Có một chút đáng tiếc, Mộ Dung Thanh Thanh lại không phải là cực phẩm danh khí nữ nhân.
"Thiếp cái gì cũng đã cho chàng rồi, hy vọng chàng đừng phụ thiếp." Mộ Dung Thanh cuộn mình trong lòng Lăng Phong, ôn nhu tựa như một chú mèo Ba Tư vậy.
Lăng Phong lúc này ngược lại có chút không biết làm thế nào, đột nhiên quay lưng thô bạo ôm chầm lấy ngọc thể ấm áp trơn nhẵn như mỡ đông ,cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh đào.
Mộ Dung Thanh Thanh ngoãn ngoãn mở đôi môi nhỏ ra, để cho đầu lưỡi của Lăng Phong xâm nhập, đinh hương vi thổ, dị hương ám tàng.(
Lúc đầu lưỡi của Lăng Phong lại một lần nữa lướt qua đầu lưỡi của nàng, Mộ Dung Thanh Thanh không khỏi toàn thân run lên, bất quá tâm hồn chỉ hơi lạc đi, nàng liền lập tức hồi tỉnh lại, dùng môi lưỡi tiếp tục tiếp xúc với Lăng Phong và chân khí sung mãn mị hương của hắn.
Mặc dù Mộ Dung Thanh Thanh không phải danh khí cực phẩm, nhưng xử nữ chân nguyên của nàng đối với Lăng Phong mà nói vẫn còn hữu ích rất lớn. Lăng Phong phúc chí tâm linh, mải mê hút lấy cái lưỡi thơm tho của Mộ Dung Thanh Thanh. Vừa lúc nàng cảm thấy không còn chút lực nào, hắn liền vận khởi Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, dùng dương thẩm thấu âm, dùng âm điều hòa dương, chân khí trong cơ thể đã hợp lưu cùng chân khí của Mộ Dung Thanh Thanh, tựa như một đôi giai lữ trao đổi tâm tình. Tiên thiên chân khí của nàng vốn gián đoạn liền hợp thành một khối, Linh Đài thông suốt tự như ánh trăng chiếu xuống mặt nước, bỗng chốc đạt đến cảnh giới như ánh mặt trời nổi lên giữa trời quang.
Lăng Phong biết mình lại tiến lên một cảnh giới mới, tâm trạng mừng như điên, dục niệm liền mãnh liệt nổi lên, thân thể nổi lên phản ứng nam tính thô dã tối nguyên thủy; hắn lại triển khai một màn hôn môi cuồng bạo khác, đôi ma trảo như sừng hươi càng trên dưới những nơi mẫn cảm của Mộ Dung Thanh Thanh giở trò.
Môi lưỡi lại dây dưa với nhau một lúc lâu, Lăng Phong mới buông Mộ Dung Thanh Thanh ra, phát hiện đôi môi nàng đã sưng đỏ, thổ khí như lan, vẻ mặt hờn dỗi đang nhìn mình.
"Chàng vô lại này, vừa mới làm khổ người ta cả canh giờ, giờ lại nghĩ đến chủ ý xấu xa động đến người ta à." Mộ Dung Thanh Thanh lúc hờn dỗi, bộ dáng cực kỳ động lòng người.
Lăng Phong đầu tiên là dùng ngón cái yêu thương khẽ phe phẩy qua môi dưới của nàng, sau đó vẻ mặt xấu xa cười nói: "Hắc hắc, nương tử, ai bảo nàng mê người như vậy. Càng huống chi giữa vợ chồng với nhau, việc này không phải rất bình thường sao……" Nói đến đây, miệng hắn đã áp vào bên tai Mộ Dung Thanh Thanh, lại nhẹ nhàng cắn nhẹ loạn một trận.
Mộ Dung Thanh Thanh mặt cười đỏ ửng, cánh môi khẽ động, "Nhưng mà …… nhưng mà người ta mới là lần đầu tiên, cái dạng vô độ như chàng, người ta nơi đó chịu sao nổi." Lời càng về sau thanh âm càng nhỏ đến không nghe thấy nổi.
