Kiều Kiều Sư Nương

Chương 81: Chương 81: Mộ Dung Thanh Thanh






"Vèo ……Bùm!"

Ngay sau khi phái Hoa Sơn giành được đại thắng toàn diện thì đột nhiên dưới chân núi Hoa Sơn có tín hiệu yên hoa đạn(pháo hoa) bắn lên.

"Thành công rồi!!" Liễu Thi Vân và Tây Môn Khiếu ngưng thị cười với nhau, hoan hô qua lại hết sức phấn khởi, tuy thất bại mà lại cao hứng hơn cả thành công.

"Lục Thanh Phong, hôm nay chúng ta tuy thua, nhưng núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, mối hận này chúng ta sẽ sớm trả thôi!" Tây Môn Khiếu quay về phía Lục Thanh Phong lớn tiếng tuyên bố, đồng thời vung tay lên, chỉ huy chúng đệ tử đều triệt thoái. Trận thế so với con chuột đào mệnh khỏi vuốt mèo quả thực, chỉ chưa đầy một lát, mấy trăm người đã cút hết không còn một bóng.

Cả đám Lục Thanh Phong, sư nương, Minh Tuệ đại sư đều không rõ trong hồ lô Tứ đại thế gia bán thuốc gì.

Ngay lúc này, Lục Thừa Thiên tập tễnh chạy ra đi ra, bộ dáng lại là mặt mũi bầm dập, quay về Lục Thanh Phong khóc lóc nói: "Sư phụ, đệ tử vô năng …… Tây Môn Ngạo đã được người Tứ đại thế gia cứu đi, lại còn …… lại còn Đàm sư muội cũng bị bọn họ bắt đi rồi!"

"Cái gì!?" Lục Thanh Phong cùng mọi người tại hiện trường đều nổi lên kinh hãi, đợi mọi người nghĩ kĩ lại mới hay đây là kế

“Giương Đông Kích Tây” của Tứ đại thế gia.

Nguyên lai Tây Môn Khiếu cùng Nam Cung Trường Thanh dẫn đệ tử đến trước cửa khiêu chiến là để thu hút sự chú ý của Hoa Sơn và chưởng môn các phái, sau đó cao thủ của Mộ Dung thế gia cùng Công Tôn thế gia lẻn vào hậu viện Hoa Sơn cứu người, còn lại là người của Đao Thánh sơn trang và Kiếm Thần sơn trang ở dưới chân núi tiếp ứng làm dự bị, có thể nói đây là kế hoạch quá chu toàn.

Lục Thanh Phong và tinh anh của phái Hoa Sơn đều ở tiền điện điện, hậu viện vẻn vẹn còn mỗi Lục Thừa Thiên và Đàm Uyển Phượng suất lĩnh hơn mười đệ tử trấn thủ.

Nếu đổi lại là ngày thường, đây là nơi được canh phòng cẩn mật nhất, nhưng lần này tinh anh của Tứ đại thế gia lẻn vào hậu viện cứu Tây Môn Ngạo đều là chưởng môn và trưởng lão, tinh anh của Mộ Dung thế gia cùng Công Tôn thế gia đích, khó có dịp Tứ đại thế gia phối hợp khẩn mật cùng chống kẻ địch như thế. Mặc dù Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng lớp nhân tài mới nổi của giang hồ, nhưng sao có thể so với mấy lão giang hồ của Tứ đại thế gia này được. Họ vẫn còn có chút quá non nớt. Đàm Uyển Phượng bị bắt đi, Lục Thừa Thiên thì trọng thương, các đệ tử còn lại cũng đều bị chế ngự tại hậu viện, căn bản không có người đi báo tin.

Tín hiệu vừa rồi dưới chân núi chính là Tứ đại thế gia đã thành công cứu Tây Môn Ngạo mà ra, cho nên Tây Môn Khiếu thấy tín hiệu thành công cao hứng, liền phân phó đệ tử toàn tuyến triệt thoái.

"Há có cái lý đó!! Đây còn là hành vi của danh môn chính phái sao?" Lục Thanh Phong tức giận đến run rẩy.

Lăng Phong không thèm để ý Lục Thanh Phong nói gì, nhún mình một cái, đuổi theo hướng nhân mã của Tây Môn Khiếu vừa triệt thoái.

"Phong nhi, ngươi muốn làm gì?" Sư nương thấy Lăng Phong muốn xuống núi, không khỏi hét to.

