Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 106: Chương 106: Chương 82




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh hai tiểu cô nương nhìn theo ngón tay Lâm Thấm về phía vải che màu đỏ chót, rèm giường màu đỏ chót, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, “Đúng vậy, rất vui mừng, phải gả tỷ tỷ rồi.”

Mấy người Lâm Đàm đều dở khóc dở cười.

Haizzz, còn bé không biết mùi vị sầu lo.

“A Thấm, cái gì gọi là gả tỷ tỷ vậy.” Hướng Hinh Ninh cầm tay nhỏ bé của Lâm Thấm, cười híp mắt hỏi nàng.

Lâm Thấm cười hì hì, tỏ vẻ đắc ý, “Ta biết rõ nha, chính là Diệu ca ca sẽ thành tỷ phu của ta đó.”

“Còn gì nữa không?” Hướng Hinh Ninh hỏi tới.

“Còn có cái gì nữa chứ?” Lâm Thấm kinh ngạc trợn to hai mắt.

Đôi mắt nàng sáng ngời đơn thuần khác thường, giống như bầu trời trong vắt, lại giống như nước suối trong.

Hướng Hinh Ninh nhất thời cứng họng.

“Tỷ tỷ, còn có cái gì nữa vậy?” Lâm Thấm cất bước chân nhỏ chạy tới trước mặt Lâm Đàm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười ngọt ngào.

“Còn có...” Lâm Đàm khẽ vuốt ve đầu nàng, cuối cùng không đành lòng nói cho muội muội, sau này mình sẽ phải rời con bé, không ở trong nhà nữa, dịu dàng nói: “Còn nữa, cha và nương sẽ thêm một người hiếu kính, đó chính là Diệu ca ca của muội đó.”

“Như vậy sao.” Lâm Thấm tiểu cô nương đã hiểu.

Đến ngày Lâm Đàm xuất giá, Lâm phủ phố Trường Anh giăng đèn kết hoa, vui mừng hân hoan, trong khuê phòng Lâm Đàm càng kín người, chen chúc tỷ muội, thân thích muốn đưa gả.

Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, Ngôn Khoa, Ngôn Trật mấy bạn chơi nhỏ mặc áo váy đỏ thẫm vui mừng chạy tới chạy lui nô đùa, không khí cực kỳ vui sướng.

“A Thấm, vui mừng như thế cơ à.” Tề thị thật hăng hái chặn Lâm Thấm lại, cười tủm tỉm trêu chọc nàng.

“Đúng vậy, a Thấm, sao muội cao hứng vậy chứ.” Nữ nhi Tề thị La Văn Quân cũng tò mò hỏi một câu.

Lâm Thấm hùng hồn, “Muội phải gả tỷ tỷ mà.”

Phải gả tỷ tỷ, đó không phải là chuyện rất vui sao.

Tề thị nín cười, “A Thấm, cháu có biết gả tỷ tỷ là gì không, sẽ có chuyện gì không giống trước không.”

Lâm Thấm cực kỳ đắc ý, giống như học trò sau khi đến trường thi chợt phát hiện tất cả các đề thi đều đã từng làm, nắm chắc phần thắng, tính trước kỹ càng, sung sướng nói, “Cháu biết rõ nha, chính là nhà cháu sẽ nhiều thêm Diệu ca ca, rất náo nhiệt đấy!”

Tề thị nghe mà trợn mắt há hốc mồm, “Nhiều... nhiều thêm Diệu ca ca...?” A Thấm, ngươi gả tỷ tỷ, nhà ngươi còn có thể nhiều thêm người nữa sao?

La Văn Quân kéo Lâm Thấm, “Tiểu biểu muội, không phải như vậy đâu, nhà muội sẽ không thêm người nữa, là ít đi một người đó, biểu tỷ sẽ đến phủ Hoài Viễn Vương...”

“Không phải đâu.” Lâm Thấm ngây thơ cắt lời nàng, “Tỷ tỷ muội nói rồi, nhà muội sẽ thêm một người.”

Nếu như Lâm Đàm ở đây, đoán chừng sẽ ngất mất. Nàng nói cho Lâm Thấm “Cha nương sẽ thêm một người hiếu kính, đó chính là Diệu ca ca của muội đó.”, Lâm Thấm lại hiểu thành “Nhà mình sẽ thêm Diệu ca ca, rất náo nhiệt đấy!”

