"Xin chàng ôn nhu một chút được không? Thiếp …… thiếp vẫn là lần đầu tiên."
Lúc Lăng Phong nghe thấy câu nói này, rất khó tìm được một từ có thể diễn tả hết tâm tình và biểu tình của hắn lúc đó. Những lời này cho Lăng Phong lần đầu tiên cảm giác Mộ Dung Thanh Thanh chính là đã đồng ý dâng hiến cho mình, thậm chí lời vừa rồi còn mang theo một tia khát vọng nhịn không được sự hấp dẫn của nữ nhân!
Nam nhân nghe câu nói như thế, đều nhịn không được dục hỏa bành trướng, có thể nói càng sâu hơn là áp chế không nổi liệt hỏa rừng rừng.
Lăng Phong lại hôn lên trên môi Mộ Dung Thanh Thanh một chút, sau đó hỏi nàng: "Nói như vậy là nàng muốn sao, đúng không?"
Làm cho người ta phát hiện ra bí mật trong lòng, Mộ Dung Thanh Thanh thân thể chấn động, vội vàng lắc đầu nói: "Không, không, ta không có." Lúc nói hai gò má nàng cũng bị vẻ ngượng ngùng và màu đỏ tươi che kín.
"Ta đây đến chứng minh cho nàng xem nhé." Gần như vừa nói xong, nhân lúc Mộ Dung Thanh Thanh còn chưa kịp chú ý, tay phải Lăng Phong đã nhanh như chớp với tới giữa hai đùi Mộ Dung Thanh Thanh, không ngừng vuốt ve lên chốn đào nguyên vốn đã ướt át của Mộ Dung Thanh Thanh.
Mộ Dung Thanh Thanh a một tiếng sợ hãi kêu lên: "Lăng Phong, ngươi muốn làm cái gì?”
Lăng Phong rất chậm rãi rút tay từ giữa hai đùi nàng ra, đưa bàn tay trắng của hắn đến sát mặt Mộ Dung Thanh Thanh, nói: "Nàng xem, nàng đã ướt đẫm rồi, còn nói không muốn, nàng khẩu thị tâm phi!Thấy chưa, thân thể nàng đã phản bội lại tâm linh của nàng rồi." Dứt lời, hắn liền đưa ngón tay trắng, dưới sự chăm chú của Mộ Dung Thanh Thanh, cho vào miệng mình.
Mộ Dung Thanh Thanh a một tiếng, nói: "Ngươi, ngươi ……" Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Nhưng lời chỉ trích của nam nhân trước mắt khiến nàng không cách nào phản bác, bởi vì sự thật đúng như lời Lăng Phong nói, chính mình tâm triều đã bắt đầu động. Khiến Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy rung động, nghĩ đến cũng không dám chính là, Lăng Phong lại ăn …… của nàng, điều này sao có thể được chứ?! Cái đó quá, bất quá tâm lý của Mộ Dung Thanh Thanh ngoại trừ xấu hổ, còn có mừng rỡ, một nam nhân ngay thứ đó cũng dám ăn, chứng minh hắn đối với nữ nhân là thật tâm. Giờ phút này, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được ** của Lăng Phong cũng đang bị kích thích.
Trong sát na mê hồn Mộ Dung Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn lên nam nhân trên thân, vừa khéo cùng hai mắt của Lăng Phong đang nhìn nàng, trong chớp mắt ánh mắt gặp nhau này, khiến đáy lòng hai người không nhịn được đều run lên, nhìn chăm chú lẫn nhau là một cách bày tỏ tình cảm rất tự nhiên, không có chút điệu bộ nào.
Từ ánh mắt bọn họ trong chớp mắt giao nhau đó, họ cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra tâm ý của người kia, dù cho có thiên ngôn vạn ngữ, hết thảy đều không cần nói ra.
Mộ Dung Thanh Thanh thấy trong đôi mắt Lăng Phong biểu lộ ra chính là một loại yêu thương vô hạn, một loại luyến tiếc, hai mắt của Lăng Phong đích thị lộ vẻ lo lắng cùng yêu thương nàng sâu sắc.
