Kiều Manh Tiểu Lạt Thê (Nuông Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ)

Chương 8: Chương 8: Vô sỉ cùng bá đạo




Phía chân trời dần dần hiện lên cảnh sắc buổi sáng sớm.

Hoàng Phủ Tuý mở to mắt liền nhìn thấy Cổ Tử Niệm nằm trong ngực hắn ngủ, hắn cười đến rất là vui vẻ, hắn sợ khi tỉnh lại sẽ nhìn không thấy cô, cho nên vẫn cố gắng sớm một chút tỉnh dậy, cũng không có cách nào ngủ ngon.

 Cảm giác được sự ấm áp trong lòng ngực, hắn thoả mãn vô cùng, hắn cảm thấy được cả thế giới đều đang ở trong lòng ngực mình. Bất quá hắn có một chút không hài lòng, đó chính là Cổ Tử Niệm cư nhiên không có ôm hắn, hắn liền bá đạo mà đem người trong ngực đặt tay lên trên lưng của mình, lúc này mới cảm thấy hài lòng, sau đó hắn cười hôn lên hai gò má của cô.

Chỉ chốc lát sau, người trong lòng ngực giật giật mí mắt, hắn lập tức nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ. 

Cổ Tử Niệm mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô có chút hoảng hốt, hơn nữa cô thấy tay của mình cư nhiên lại đặt ở trên lưng ôm hắn!

Phản ứng trở lại cô liền muốn đẩy Hoàng Phủ Tuý ra, lại bị hắn ôm thật chặt.

Người nam chỉ vừa mới tỉnh ngủ, nhân cơ hội ở trên cổ Cổ Tử Niệm cọ cọ, ừ...thật thơm: “Niệm nhi, anh còn muốn ngủ.”

“Buông, anh tiếp tục ngủ! Tôi không ngủ!” Cô không dám lộn xộn, bởi vì cô cảm giác được Hoàng Phủ Tuý thân thể hắn lại có phản ứng, ở trong lòng không ngừng lên tiếng trách mắng: Đồ ngựa giống!

“Vậy được, anh cũng không ngủ.” Âu yếm cô trong ngực, hắn không có phản ứng kỳ quái nào, nhưng là.......Nhẫn nhịn thật vất vả a! Hắn biết bây giờ không thể đối với Cổ Tử Niệm làm cái gì, nếu không cô sẽ lại cách hắn càng ngày càng xa, bất kể như thế nào đều phải do cô cam tâm tình nguyện, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể đau khổ chịu đựng, cho dù rất muốn thì cũng phải chịu đựng: “Nhưng mà, em có thể bù đắp cho anh một cái hôn buổi sáng.”

“Tôi mới không muốn!” Cô tức giận trừng mắt liếc Hoàng Phủ Tuý một cái, nếu có thể cô tuyệt đối sẽ đem hắn một cước bay xuống giường: “Anh còn không buông ra?”

“Em cho anh một cái hôn buổi sáng, anh liền buông ra.” Hơi mân mê khoé môi, người nam nào đó trong lòng cười đến đảo lộn trời đất.

Cổ Tử Niệm nhìn nhìn Hoàng Phủ Tuý, lại nhìn nhìn cánh tay hắn, sau đó lại lặp lại nhìn hai lần, cuối cùng một ngụm hướng cánh tay hắn cắn xuống.

Lúc sau nghĩ đến mình vừa làm ra loại chuyện này, cô cảm thấy chắc chắn là do Hoàng Phủ Tuý chọc tức, cho nên mới có thể làm ra loại hành động cắn người ngây thơ này.

Hoàng Phủ Tuý nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, có điều hắn cười nói: “Niệm nhi thân ái của anh thích cắn liền cắn đi, chỉ cần Niệm nhi thích là được, Niệm nhi muốn cắn anh như thế nào đều có thể, đến đây, anh cởi hết cho em từ từ cắn.”