Lăng Phong cũng không quay đầu lại, một bên đuổi theo một bên nói: "Sư nương, sư phụ, đệ tử đi cứu sư tỷ, nếu không thành công, đệ tử tuyệt không trở về."

"Phong nhi, ngươi không nên xúc động ……" Sư nương kinh hãi, Lăng Phong một mình muốn đi cứu người hoàn toàn không có khả năng, đối phương chính là tinh anh của lục đại thế gia a.

"Sư đệ, thiếp cùng chàng đi ……" Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi đồng thời nhảy ra muốn đuổi theo .

"Các ngươi đều đứng lại cho ta, không được làm càn." Lục Thanh lập tức chắn trước mặt.Tạ Lâm Lan và Lục Phi Nhi

"Cha…… sư đệ đi một mình như vậy rất nguy hiểm." Lục Phi Nhi có vẻ vô cùng lưỡng lự nói.

Lục Thanh Phong nhìn bóng lưng Lăng Phong đã biến mất, thì thào: "Phi nhi, ngươi yên tâm được rồi vi phụ(cách xưng hô cha một cách trang trọng,giống như ‘vi phu’) tự nhiên có biện pháp cứu được Uyển Phượng!"

"Nhưng còn sư đệ mà? Chàng đi một mình như vậy sẽ có nguy hiểm ……" Tạ Lâm Lan vừa nói vừa lo lắng không thôi.

Lục Thanh Phong nói: "Nếu hắn đi một mình có nguy hiểm, vậy các ngươi đi theo hắn nhất định nguy hiểm còn lớn hơn! Cho nên vi sư tuyệt đối không cho phép các ngươi làm càn!"

Tứ đại thế gia là đại đội nhân mã, cho nên muốn đuổi kịp cũng không khó khăn. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ chưởng môn, trưởng lão và tất cả tinh anh Tứ đại thế gia đều tề tụ một chỗ, dưới tình huống này Lăng Phong sao có thể từ trong đó cứu Đàm Uyển Phượng ra, đây là một vấn đề rất lớn .

Giang hồ thường không có đạo lý gì không thể nói, theo lý thuyết đều là danh môn chính phái không nên làm ra chuyện tổn hại danh dự lẫn nhau như vậy, nhưng Tây Môn Ngạo bị bắt đi là một mối đại sỉ nhục của Tây Môn thế gia, cho nên họ áp dụng phương thức tương tự bắt Đàm Uyển Phượng đi, thật ra tất cả chỉ là vì đòi lại chút mặt mũi, ít nhất là cho Lục Thanh Phong biết tay mà xem xem, người của Tứ đại thế gia không phải là loại có thể tùy ý khi dễ.

Đây là nguyên tắc giang hồ, oan oan tương báo.

Lăng Phong dọc đường theo đuôi nguyên Tứ đại thế gia là đại bộ nhân mã tập thể mà đi nên hắn vẫn chưa có cơ hội cứu người. Lăng Phong tính toán đợi tới ban đêm, ngụy trang thành đệ tử của Tứ đại thế gia, sau đó tìm ra Đàm Uyển Phượng ở nơi nào, rồi lập tức cứu nàng ra. Bởi đối phương là Tứ đại thế gia, dù sao trên giang hồ cũng đường đường là danh môn chính phái, cho nên Đàm Uyển Phượng vẫn hết sức an toàn, hắn tịnh không quá lo lắng.

Lúc chạng vạng, Tứ đại thế gia tới bên bờ Vị Hà dừng chân dựng trại. Nhưng thật ra họ không tính đến sẽ dừng chân dựng trại, bởi vậy nơi này vốn có giang hồ dịch trạm của Tứ đại thế gia, nhưng đây lại là một trang viện rất lớn. Nói là trang viện mà chinh thức cũng không khác tòa thành nhỏ là mấy. Thiết môn cao ba trượng, rộng chừng mười thước,thật có thể để ba mươi người cùng lúc tiến vào, thật sự có thể nói là khí thế hào hùng, cả dịch trạm phỏng chừng chiếm hơn mười công khoảnh(đơn vị đo diện tích như hecta). Nghe nói đây là hành cung của hoàng đế vương triều Bắc Yên (của Mộ Dung Thùy-1 trong các danh tướng thời Ngũ Hồ Thập Lục Quốc), sau vương triều Bắc Yên bị diệt, nhưng Mộ Dung thế gia là hậu duệ của vương triều Bắc Yên(bọn này chắc là hậu duệ Mộ Dung Phục trong TLBB đó-mà Mộ Dung Phục lúc bị điên làm gì có con???-chắc XXX A Bích rồi!!!), đã kế thừa trang viện này, Mộ Dung thế gia sau đó dời xuống Giang Nam ngụ tại Yên Tử(ở Tô Châu- tỉnh Giang Tô), nơi này được Mộ Dung thế gia lưu lại làm dịch trạm gần Hoa Sơn. Hiện tại Tứ đại thế gia vây công Hoa Sơn, tự nhiên sẽ lựa chọn đặt chân ở chỗ này.