"Thêm vài lần nữa là nàng sẽ quen thôi." Lăng Phong a a nói , "Hắc hắc, không phải ta nói khoác, lại một lần nữa, ta bảo đảm sẽ cho nàng hưởng thụ vô cùng, thoải mái sảng khoái đến mức hét lên. Nàng biết không, ta tu luyện chính là Ngự Nữ Tâm Kinh, nếu nàng có thể phối hợp, chúng ta có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ."
"Bại hoại!!" Mộ Dung Thanh Thanh nghe thấy lời lẽ trắng trợn này, nhan sắc biến thành đỏ ửng, thẹn thùng vô cùng vùi trán vào trước ngực Lăng Phong.
Lăng Phong hai tay ôn nhu mà lại kiên định đang ôm chặt eo Mộ Dung Thanh Thanh không rời, không nghi ngờ gì đây là mối tình nhân gian vô cùng thắm thiết. Mộ Dung Thanh Thanh run rẩy vươn hai tay ra, khoát lên bả vai và cổ hắn, Lăng Phong mới nâng khuôn mặt yêu kiều của nàng lên, dục vọng hàm chứa trong miệng đã thôn tính toàn bộ thân thể nàng; Mộ Dung Thanh Thanh ngâm dài một tiếng, hoa lửa tù khắp nơi trút xuống, nhanh chóng chảy khắp cơ thể nàng.
Mộ Dung Thanh Thanh trong lòng bất ngờ cảm thấy hồi lâu vẫn không căng thẳng, một cỗ cảm giác bứt dứt kích thích nổi lên, nhưng nàng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, có lẽ là bởi trong cơ thể nàng cũng có chút hiếu kỳ ……
Mộ Dung Thanh Thanh phát giác đôi môi của mình theo áp lực hôn của Lăng Phong mà càng mở rộng ra, môi hắn áp vào môi nàng, đảo qua viền môi sưng đỏ mà đầy đặn mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi liên tục trêu đùa, sau đó xâm nhập sâu vào chạm đến lưỡi của nàng, thân thể mềm mại của nàng không thể tự kiềm chế nổi mà run lên, sau đó lui về phía sau một chút, Lăng Phong vẫn như bóng với hình đi theo, bốn cánh môi như cũ vẫn dán chặt lấy nhau.
Lăng Phong đích trong lòng,ngực phảng phất là một Mộ Dung Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ đến ra ngoài thế giới, khiến cảm nhận được khát vọng hoan nhạc tựa như không bao giờ với tới được.Môi của hắn rất ấm áp, đầu lưỡi hắn rất mềm, lại còn phóng túng tình hoài khiêu khích nàng lâu như vậy, giờ khắc này Mộ Dung Thanh Thanh có cảm giác được người che chở mạnh hơn gấp bội ……
Tình yêu vốn dĩ có thể làm người ta thoải mái, nhất là nữ nhân.
Dưới sự kích động tình triều, lúc trước khẽ khép chặt cả hai mắt khinh, Mộ Dung Thanh Thanh dần dần buông lỏng, thân thể mềm mại vô bì ỷ ôi dán sát vào Lăng Phong.
Lăng Phong là cao thủ tán tỉnh, lập tức cảm ứng được Mộ Dung Thanh Thanh trở nên nhu nhược vô cốt, biết nàng đã có thể thích ứng hơn với hành vi vuốt ve ngông nghênh của mình, một tay tùy ý nhào nặn một đỉnh vân phong, thỉnh thoảng lại vê lên nụ hoa.
Một cỗ noãn lưu kỳ lạ chậm rãi lấp đầy hết xương cốt, tứ chi của Mộ Dung Thanh Thanh, khiến nàng sợ hãi khó hiểu, lại khiến nàng dị thường hưng phấn; hai đầu gối như nhũn ra, nàng không khỏi buông lỏng ngọc thủ đang khoát lên cổ Lăng Phong ra, thân thể trực trượt xuống.
Lăng Phong gỡ trâm cài tóc của Mộ Dung Thanh Thanh xuống, đợi mái tóc như nhung tơ của nàng xõa qua mặt hắn, mới thuận thế ôm nàng nằm trên tấm chăn chiên trắng tinh, môi tách ra, hắn chậm rãi thưởng thức tiếng rên rỉ từ cổ họng nàng phát ra, tựa như u oán, lại tựa hồ cầu khẩn; Lăng Phong đang nắm toàn cục liền hôn dọc theo cái gáy khiết bạch của nàng từ trên xuống dưới.