“Không phải vậy đâu.” La Văn Quân chẳng qua chỉ là hài tử tám tuổi, vội nghiêm túc nói cho Lâm Thấm, “Tiểu biểu muội, trong nhà muội thật sự sẽ ít đi một người, biểu tỷ sẽ gả đi!”

“Không tin, muội đi hỏi tỷ tỷ!” Lâm Thấm thở hổn hển nói.

Nàng xoay người chạy đi tìm Lâm Đàm.

Nàng chạy rất nhanh, Tề thị và La Văn Quân khẩn trương đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Lâm Thấm như một làn khói chạy đến trong phòng tỷ tỷ, lại phát hiện đã không thấy tỷ tỷ, không nhìn thấy bóng dáng của tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ ta đâu?” Nàng chặn một thị nữ lại hỏi.

Thị nữ kia vội nở nụ cười, khom người xuống, “Nhị tiểu thư, đại tiểu thư... Không, hoàng trưởng tử phi đang làm lễ dâng rượu...”

Ngôn Khoa và Ngôn Trật hai tiểu ca nhi đã đuổi tới rồi, “A Thấm, muội chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Không đuổi kịp được muội.”

Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh cũng chạy tới, “A Thấm, đi chơi đi.”

Lâm Thấm lắc đầu, mặt buồn bực, “Ta phải đi tìm tỷ tỷ ta, hỏi tỷ một chuyện quan trọng.”

Mấy bạn chơi nhỏ thấy dáng vẻ rất trịnh trọng của nàng, đều gật đầu, “Được, tìm tỷ tỷ.”

Mấy hài tử định ra ngoài đi tìm Lâm Đàm.

Vào lúc này hai biểu huynh đệ Lương Luân và Cao Nguyên Dục đi tới.

Ngôn Khoa rất ngạc nhiên, “Hai ngươi không phải thân thích nhà trai sao?” Hắn hơi lớn một chút, phân rõ được gia đình nhà trai, nhà gái, cũng biết Lương Luân là biểu đệ của tân lang, Cao Nguyên Dục là đệ đệ của tân lang, tất cả đều là người nhà trai. Còn biết khi lập gia đình thân thích nhà trai xuất hiện ở gia đình nhà gái thì hơi kỳ quái.

Lương Luân mỉm cười, “Hai chúng ta chơi một lúc trong phủ Hoài Viễn Vương, cảm thấy không có ý nghĩa, nên mới tới đây. Gia mẫu đang bề bộn không thể rời ra, cũng không để ý tới hai chúng ta.”

Tương Dương trưởng công chúa đang bận rộn mấy chuyện hôn lễ, tiệc mừng khách mời hôm nay thay Hoài Viễn Vương, nào quan tâm tới dỗ hài tử chứ? Nghe nói hai huynh đệ tiểu tử này nhao nhao muốn ra ngoài đi dạo, cũng không hỏi đi đâu đã đồng ý rồi.

Cao Nguyên Dục chạy đến trước mặt Lâm Thấm, “Này, Lâm Thấm, ta dẫn ngươi đi có được không? Chúng ta giống như lần trước vậy, náo động phòng.”

“Náo động phòng?” Hai tiểu ca nhi Ngôn gia và hai tiểu cô nương Sơn, Hướng gia đều mắt sáng lên.

Náo động phòng, vừa nghe có chữ náo này, cũng biết nhất định chơi rất vui.

Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, “Náo động phòng sao, cũng được.”

Dù sao lần trước nàng còn chưa náo đủ, hiện giờ lại có chuyện vui, náo động phòng cũng rất thú vị.

Lương Luân và Ngôn Khoa cùng năm sinh, nhưng lại lớn hơn Ngôn Khoa hai tháng, là người lão luyện nhất trong mấy hài tử này. Hắn thương lượng với Lâm Thấm, “Nếu đưa muội đi, vậy mấy người bạn chơi nhỏ này của muội cũng phải dẫn đi cùng, có đúng không? Chúng ta khẳng định không thể cứ thế đi được, cha và nương muội sẽ nóng nảy, cần phải xin phép trước đã rồi mới có thể đi được.”

Lâm Thấm toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, “Cha muội và nương muội nhất định sẽ đồng ý.”