Cũng trong một tích tắc này, sâu thẳm trong lòng Mộ Dung Thanh Thanh cũng theo đó sinh ra một cỗ sợ hãi khó hiểu, đó là một loại sợ hãi do tâm linh cộng hưởng, khiến Mộ Dung Thanh Thanh không khỏi nghĩ tới đem cả phương tâm giao phó trên người Lăng Phong; mà Lăng Phong cũng đã thấy cái này của Mộ Dung Thanh Thanh , trong đôi mắt nàng biểu lộ ra, chính là mang theo mối tình ý chân thành, trong đôi mắt Mộ Dung Thanh Thanh bộc lộ ra một cỗ tình cảm cực kỳ ngọt ngào, không những thế ẩn sâu trong ánh mắt nàng còn là mối tình cảm thắm thiết cùng quyến luyến không rời.
Dục vọng, bốc lên, ngưng tụ thành tình yêu.
Trong sát na ánh mắt hai người gặp nhau, trong không gian bị khép kín là thế giới của hai người, thời gian dường như ngưng đọng, không ai nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ nhìn chăm chú nhau như vậy, nhưng Lăng Phong đột nhiên không kìm nổi phá tan hiện trạng vô ngôn này, chỉ thấy đôi môi nóng bỏng của Lăng Phong chợt hôn lên những đường cong mê người của Mộ Dung Thanh Thanh, rồi như mật ngọt hôn lên đôi môi anh đào tiên diễm ướt át của nàng.
Nhất thời, Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy có chút lúng ta lúng túng, tâm hồn thiếu nữ ngượng ngừng ‘anh’ nhẹ một tiếng, hai gò má không khỏi bay lên một áng mây hồng.
Cặp mắt khiến người ta hoảng sợ kia của Lăng Phong, tựa như hai ngọn lửa nóng hổi nhìn nhiệt tình chằm chằm Mộ Dung Thanh Thanh.
Trong phút chốc này, nàng cảm thấy chính mình phảng phất như tan ra, cũng lúc này nàng đột nhiên cảm thấy một trận xấu hổ nổi lên trong lòng, hai tròng mắt mê người không khỏi nhắm lại, thân thể mềm mại cũng nhịn không nổi phải run rẩy run rẩy, mà sự dè dặt trong lòng Mộ Dung Thanh Thanh,cũng từ từ bị cỗ nhiệt hỏa hừng hực nọ hòa tan. Lăng Phong trong lúc hô hấp, đồng thời tham lam hít lấy mùi hương cơ thể chỉ có ở Mộ Dung Thanh Thanh, trên thân thể mềm mại Mộ Dung Thanh Thanh dường như tự nhiên phát ra mùi thơm giống như một loại rượi lâu năm khiến Lăng Phong mê say trong đó.
Đôi môi nóng bỏng của Lăng Phong, hôn thẳng vào ngực của Mộ Dung Thanh Thanh, tựa như] tình ý khắc sâu vào nội tâm, mà Lăng Phong trong lòng nổi lên một cỗ cấp bách cần gấp**, càng tựa như nhiệt huyết sôi trào, lan thẳng đến tâm hồn đang rung động của Mộ Dung Thanh Thanh, cảm giác tiêu hồn thực cốt như đang bao phủ lấy sự cao ngạo của nàng, nuh hôn thật thân thiết, hôn đến mức tâm hồn của Mộ Dung Thanh Thanh như tan ra, khuôn mặt trắng hồng kia cũng trở nên ửng đỏ như lửa, thân thể mềm mại cũng nhịn không nổi trực nhũn ra, mà âm thanh thở gấp khó chịu dồn dập không thôi, da thịt đỏ hồng càng hiện lên vẻ mơn mởn ướt át đầy khêu gợi, như là quả hình chín mọng, tràn ngập vẻ diễm mị vô bì.
Trong đôi mắt diễm lệ đang khép hờ kia cũng lộ ra một cỗ tình cảm như mê mẩn. Lúc Lăng Phong đang tận tình giúp Mộ Dung Thanh Thanh phóng xuất ra tình cảm cuồng nhiệt, tại trong miệng ngọc của Mộ Dung Thanh Thanh tham lam thu được càng nhiều men say tình cảm, nụ hôn thâm tình này cũng khiến Mộ Dung Thanh Thanh hoàn toàn vô lực chống đỡ, hôn đến mức tâm hồn nàng như bay lên một chút…… chẳng biết qua bao lâu, môi lưỡi của Lăng Phong mới thỏa mãn rời khỏi cái miệng thơm ngát của Mộ Dung Thanh Thanh , nhưng từ đáy lòng hắn, lại xuất ra một cỗ cảm giác buồn vô cớ và mất mát.