Mộ Dung Thanh Thanh hô hấp dồn dập lên, tiết tấu trống ngực hòa cùng khí tức nam tử mãnh liệt của Lăng Phong……
"Thanh Thanh, nàng thật tốt." Lăng Phong nhẹ giọng nói, một cánh tay vững chắc ôm lấy nàng; sau đó tinh tế che chở thân hình Mộ Dung Thanh Thanh dường như mỏng manh trước mắt , mái tóc đen nhánh của nàng đan thành một cái mạng che mặt hoa lệ, che đi một nửa kiều nhan.
Lăng Phong nhẹ nhàng phe phẩy mái tóc trên mặt nàng ra, cẩn thận từng ly đem mấy sợi tóc rối vén lên trên đầu, lộ ra vành tai tựa bạch ngọc, tuyết nhũ mềm mại dưới ánh đèn lan ra quang màn như trân châu. Sau đó hắn đưa tay phủ lên đường cong hoàn mỹ của nàng, nói "Thân thể nàng không chỗ không hiện ra phong vận nữ nhân, đẹp cực kỳ."
Tuy động tác của Lăng Phong và lời hắn có chút trêu ghẹo, khiến nàng cảm thấy ăn không tiêu, bất quá lại mang đến cho nàng một cỗ khoái cảm không nói nên lời, mọi mối băn khoăn và tâm tư trong lòng nàng đều tan thành mây khói .
Nô vi xuất lai nan, giáo quân tứ ý liên。(chú thích của bác rongbang:
Câu lấy từ bài “Bồ Tát Man” của Lí Dục dịch ra là ‘thiếp ra ngoài vốn khó, mong chàng thoả sức yêu’
Tiếng da thịt chạm vào nhau, tiếng kêu đau đớn, tiếng thở dốc, tiếng nam nữ vui vẻ hòa quyện vào nhau, hồn nhiên tựa như thế giới trong lòng chúng ta………
Còn mạnh mẽ hơn vừa rồi, Mộ Dung Thanh Thanh lần đầu tiên hưởng thụ đến niềm vui vầy giữa nam nữ, mãi mới từ trong cơn khoái lạc vừa rồi bình phục lại, dán chặt vào khủy tay cường tráng mà ấm áp của Lăng Phong, thỏa mãn cực kỳ; khuôn mặt long lanh kia nhìn mãi vẫn không thấy một tia mỏi mệt, trái lại theo dư vận của cao triều lại nổi lên một rặng mây hồng phát diễm quang ra bốn phía.
Mộ Dung Thanh Thanh tuy không thể xem chi tiết, nhưng mơ hồ cảm thấy chính mình đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, mấu chốt là chân khí trong người, ngày xưa kinh mạch có chút ngưng trệ bây giờ nhất nhất quán thông, chân khí cuồn cuộn không ngớt trong người; cảm ứng được ánh mắt tràn đầy ái ý của Lăng Phong, nàng sắc mặt vui mừng ngẩng đầu lên, đúng lúc cùng hắn bốn mắt giao nhau.
"Thiếp ……nội tức của thiếp hình như đã tăng lên rất nhiều thì phải?" Mộ Dung Thanh Thanh có chút khó hiểu hỏi, chẳng lẽ chuyện nam nữ giao hoan có thể giúp đạt đến hiệu quả như vậy sao?
Trên thực tế Lăng Phong từ đầu đến cuối đều dùng Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh tới cùng Mộ Dung Thanh Thanh hợp thể, tự nhiên cẩn thận lưu ý đến chân châu tình triều, chỉ là cần Mộ Dung Thanh Thanh mãnh liệt xuất ra , hắn sẽ thúc dục các loại nguyên khí trong cơ thể cùng nguyên âm nàng sinh ra một khối chân khí hợp nhất cuồn cuộn không ngừng, giữa kinh mạch hai người lưu chuyển qua lại, thành một vòng tròn nguyên vẹn, hình thành một cái do động chuyển tĩnh, trong tĩnh lại ẩn chứa ý động của thiên địa
Đến khi mây mưa qua đi, Mộ Dung Thanh Thanh tự nhiên cũng sẽ thoát thai hoán cốt.