Đại khái Lâm Phong và La Thư chưa hề nhẫn tâm cự tuyệt nàng chuyện gì

Hài tử nhỏ nhất trong nhà chính là như vậy, ở nhà chiếm tiện nghi nhất.

Mấy hài tử ở đây thương lượng náo nhiệt, Lâm Phong và La Thư lại đang tự mình giao Lâm Đàm vào trong tay Hoài Viễn Vương, “Đại điện hạ, tiểu nữ trẻ người non dạ, con bé có chỗ nào không chu đáo, xin bao dung con bé nhiều hơn.”

Hoài Viễn Vương cuối cùng có thể ôm được mỹ nhân về, vào lúc này đã như lơ lửng trên mây, trịnh trọng cam kết, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con sẽ quý trọng a Đàm giống như quý trọng tính mạng mình vậy.”

Lâm Phong và La Thư vốn đầy cõi lòng chua xót, nghe được lời này của Hoài Viễn Vương, trong lòng lại ấm áp. Con rể ngưỡng mộ nữ nhi, vợ chồng son hòa thuận mỹ mãn, làm cha mẹ có gì không yên lòng nữa chứ?

Lâm Đàm mặc lễ phục hoa lệ, xanh đậm phối với đỏ thẫm, càng lộ rõ ra thân phận cao quý của nàng.

Lâm Đàm lúc này diễm lệ không gì sánh được.

Bái biệt phụ mẫu, Lâm Đàm nhẹ nhàng lên phượng kiệu.

Hoài Viễn Vương vẫn đắm đuối đưa tình nhìn nàng, lúc nàng lên kiệu, còn kìm lòng không được đỡ nàng một phen.

Trên mặt Lâm Phong và La Thư mang cười, nhưng trong mắt lại chảy nước mắt kích động.

Lúc sinh hài tử chỉ bé tẹo bằng chừng vậy, bây giờ đã là thiếu nữ duyên dáng, còn gả cho người rồi...

Minh châu sáng chói trong nhà bị người hái đi rồi...

La Thư lau nước mắt, Lâm Phong theo nàng chậm rãi đi về sảnh chính, ấm giọng an ủi nàng, “Phu nhân, nàng cũng biết Hoài Viễn Vương có tình cảm như thế nào với a Đàm của chúng ta mà, có đúng không? Hắn sẽ quý trọng a Đàm giống như quý trọng tính mạng của hắn mà.”

La Thư nức nở, “Ta biết rõ Hoài Viễn Vương sẽ đối xử tốt với a Đàm của chúng ta, nhưng mà ta vẫn không nỡ.”

Lâm Phong không khỏi thở dài, “Phu nhân, hóa ra ta và nàng giống nhau cả.”

Lâm Thấm cười hì hì cùng mấy người bạn chơi chạy tới, La Thư vội lau nước mắt trên mặt đi.

“Cha, nương, Luân ca ca và a Dục tới đón con, chúng con cùng đi náo động phòng có được không?” Lâm Thấm tiến lên trước ôm lấy chân Lâm Phong và La Thư, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên mềm giọng năn nỉ.

“Náo động phòng?” Lâm Phong giật mình.

Lương Luân mỉm cười đi tới, hơi ngượng ngùng, “Bá phụ, bá mẫu, là như vậy, cháu sợ hôm nay tỷ tỷ xuất giá, a Thấm sẽ đau lòng, cho nên mới...”

Cao Nguyên Dục lại nhào qua giống như Lâm Thấm, ôm lấy bắp đùi Lâm Phong năn nỉ, “Chúng cháu đi náo động phòng, có được không?”

Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh thật sự quá quen thuộc với La Thư rồi, nhào qua ôm lấy La Thư, “Có được không, có được không?”

“Không nghe nói đến muội muội muốn náo động phòng tỷ tỷ.” Lâm Phong không khỏi dở khóc dở cười.

Lâm Thấm nhìn chung quanh, “Tỷ tỷ đâu rồi? Con có chuyện quan trọng muốn hỏi tỷ tỷ.”

“Có chuyện gì?” Lâm Phong hỏi vội.

Hắn giống như Lâm Đàm, đều lo lắng sau khi tỷ tỷ xuất giá, Lâm Thấm không nguyện ý, khóc thút thít ồn ào.

