Thức!" Lăng Phong cũng hét lớn một tiếng.

"Độc Cô Liên Hoàn Phá Đao Thức!? Đó là chiêu uy lực nhất trong tuyệt kỹ Hoa Sơn- Độc Cô Cửu Kiếm Phá Đao Thức. Lăng Phong dĩ nhiên cũng lĩnh hội được bí truyền tuyệt học của phái Hoa Sơn - Độc Cô Cửu Kiếm?? Lăng Phong tuổi còn nhỏ như vậy mà có khả thể luyện thành Độc Cô Cửu Kiếm thâm ảo như thế sao? Cái này không quá khả năng chứ!! Chưa có tu vi Độc Cô Cửu Kiếm trên tầng thứ năm, sao có thể sử dụng Độc Cô Liên Hoàn Phá Đao Thức?" Vấn đề này tất cả mọi người lại suy nghĩ đều giống nhau.

"Đang! Đang! Đang!" Chỉ liên tiếp nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm phát ra trận trận tiếng vang!

Nam Cung Trường Thanh vạn vạn lần không có nghĩ đến Lăng Phong lại cũng biết Hoa Sơn Độc Cô Liên Hoàn Phá Đao Thức!"

Trong phút chốc tiếng đao kiếm tương giao cũng đồng thời tuyên cáo thất bại của Nam Cung Trường Thanh!

"Võ lâm vạn kiếm, Kiếm Thần vi tôn; Độc Cô Cửu Kiếm, thùy dữ tranh phong!" Bởi vậy Độc Cô Cửu Kiếm không ra không sao, đã ra là tất thắng.

Lăng Phong từ ba góc độ không ngừng, hướng Nam Cung Trường Thanh đâm ra liên miên bất tuyệt không một kẽ hở. Rốt cục cũng hóa giải được chiêu “Vạn Đao Xuyên Tâm" đang ùn ùn kéo tới, cuối cùng là kiếm khí của một kiếm đâm lên ngực của Nam Cung Trường Thanh!

"Phanh!" Nam Cung Trường Thanh bị kiếm khí của Lăng Phong chấn văng ra ngoài một trượng, cả người ngã ngồi trên mặt đất , bộ dáng cực kỳ thảm hại khiến người đang xem có chút giao tình với hắn thật không đành lòng. Dù sao hắn đường đường là chưởng môn Nam Cung thế gia lại bại như thế, thật sự là nhục nhã vô cùng!

"Oa!" Nam Cung Trường Thanh chung quy nhịn không được, phun ra máu tươi đầy trời. Đến bây giờ còn không dám tin tưởng chính mình bị thất bại hoàn toàn như thế!

"Phanh ……"

"Bùng……"

"Oanh ……"

"Đang ……"

Tương tự, bốn tiếng đánh ngã vang lên, Tây Môn Khiếu, Liễu Thi Vân, Tây Môn Đình Đình, Tây Môn Hổ bốn người đồng thời bị thua!

Thua hết, Tứ đại thế gia cuối cùng cũng thua tất trận này, đã tuyên cáo phái Hoa Sơn có địa vị cường giả vi tôn (tôn sùng kẻ mạnh) của võ lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.