Phấn hãn(mồ hôi) dâm dâm, trên tấm chăn trắng tinh hoa rơi lả tả(ý ẩn dụ), hòa cùng hương thơm của Mộ Dung Thanh Thanh mị cốt trời sinh. Lăng Phong nhớ tới tuyệt sắc mỹ nữ này chỉ chốc lát trước còn dưới thân mình phụ họa chẳng biết phóng túng cỡ nào, hắn liền sinh lòng yêu thương, ôm thật chặt giai nhân trong lòng, cầm lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên thân thể hai người, bên môi nàng ôn nhu nói: “Có phải có cảm giác khác lạ không, đây là ngự nữ song tu chân chính."
"Chàng còn nói ư, hoàn toàn không để ý tới người ta là lần đầu tiên, đều làm bừa làm dữ như vậy……" Mộ Dung Thanh Thanh hờn dỗi, sự hờn dỗi tinh tế, sự hờn dỗi ngọt ngào,
Lăng Phong tâm tình đại sướng!
"A a, thế để vi phu ngẫm lại bồi thường nàng thế nào đây……" Lăng Phong cười nói, sau đó ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, làm bộ làm tịch một phen, mới nói, "Ân, được rồi! Phương thức bồi thường chính là ta sẽ hy sinh giấc ngủ đêm nay. Có lẽ hai người chúng ta ngày mai đều sẽ buồn khổ đến gần chết, nhưng vi phu cam đoan chúng ta đến lúc đó sẽ thỏa mãn không ngại gì nữa."
Nói xong , Lăng Phong "Hắc hắc" cười tà dị một tiếng, ôm lấy tuyết đồn như trân châu kia, tác quái ưỡn về phía trước một cái, "Nhân lúc trời còn chưa sáng, không bằng chúng ta lại một lần nữa!"
Ngọc thể đang đổ mồ hôi đầm đìa Mộ Dung Thanh Thanh phát ra một cỗ u hương phảng phất tựa hoa lan kèm mùi phấn son tinh tế, , càng lúc càng nồng, dựa vào bầu không khí dâm mỹ trong phòng, càng phát ra khí tức hương diễm điềm mị như ngấm vào xương tủy người ta. Thỉnh thoảng, Mộ Dung Thanh Thanh đang tình động như lửa, mặt đỏ gay, trong hơi thở phát ra một tiếng rên khiến người ta thất hồn lạc phách, vượt xa biểu hiện của một thiếu nữ chưa biết mùi đời, gần bằng một phụ nhân thành thục; chỉ một chút lơ đãng đã lộ ra tiềm chất mị cốt trời sinh của nàng.
Vừa ngửi thấy trong phòng tràn đây dị hương, Lăng Phong trong lòng vô cùng dễ chịu, tâm thần lập tức biến đổi, lấy đôi chân hồng nhạt đã vô lực của Mộ Dung Thanh Thanh khoát lên bên hông hắn, xuất ra toàn thân kỹ xảo, nếu là một thiếu nữ lần đầu tiếp xúc với cuộc vui vẻ này cũng sẽ trở nên mặc ý khinh cuồng ……
Đôi tình nhân say sưa, chẳng biết đã qua mấy phen vũ sậu phong cuồng.
"A" một tiếng, Mộ Dung Thanh Thanh eo thon cong lên, tứ chi như con mực cuốn lấy thân hình Lăng Phong, sau đó tựa nguyên thần xuất khiếu(hồn bay khỏi xác), dường như vui sướng đến ngất đi.
Lăng Phong kinh hãi một lúc mới hoàn hồn, miệng rộng lên đôi môi anh đào kiều diễm ướt át của Mộ Dung Thanh Thanh, chậm rãi truyền qua một ngụm chân khí.
"Thanh Thanh, nàng không sao chứ?"
Mộ Dung Thanh Thanh yếu ớt tỉnh lại, lúm đồng tiền đẹp đẽ vẫn vương nét xuân triều, giữa đôi mỹ mâu đang nhìn ngắm có một thần thái khác thường, vừa giận vừa mừng đổ vật vào lòng Lăng Phong đang có gương mặt vừa như cười khổ vừa như tự trách bản thân.