Gò má Mộ Dung Thanh Thanh đỏ hồng như thoa phấn, thoạt nhìn kiều diễm vô cùng , thân thể mềm mại như nhũn ra nằm trên tay Lăng Phong, bộ ngực cũng phập phồng không ngừng, thở gấp hu hu không thôi,trái tim nàng như loạn nhịp, mặt áp chặt vào gương mặt tuấn tú phiêu dật của Lăng Phong.
"Làm nữ nhân của ta đi, ta sẽ làm nàng hạnh phúc." Lăng Phong ôm thân thể mềm mại như nhũn ra của Mộ Dung Thanh Thanh, tại bên tai nàng ôn nhu nói.
"Ân." Mộ Dung Thanh Thanh có chút thẹn thùng ừ nhẹ một tiếng.
Lăng Phong cảm nhận được mối thâm tình tựa biển của Mộ Dung Thanh Thanh, trong lòng phi thường cảm động nói: "Thanh Thanh, ta thề với nàng, Lăng Phong ta vĩnh viễn đều sẽ yêu Mộ Dung Thanh Thanh, nàng là Thanh Thanh yêu dấu nhất của ta."
Mộ Dung Thanh Thanh hiển nhiên cũng nghe ra sự bất đồng trong giọng Lăng Phong: "Lăng lang, thiếp…… thiếp cũng yêu chàng!" Nói xong, nàng lại một lần nữa ỷ ôi trong lòng Lăng Phong.
Lăng Phong lại lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bọn họ nhiệt liệt hôn nhau, đồng thời kích động vuốt ve thân thể đối phương, dục hỏa liền hừng hừng dâng lên trong lòng bọn họ.
Lăng Phong đã hiểu được tâm sự của Mộ Dung Thanh Thanh, liền động cởi tiết khố của nàng ra, Mộ Dung Thanh Thanh nhấc mông lên một chút, để
Lăng Phong dễ dàng cởi tiết khố ra. Công phu sớm đã luyện đủ, không cần làm lại, Lăng Phong cởi quần áo, nằm trên người Mộ Dung Thanh Thanh, cảm giác này thật sự thoải mái cực kỳ.
"A ……" Mộ Dung Thanh Thanh nhịn không nổi giãy dụa vật lộn, tay Lăng Phong tại các bộ vị mẫn cảm của nàng không ngừng quấy rối, nàng rất nhanh đã đạt tới cao triều, loại cảm giác trước nay nàng vẫn nóng lòng chờ đợi, điều này càng làm cho nàng lãng thanh không dứt: "Ác ……"
"Thanh Thanh hảo nương tử, hôm nay để phu quân hảo hảo thương nàng nha." Lăng Phong cưỡi trên lưng Mộ Dung Thanh Thanh, bắt đầu tự cởi y phục trên người.
"Chàng, nhẹ một chút!" Mộ Dung Thanh Thanh trong lòng đã không còn căm hận, cũng không có phản kháng, chỉ có một chút căng thẳng.Nàng dùng cặp mắt mỹ lệ, câu hồn nhiếp phách, từng chốc từng chốc nhìn chằm chằm vào động tác Lăng Phongđích.
"A!" Theo Lăng Phong tiến vào thân thể nàng, Mộ Dung Thanh Thanh không nín được phát ra một tiếng **.
Mặc dù sự đau đớn của xử nữ tê tâm liệt phế, nhưng khoái cảm của linh dục tựa như sóng lớn ngoài biển rộng kéo tới, cuồn cuộn trong thân thể Mộ Dung Thanh Thanh,cuồn cuộn trong căn phòng ấm áp này.
Bọn họ tận tình vui vẻ.
Như cá gặp nước.
Phiên vân phúc vũ.
Trong không khí thỉnh thoảng truyền đến Mộ Dung Thanh Thanh trận trận nhũ yến oanh đề(lãng kêu).