Bỏ qua Mộ Dung thế gia cửa lớn trang việnLăng Phong từ ngách tường đột nhập, lướt nhẹ "Phi" trên nóc nhà trang việnMộ Dung thế gia, mặc dù trong Tứ đại thế gia võ lâm cao thủ đông đảo, nhưng cao thủ chính thức lại sẽ không đi làm cái việc tuần tra, nên những nhân vật bình thường đối với Lăng Phong mà nói, căn bản không phải vấn đề gì khó khăn. Cái khó thực sự là Đàm Uyển Phượng đang bị giam ở chỗ nào?

Trang viện của Mộ Dung thế gia tổng cộng phân ra năm đại viện, phân biệt là Tiền viện, Trung đình, nhà ở hậu viện, tả viện hữu viện đều là hoa viên, Lăng Phong hiện tại chính đang ở tả hoa viên, lúc Lăng Phong bay đến tả hoa viên thì thật sự là nhìn đến hoa cả mắt, theo lý thuyết bây giờ đã là mùa đông, trăm hoa héo tàn, chỉ có hoa mai không chịu khuất phục vẫn vươn cao lên. Nhưng nhìn nơi này hết lần này tới lần khác vẫn không thấy một bóng hoa mai nào, trái lại là mẫu đơn, hoa hồng, hoa lài, thược dược, hải đường..v.v.. trăm hoa đua nở, thật sự l làm cho người ta mãn nhãn.

Lăng Phong không cố ở lại thưởng hoa, trên nóc nhà bay chậm, dọc đường đạp vào vô số viên ngói, lúc qua Trung đình thì đột nhiên nghe thấy tiếng đối thoại trong phòng của hai nam tử khiến Lăng Phong sinh ra lòng hiếu kỳ. Lăng Phong không có vạch ngói ra mà chỉ ghé tai lên trên viên ngói.

Lúc này chỉ nghe thấy một giọng nam nói: "Đại ca, cha bọn họ họp bàn sao đến giờ vẫn chưa về?"

Nam tử khác nói: "Nhị đệ, Tứ đại thế gia chúng ta lần này đơn độc khiêu khích Hoa Sơn, chuyện đại nhiệt náo như vậy, nhất định là rất nghiêm trọng, bởi vậy cần cẩn thận thương lượng đối sách, không thể gấp gáp được."

Nhị đệ nọ nói: "Đại ca, đệ cũng nghe nói, hôm nay Tây Môn Khiếu và Nam Cung Trường Thanh đều nếm mùi thất bại, đặc biệt là tên Nam Cung Trường Thanh kia, cư nhiên lại thua trên người một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu. Quả thực mất hết thể diện Tứ đại thế gia ta, nếu chúng ta không cứu được Tây Môn Ngạo, bắt được Đàm Uyển Phượng, đệ thấy hành động của Tứ đại thế gia lần này sớm đã bại đến tan tác tơi bời rồi. Theo đệ thấy, Tứ đại thế gia phải do Mộ Dung thế gia chúng ta đứng đầu mới đúng."

Đại ca nọ trả lời: "Đa vẫn thường nói nhỏ chúng ta, bởi vậy không được quá khoa trương, cái tên Lăng Phong đó huynh cũng có nghe nói qua. Người có thể một trận hạ gục Chân Dương Tử, tuyệt đối không thể coi thường, võ lâm ngọa hổ tàng long là rất bình thường."

Nhị đệ nói: "Đệ ngược lại rất muốn tên Lăng Phong đó, xem hắn lợi hại như vậy không. Trong các đệ tử phái Hoa Sơn Lục Thừa Thiên và Đàm Uyển Phượng gần như là lợi hại nhất, huynh xem Lục Thừa Thiên còn bị chúng ta đánh cho tan tác tả tơi, Đàm Uyển Phượng lợi hại sao, hắc hắc, bây giờ ……"(có ý xấu rồi đây!!!)