Lâm Thấm thở dài, giống như tiểu đại nhân, “Cha, nương, nhà chúng ta rốt cuộc sẽ thêm người hay ít người đi vậy? Con nói gả tỷ tỷ sẽ thêm người, nhưng mợ ba lại nói sẽ ít người đi.” Nhớ tới lời Tề thị và La Văn Quân nói, rất khổ não.

Lâm Phong không khỏi ngây người.

La Thư giật mình, quên luôn cả đau lòng, lộ ra mặt cười, “A Thấm à, con mới vừa nói cái gì vậy? Muốn đi náo động phòng đúng không? Đi đi đi đi, đi náo đi.”

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Hai tiểu ca nhi Ngôn gia và mấy hài tử đều cùng nhau hoan hô.

Lực chú ý của Lâm Thấm lập tức bị hấp dẫn tới, rạo rực vui vẻ nói: “Được đó, đi náo động phòng.”

Lâm Hàn không yên tâm nhất chính là muội muội nghịch ngợm phá phách, cho dù có bao nhiêu thị nữ, thị vệ đi theo đều không yên tâm, hắn cũng đi cùng với Lâm Thấm.

Tuổi La Văn Quân xấp xỉ Lâm Hàn, nghe được náo động phòng cũng rất hứng thú, năn nỉ mẫu thân nàng Tề thị cho đi cùng, Tề thị bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành nói với La Thư.

La Thư lại không thèm để ý, “Một con dê phải chăn, hai con dê cũng phải chăn, một đám con nít mà, Văn Quân muốn đi thì cứ đi đi.”

La Văn Quân thật vui mừng đi theo mọi người.

Đến phủ Hoài Viễn Vương, cửu công chúa chào đón giống như nhìn thấy người thân, “Sao không mang theo muội đi cùng chứ.” Chào hỏi đám người Lâm Thấm xong, sau đó giống như cái đuôi đi theo sau Lương Luân và Cao Nguyên Dục, không chịu rời đi nữa.

Tính cả Lâm Hàn và cửu công chúa trong đó có tổng cộng mười hài tử, xúm lại nghĩ chủ ý, cuối cùng thừa dịp người lớn không chú ý, chui vào trong phòng tân hôn của đôi tân nhân.

Mười đứa bé lượn vòng khắp phòng, tìm tới tìm lui, cuối cùng vẫn cảm thấy tủ quần áo dễ trốn nhất, đều chui vào trong tủ treo quần áo. Trong này không để cái thang, mấy đứa không trèo lên được quá cao, ngồi hết bên dưới, thú vị mới mẻ chờ tân lang tân nương đi vào, tiện náo động phòng.

Lâm Hàn và Lâm Thấm ở chung một chỗ.

Hắn sẽ không để cho muội muội tiểu bướng bỉnh này rời khỏi tầm mắt của mình.

Lâm Thấm ngồi một lúc, cảm thấy hơi buồn bực, “Nhị ca, chúng ta ra ngoài đi, nơi này bí bách lại không nhìn được gì, không dễ chơi.”

Lâm Hàn oán trách, “A Thấm, nếu như bị tỷ tỷ và Diệu ca ca bắt được, hai chúng ta không ổn đâu.”

Lâm Thấm cười lấy lòng, “Vậy hai chúng ta thông minh một chút, không để bị bắt được chứ sao.”

Lâm Hàn không khỏi cau mày.

Hắn vẫn dùng hết hơi sức toàn thân đẩy cửa tủ treo quần áo ra, kéo muội muội đi ra ngoài.

Lâm Thấm đi dạo quanh một vòng trong tân phòng, cuối cùng chọn trúng bệ cửa sổ, “Nhị ca, chúng ta trèo lên cửa sổ, trốn ra sau rèm đi.”

Lâm Hàn gật đầu, lặng lẽ bê cái ghế đến trước bệ cửa sổ, trước đưa Lâm Thấm lên, sau đó mình cũng đi lên, ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ.

“Hì hì.” Lâm Thấm toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, cực kỳ sung sướng.

Lâm Hàn kiềm chế nhìn nàng.

Tương lai nhất định phải dạy muội muội toán thuật vào buổi tối mỗi ngày, tôi luyện sức chịu đựng của nàng, dạy nàng chuyên tâm làm việc, còn phải dạy nàng thay đổi trong vô hình... Lâm Hàn suy nghĩ phập phồng, nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.