Lăng Phong nghe thấy như tiếng nhạc cổ vũ, động tác càng ngày càng hung hăng, lực trùng kích càng mạnh, mà cảm thụ của Mộ Dung Thanh Thanh cũng càng thêm mãnh liệt …… đột nhiên ―― một cỗ chân khí như giao long xuất hải, từ trong cơ thể Lăng Phong mạnh mẽ bắn ra.
Mộ Dung Thanh Thanh đang mục huyễn thần mê(tựa như mắt hoa mày choáng), bất thình lình cảm thấy một dòng nước ấm, mạnh mẽ bắn vào trong nơi sâu thẳm nội tâm nàng, một loại cảm giác thư sướng như sét đánh nhất thời truyền khắp toàn thân.
Tốc độ hô hấp của Mộ Dung Thanh Thanh trở nên càng ngày càng dồn dập, nhiệt lực trong cơ thể càng không chỗ phát tiết, Lăng Phong phát hiện trong ánh mắt kia của Mộ Dung Thanh Thanh âm ỷ dục hỏa, đôi mắt phượng càng nhìn càng thấy đẹp, Lăng Phong chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa vô danh càng ngày càng mạnh đang thiêu đốt.
Thể chất của Mộ Dung Thanh Thanh càng ngày càng trở nên mẫn cảm hơn, theo cơn sóng trào từng ngọn từng ngọn sóng kéo tới, Mộ Dung Thanh mắt khép hờ, cánh tay quấn chặt trên người Lăng Phong, toàn thân run rẩy mãnh liệt, tựa hồ cố hết sức nếm trải khoái cảm cùng thư sướng tuyệt vời của cuộc đời.
Mộ Dung Thanh Thanh một tiếng thanh thanh lãng khiếu(như dâm oa đãng ngữ đó), đong đưa lắc lư liên tục, đã khơi lên sóng dục của Lăng Phong, khiến Lăng Phong nâng cao tinh thần, ** vạn trượng. Lăng Phong điên cuồng tác chiến một trận, sau hơn ngàn hiệp.
"A ……" Một tiếng kêu yêu kiều dâm mị đến tận xương, Mộ Dung Thanh Thanh co quắp một trận, mềm mại êm ái, dòng nước ướt át thấm đẫm da thịt, gắt gao ôm chặt lấy Lăng Phong, một trận không thể ức chế nổi toàn thân căng cứng, co rút lại.
Lăng Phong cảm thụ được toàn bộ nhiệt năng của nó, da đầu ngứa ngáy một trận, mạnh mẽ nắm lấy ** của nàng, tốc độ của mông ngày càng nhanh hơn, lần lượt dùng sức đôt tiến, tựa như gió thu cuốn hết lá vàng vậy.
"Trời ạ ……" Theo đó Mộ Dung Thanh Thanh một trận kinh hô, "A, thiếp, thiếp không được rồi!!" Mộ Dung Thanh Thanh sau khi trải qua mấy trăm lần công kích của Lăng Phong, rốt cục nhịn không nổi lại đạt tới rồi cao triều, thân thể mềm mại của Mộ Dung Thanh Thanh cũng trong khoảnh khắc xụi lơ dưới thân Lăng Phong, Lăng Phong cũng tức thì đình chỉ công kích, lẳng lặng nằm trước ngực Mộ Dung Thanh Thanh, hôn môi nàng, sửa sang lại mớ tóc đã rối bời của nàng.
Mộ Dung Thanh Thanh trong hốc mắt lấp lánh nước mắt trong suốt, thấp giọng nói: "Lăng lang, thiếp yêu chàng, yêu chàng suốt đời." Nói xong ôm chặt lấy Lăng Phong, giống như sợ Lăng Phong sẽ chạy mất vậy.
Lăng Phong gắt gao ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng, nhu tình nói: "Ta cũng yêu nàng, Thanh Thanh."
Mộ Dung Thanh Thanh trong lòng một trận thoải mái, cuốn chặt trong lòng
Lăng Phong, mê man đi vào giấc ngủ, nhưng thật ra Lăng Phong tâm tư như nước tuôn trào, không cách nào ngủ được, qua một lúc lâu, mới mơ màng trầm vào giấc ngủ.