“Niệm nhi, không cảm thấy nhớ anh sao?” Hoàng Phủ Túy thanh âm hơi tức giận vang lên, thuận tay đóng cửa lại: “Anh rất là nhớ em!”
Cổ Tử Niệm hoảng hốt trong chốc lát, liền dùng sức giẫm lên chân Hoàng Phủ Túy: “Nhớ cái đầu ngươi, buông ra!” Hỗn đản, tôi đạp chết anh.
Hoàng Phủ Túy tựa hồ không hề cảm thấy đau: “Nếu muốn thì cứ việc đạp nhiều một chút, miễn em cảm thấy thích là được.”
“Buông ra!” Thái dương co rút, cô cố gắng đem chân hắn tách ra.
“Anh không nỡ buông ra.” Hắn ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí: “Cho nên vẫn là ôm đi!” Hắn âu yếm ôm người vào trong ngực, không cam lòng buông ra!
“Tôi nghĩ chắc chắn anh có chuyện muốn nói với tôi, tôi cũng sẽ tiếp chuyện với anh.” Cô ngửa đầu hôn nhiên nhìn Hoàng Phủ Tuý: “Trước tiên buông tôi ra, được chứ?”
Âu yếm hôn lên mặt cô, hắn cười đến rất là vui vẻ, hoàn toàn tin tưởng lời của cô: “Được, nghe theo em!”
Chính là hắn lại không nghĩ tới khi hắn buông người trong ngực ra, người nọ liền sắc mặt lạnh lùng, lập tức đứng cách hắn rất xa.
“Niệm nhi?” Trong lòng đau xót dữ dội, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Cổ Tử Niệm lừa hắn, trong ấn tượng của hắn, cô rất thuần khiết, chưa bao giờ gạt người khác.
“Mời anh rời khỏi đây!” Cổ Tử Niệm nói xong liền một phen khéo léo rút súng lục ra nhắm ngay ngực hắn, súng là do Mạc Mịch đưa cho cô, Mạc Mịch là vì sợ cô bị người khác làm hại, cho nên đưa cho cô để phòng thân.
Hoàng Phủ Tuý không chút do dự hướng cô đi đến, hắn không tin cô sẽ nổ súng, thuật bắn súng của cô là do hắn dạy cho, hắn vốn là cũng không muốn cô tiếp xúc với những thứ này. Nhưng là trước kia vì hắn mà bị bắt trói nhiều lần, hắn liền dạy cho cô cách dùng súng, chỉ hy vọng cô tự có thể bảo vệ chính mình thật tốt.
“Đứng lại, đừng tới đây!” Lui về phía sau một bước, trong mắt của cô có sự lo lắng, hướng tới bên người Hoàng Phủ Tuý nổ một phát súng.
“Niệm nhi?!!” Trên mặt hắn tất cả đều là sự bi thống, tâm cũng bắt đầu co rút đau đớn.
Cổ Tử Niệm nhắm mắt lại, che lấp tâm tình hiện lên trong đáy mắt.
Hoàng Phủ Tuý thừa dịp lúc Cổ Tử Niệm phân tâm, rất nhanh đoạt lấy súng trong tay cô, sau đó ôm cô, đem cô đặt ở trên giường: “Niệm nhi, anh nơi này đau quá!” Cường ngạnh mà đem tay cô áp lên ngực mình: “Đau quá! Đau đến mức không thể nói được!”
“Đứng lên.” Cô nghĩ muốn rút tay mình trở về, thế nhưng lại không được..........Vì vậy cô không nhìn đến hắn nữa.
Hoàng Phủ Tuý bi thương nhìn Cổ Tử Niệm, sau đó đem cái chăn đắp lên người bọn họ: “Ngủ đi.” Hắn gắt gao ôm cô từ phía sau.
Mấy ngày nay hắn vì đi tìm cô cơ hồ cũng không chợp mắt, lúc đầu cũng không biết rốt cuộc cô đã đi đâu, sau đó hắn nghĩ có thể hay không cô bay sang Mỹ bái tế cho bà nội, liền lập tức đến nước Mỹ.
“Anh buông ra.” Chết tiệt! Cô dùng sức giãy dụa khi nhìn thấy ánh mắt rực lửa nguy hiểm của Hoàng Phủ Tuý.
Ánh mắt Hoàng Phủ Tuý mờ ám tối sầm lại, khàn khàn nói: “Đừng động, bằng không anh cũng không ngại chúng ta đụng chạm một đêm.”
Hắn thật sự rất muốn cùng cô một đêm....., nhưng là......Aizzzzz!
Cô ngoan ngoãn không hề động đậy, bởi vì cô cảm giác được thân thể Hoàng Phủ Tuý bắt đầu có phản ứng, cho nên chỉ có thể tức giận trừng hắn, muốn dùng lửa giận của mình đem hắn thiêu rụi.
“Ít nhất lần này em không có phủ nhận em là Niệm nhi của anh.” Hắn cao hừng nói.
“Tôi không phải là của anh!” Đêm đó cô khóc nói ra những lời kia, nếu bây giờ cô lại nói chính mình không quen biết hắn, như vậy sẽ rất giả, cô hiện tại chỉ hy vọng hắn có thể cách xa cô ra một chút.
“Một mình anh biết em là của anh là được.” Người nam cười đến rất là vô lại.
Nhìn Hoàng Phủ Tuý, cuối cùng cô không nhịn được hỏi: “Anh thật sự là Hoàng Phủ Tuý sao?” Cô thật không rõ trong trí nhớ của mình hắn là một người đàn ông cuồng ngạo bá đạo, thế nào lại trở nên vô lại như vậy?” Cô không cần biết bất kể hắn như thế nào, nhưng hiện tại hắn lại vô lại đến mức tận cùng.
“Tất nhiên rồi, em muốn hay không muốn nghiệm chứng một chút, dùng phương thức thân mật mờ ám để kiểm tra xem, anh còn có thể làm cho em không thể xuống giường.” Nhẹ nhàng liếm vành tai cô, có trời mới biết hắn vất vả nhẫn nhịn như thế nào.
“Hạ lưu!” Đồ lưu manh! Cô xấu hổ giận dữ quát, ở trong lòng trách cứ chính mình vì cái gì trước kia không chăm chỉ học võ, bằng không hiện tại cũng sẽ không uất ức như vậy.
Kỳ thật thân thủ của cô đã rất tốt, nhưng là Hoàng Phủ Tuý càng tốt hơn.
“Ngoan, ngủ đi.” Hài lòng cong cong khoé môi, hắn liền nhắm hai mắt lại, thật sự rất mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Cổ Tử Niệm vốn nghĩ rằng lúc ngủ Hoàng Phủ tuý cũng sẽ không ôm cô chặt như thế, nhưng là cô đã nghĩ sai rồi, Hoàng Phủ Tuý hắn cho dù đang ngủ vẫn gắt gao ôm cô thật chặt, như thế nào cũng giãy dụa không ra, cô chỉ có thể tức giận.
Không bao lâu sau, vốn đã sớm mệt nhọc cô ở trong ngực Hoàng Phủ Tuý ngủ thiếp đi.
Ánh trăng tản ra thứ ánh sáng trong suốt, những ngôi sao lấp lánh nhấp nháy cười, ban đêm, an tường lại vô cùng ấm áp.
Hết chương 7