"Chàng còn nói à, làm hại người ta tưởng thiếu chút nữa là chết rồi, lại còn trêu đùa thân thể người ta ôi ôi , bây giờ cố động cũng động không nổi rồi……" cặp đùi tuyết bạch phấn nộn kia của Mộ Dung Thanh thử lay động một chút, nhưng lại yếu đuối vô lực, trong phút chốc khép chân lại, những sợi gân nhỏ có thể loáng thoáng nhìn thấy.
Mười đầu ngón chân thon thon, bàn chân nho nhỏ, ẩn giấu đường cong, rộng không quá lưỡng chỉ, dài không bằng từ đầu đến đuôi con chim sẻ, lúc tình động trông càng mơ mộng khôi hài.
Lăng Phong thầm mừng khi thấy Thanh Thanh lạnh lùng trên giường cũng có thể biến thành một giai nhân thiên kiều bá mị như vậy; nhưng tâm trạng cũng hơi sợ hãi, Mộ Dung Thanh Thanh mới lộ tài năng, tương lai tất sẽ càng thêm mê người.
Dị hương trong phòng hồi lâu chưa tan, thực chất không ngừng đánh sâu vào thần kinh của Lăng Phong. Vân vũ qua đi ngọc thể của Mộ Dung Thanh Thanh đầy những giọt mồ hôi tinh tế, Lăng Phong thấy vậy vừa mừng rỡ, lại một trận tình động, "Muốn lau chỗ mồ hôi này đi không, cho nàng hai đường lựa chọn, một là chúng ta sẽ tắm rửa nghịch nước cùng nhau; nếu không thì để cho phu quân ta giúp nàng-"
Lăng Phong không đợi Mộ Dung Thanh Thanh trả lời, liền tỉ mỉ hôn lên những giọt mưa rơi trên mặt nàng, như uống rượi nồng, hút lấy những giọt hương lộ mãn phúc như trân châu trên ngọc thể, rồi mới lướt qua gáy ngọc ngực sữa, chân ngọc, thẳng cho đến mũi chân búp măng; sau đó lại đảo lên ngọc thể của Mộ Dung Thanh Thanh, hôn lên gam bàn chân, đùi ngọc, lưng ngọc vai thơm, thật sự là không tha một tấc nào, cuối cùng đến môi thơm của nàng, nàng lập tức vươn cái lưỡi thơm tho ra làm động tác cuồng dã nhất.
Bốn cánh môi lại bắt đầu triền miên, Mộ Dung Thanh Thanh đang động tình kịch liệt vặn vẹo, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.
Lăng Phong trong não tựa "Bồng" một tiếng, cả đều như bị thiêu đốt, chân khí trong cơ thể tựa ngựa hoang xổng chuồng, truyền vào tâm mạch, sau đó lại từ tâm mạch truyền khắp tứ chi bách hài. Bỗng chốc, Lăng Phong từng bước chuyển chân khí hỗn loạn, hồi phục lại khí chất lúc trước, không nhiễm bụi trần.
Ôm giai nhân hoạt sắc sinh hương, vẫn y nguyên ấm áp như noãn ngọc. giờ phút này Lăng Phong lại cảm thấy một loại tâm tình trước nay chưa từng có, tựa như siêu thoát khỏi nhục dục, Linh Đài thông suốt như gương sáng, nhất thời tiến nhập vào cảnh sắc hư vô; Cùng lúc đó, lại phảng phất như đang dạo chơi dưới bầu trời mỹ lệ đầy sao, trăng sao cùng chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Bốn cánh môi vẫn như cũ hợp lại như cánh hoa và nhụy hoa, chẳng biết khi nào, hắn đã lại xâm nhập thân thể Mộ Dung Thanh Thanh, mà thân thể mềm mại lúc căng cứng lúc thong thả dưới thân hạ mình ê a rên rỉ phụ họa, theo sự va chạm một chút bên dưới của thân thể hai người, Lăng Phong cảm thấy chân khí trong cơ thể cuồn cuộn ngưng tụ lại, trong đầu ấn tượng hình thành lúc trước cũng trở nên rõ ràng, chính như bồng môn(cái gì anh em biết rồi đó) của thiếu nữ dưới thân vẫn chưa từng cho vị khách nào thăm qua……