Lăng Phong nghe thế đã biết Đàm Uyển Phượng là bị Mộ Dung thế gia bắt đi, như vậy, mình có thể không cần tìm cẩn thận một từ gian phòng nào đó, vẫn có thể tù Mộ Dung huynh đệ này hỏi ra.

Lăng Phong hạ quyết tâm, một mình phi thân xuống đất, kết quả rất không thương hương tiếc ngọc, hắn đã giẫm nát một đám mẫu đơn, thấy tiên hoa đều bị chà đạp, thật sự là không nên a.

"Tiểu tặc, ngươi làm cái gì thế?" Đột nhiên một tiếng hét lớn khiến Lăng Phong sực tỉnh.

Lăng Phong dõi theo nơi thanh âm phát ra nhìn thấy một thiếu nữ áo hồng tuổi độ mười bảy mười tám tuổi đang đứng trước cửa vườn sắc mặt giận giữ trừng mắt nhìn hắn, mày hạnh mắt tròn, thiếu nữ này dù đang tức giận trừng mắt nhìn hắn nhưng nàng lại có một phong vị riêng biệt, từ dung mạo nàng mà nói, có thể xếp vào bảng Thập đại mỹ nữ, nhưng không biết nàng là cô nương nào đây. Nghĩ không ra Tứ đại thế gia hoàn thật là không ít nhân kiệt, đặc biệt là mỹ nữ, Tây Môn Đình Đình đã là đại mỹ nữ, không nghĩ tới cô nương trước mắt còn càng thêm động lòng người hơn Tây Môn Đình Đình. Không tới một mà Lăng Phong đã gặp qua hai vị mỹ nữ có tư sắc và bộ dáng có thể tính là cực phẩm, xem ra hắn vận hắn gần đây vẫn rất đỏ.

Mỹ nữ này không phải ai khác, mà chính là thiên kim đại tiểu thư Mộ Dung Thanh Thanh của Mộ Dung thế gia đích, nàng chính là vừa mới ăn cơm tối xong đang ra hoa viên tản bộ một chút, bình thường nàng rất yêu hoa, nên đến khi thấy Lăng giẫm vào đám hoa mẫu đơn ở hậu hoa viên đến tàn hoa bại liễu thì sao nàng có thể không tức giận cho được, bởi thế nàng mới bất kể ba bẩy hai mốt hét lên một tiếng.

"Ta …… ta không phải tiểu tặc, ta là đệ tử của Tây Môn gia." Lăng Phong cũng không biết đối phương là ai, nhưng hôm nay trên luận võ tràng chưa thấy qua nàng, thành ra có thể đoán định nàng không phải người của Tây Môn thế gia và Nam Cung thế gia, nê mình nói là đệ tử của Tây Môn thế gia, phỏng chừng nàng cũng sẽ không hoài nghi.

"Đệ tử của Tây Môn thế gia?" Mộ Dung Thanh Thanh cả giận: "Ta không cần biết ngươi là ai, không được giẫm lên hoa của ta, đi, cùng ta đi gặp chưởng môn của ngươi."

Lăng Phong xem như đã lĩnh giáo thế nào là bá đạo, nói: "Không thể gặp chưởng môn, nếu người biết ta giẫm lên hoa của đại tiểu thư nàng, người tức giận lên sẽ đuổi ta ra khỏi Tây Môn thế gia đó."

"Cái loại đệ tử như ngươi, vốn không xứng trở thành đệ tử củaTứ đại thế gia, bất quá Tây Môn thế gia các ngươi cũng ngày một lụn bại, lũ đệ tử tạp nham cái gì cũng thu hết, một chút tố chất cũng không có."

Khẩu khí của Mộ Dung Thanh Thanh cũng gần giống nhị ca nàng, không thèm để Tây Môn thế gia vào mắt.

Như thế xem ra, Tứ đại thế gia cũng không có đoàn kết nhất trí như người khác nhìn thấy, thậm chí còn tràn ngập đấu đá lẫn nhau.

Bất quá chuyện xấu của Tứ đại thế gia Lăng Phong cũng không có hứng thú muốn biết, nhưng mỹ nữ trước mắt này không những rất đẹp mắt, mà còn khiến cho Lăng Phong đột nhiên nảy ra một chủ ý xấu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.