Cô rất nhanh buông cánh tay hắn ra, quát: “Hoàng Phủ Tuý! Anh thật vô sỉ!” Nghiến răng nghiến lợi a! Cô cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua có người nào vô sỉ như hắn.

“Anh chỉ đối với em vô sỉ.” Người nam ám muội cười.

Cổ Tử Niệm không nói gì, cô tức giận không hề nhẹ, ánh mắt bắn ra có thể “giết chết” Hoàng Phủ Tuý.

Hoàng Phủ Tuý vẫn cười nhìn chăm chú Cổ Tử Niệm, cô không còn giống như trước kia dịu dàng điềm đạm, nhưng hắn vẫn yêu, chỉ cần là Cổ Tử Niệm, bất kể như thế nào hắn đều yêu.

Hắn nhịn không được liền muốn hôn người trong ngực, nhưng lúc đó lại vang lên tiếng đập cửa.

“Mẹ, rời giường, thức dậy ăn điểm tâm.” Hai tiểu bảo bối thanh âm giòn tan kèm theo một trận tiếng đập cửa vang lên, bọn chúng mỗi ngày đều sẽ gọi mẹ thức dậy.

Cổ Tử Niệm đối với việc này, từ lúc bắt đầu có chút tự trách chính mình nhưng bây giờ đã biến thành hạnh phúc đón nhận.

“Được, các con trước đi xuống, mẹ lập tức xuống dưới.” Cô thanh âm dịu dàng, trong mắt cũng ánh lên tia sáng nhu hoà, đối với hai tiểu bảo bối của mình, cô luôn trở nên dịu dàng.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Tuý vốn đã lạnh lẽo hiện tại càng lạnh hơn.

“Tốt lắm, mẹ nhanh lên một chút.” Hai tiểu bảo bối nói xong liền rời đi, vừa rời đi vừa hát lên bài hát do chính bọn chúng sáng tác: “Ta là một kẻ bình thường đáng yêu, tiểu nha đầu bình thường đáng yêu, thông minh lanh lợi không phiền não, bất kể chuyện gì xảy ra đều cố gắng.....”

Sau khi hai tiểu bảo bối đi xa, Hoàng Phủ Tuý mới híp mắt hỏi: “Em có đứa nhỏ sao?”

“Anh không phải biết rõ sao vẫn còn hỏi?!” Cô cười lạnh.

“Là của ai?” Hắn nhớ tới Ansel đã nói qua với hắn về Mạc Mịch.

“Không liên quan tới anh!” Cô như trước nở nụ cười lạnh.

“Là của ai?” Hắn hiện tại vô cùng ghen tị, ghen tị với Mạc Mịch, đồng thời cũng thực tức giận.

Cô xoay người...Không để ý tới hắn, trong lòng có phần khó chịu.

“Cổ Tử Niệm, em nghe cho rõ đây! Cho dù em cùng người khác có đứa nhỏ đi chăng nữa, em cũng chỉ có thể là của anh! Em đừng nghĩ muốn rời khỏi anh, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới! Anh là người đàn ông của em, người đàn ông duy nhất!” Hắn bá đạo xoay cô lại để cô đối diện với chính mình: “Em chỉ có thể cùng anh ở một chỗ, nếu em dám cùng người khác ở chung một chỗ, anh nhất định sẽ giết chết hắn!”

“Vậy tôi sẽ giết chết anh!” Giọng điệu cô vô cùng bình thản, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc gì: “Tôi không biết anh rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng tôi không phải là đứa ngốc, sẽ không lại bị anh lợi dụng. Đừng nói tôi là của anh, tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm, chúng ta đã sớm ly hôn rồi!”

 ”Anh chưa từng lợi dụng em, hơn nữa chúng ta không có.........” Hắn còn chưa có nói xong đã bị một trận tiếng đập cửa cắt đứt.

                                                                                     Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.