Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Theo tiếng nhạc du dương mà tao nhã, hai đội nữ tử cung trang nhẹ nhàng duyên dáng đi tới, trong tay đội bên trái cầm đèn lồng, trong tay đội bên phải cầm giỏ hoa nhỏ, dáng người yểu điệu, bàn tay thon thon, cười xinh đẹp vung cánh hoa thơm ngát tươi đẹp ra không trung.
Ánh sáng đèn lồng nhu hòa mà thấp thoáng, cánh hoa bay múa đầy trời, cực kỳ đẹp.
“Thật đẹp mắt nha.” Lâm Thấm vén một góc rèm cửa lên thò đầu ra ngoài nhìn, mi mắt cong cong.
Động phòng lần này không giống với lần trước!
“A Thấm, đừng phát ra tiếng động.” Lâm Hàn nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn sợ muội muội không cẩn thận té xuống nên ngồi sát cạnh Lâm Thấm. Lâm Thấm ngồi bên cửa sổ, vén một góc rèm lên sẽ có thể thấy được tình cảnh bên ngoài, nhưng hắn lại không thấy được -- thứ không cần nhìn, hắn cũng không muốn nhìn. Nếu không phải sợ vì tỷ tỷ xuất giá nên muội muội sẽ khóc, hắn cũng không thèm càn quấy theo.
“Biết rồi.” Lâm Thấm cười hì hì gật đầu.
Lâm Hàn im lặng. A Thấm, ta kêu muội đừng phát ra tiếng động, muội gật đầu tỏ vẻ nghe rõ không được sao? Vì sao phải nói ra câu này chứ? Bây giờ không phải là lúc thao thao bất tuyệt, hôm nào ta phải dạy muội những đạo lý này.
Lâm Thấm nào biết sau này mình sẽ bị nhị ca dạy dỗ? Lộ ra nửa đầu nhỏ từ sau rèm cửa, ánh mắt sáng ngời chớp cũng không chớp, nhìn rất tập trung, rất chăm chú.
Tân lang và tân nương vai kề vai tiến vào, trên mặt cũng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Trường bào của tân lang màu đỏ thắm, thêu rồng bốn móng trên đó, ngọc bội bên hông, ngọc khuê dài như khuê của miện phục, bên trên tô điểm hoa văn rồng vàng, trang phục của tân nương lại là màu xanh đậm phối với màu đỏ thẫm, hoa văn chim trĩ nhiều màu, trang sức xanh đỏ rực rỡ. Tân lang như ngọc thụ lâm phong, tân nương như tiên tử xuống trần, một đôi bích nhân đứng một chỗ, hài hòa đẹp mắt bao nhiêu.
(*) Miện phục: Mũ miện vào áo cổn của vua quan dùng trong dịp lễ; Khuê: là một món đồ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa (trên nhọn dưới vuông)
Khuôn mặt tân lang vốn lạnh lùng lúc này lại ánh mắt như mộng ảo, choáng váng, nhìn hơi ngây ngốc.
“Sao Diệu ca ca lại như vậy?” Lâm Thấm buồn bực.
Dưới chân tân nương là một con đường do hoa tươi trải thành, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, nụ cười mê say, xinh đẹp động lòng người.
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp.” Lâm Thấm vừa thích vừa hâm mộ.
Một đôi tân nhân được thị nữ vây quanh tới ngồi xuống giường, thị nữ bái lạy, tân nhân ban thưởng, các thị nữ mới biết điều nối đuôi đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại một đôi tiểu phu thê tân hôn ngồi trên giường cùng với mười hài tử nghịch ngợm núp trong bóng tối.
Tân lang tân nương vốn đều là tuyệt sắc nhân gian, lúc này gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, ở dưới ánh nến lung linh, càng thêm xinh đẹp như thi như họa.
“Tiên nhân này, tiên tử nha.” Lâm Thấm nhìn chiếc giường giống hệt thiên cung, nhìn đôi thần tiên quyến lữ trên giường này, cười hì hì ra tiếng.
Khiến Lâm Hàn cuống không thôi rồi, nhưng mà cũng may giọng Lâm Thấm rất nhỏ nhẹ, đôi tân nhân này chìm trong vui sướng, lại không hề phát hiện ra.
Tân lang và tân nương yên lặng ngồi, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào và hơi thở thơm ngọt.
Một lát sau, tân lang giơ bàn tay thon dài mà có lực nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của tân nương, trầm thấp mà dịu dàng gọi: “A Đàm”
Cuối cùng có thể quang minh chính đại gọi lên hai chữ “A Đàm” ở trước mặt nàng, tân lang kích động tâm thần, vui mừng vô hạn.
Tân nương đỏ mặt, cúi đầu xuống, thẹn thùng không thôi.
Cổ dài vốn vô cùng trắng nõn của nàng, lúc này bởi vì xấu hổ mà trong trắng nõn như ngọc lộ ra vài phần ửng hồng, càng thêm động lòng người.
Tân lang tim đập thình thịch, khẽ thốt lên: “A Đàm!” Giơ tay nâng má phấn của tân nương lên.
Tân nương và tân lang bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt sóng nước mênh mông, nhu tình phơi phới.
“Hì hì, hì hì.”
Tân lang chậm rãi cúi đầu, định hôn lên cánh môi anh đào mềm mọng của tân nương...
“Hì hì, hì hì.”
Trong tai tân nương giống như có tiên nhạc nổi lên, phấp phới bồng bềnh, nhưng... sao trong tiên nhạc này lại như có tiếng cười của tiểu a Thấm vậy ta?
Nàng giơ tay, che trên môi tân lang.
Tân lang vốn khép hờ mắt lại, lúc này lại chậm rãi mở ra, “A Đàm...” Hắn trầm thấp gọi tên thê tử, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn và nhu tình.
Tân nương nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, “Nhỏ giọng một chút đi, hình như trong phòng có người.”
“Hả?” Tuy rằng tân lang ý loạn tình mê, nhưng dù sao hắn là thống soái chinh chiến sa trường nhiều năm, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn không biến sắc xem xét chung quanh.
Lâm Thấm thò nửa đầu nhỏ ra quan sát bên ngoài, nếu như Hoài Viễn Vương không mất hồn mất vía, sẽ không khó phát hiện ra nàng.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng như tuyết này, mắt to đen nhánh linh động này, thật sự quá mức bắt mắt.
“Tiểu nha đầu này.” Hoài Viễn Vương không khỏi nhẹ giọng cười cười.
Lâm Đàm hơi khẩn trương, “Làm thế nào? A Thấm ngồi cao như vậy, ta sợ con bé sẽ té xuống...”
“Không sao đâu.” Hoài Viễn Vương dịu dàng nói, “Có ta ở đây, sẽ không có chuyện như vậy đâu.”
Giọng hắn trầm thấp có lực, rồi lại thâm tình khẩn thiết, Lâm Đàm yên tâm khó hiểu.
“Làm phiền chàng.” Lâm Đàm nhẹ giọng nói.
Trong giọng nói của nàng có mềm mại và quyến rũ hiếm thấy, Hoài Viễn Vương vốn tỉnh táo chút, lúc này tâm thần rung động.
“A Đàm, chúng ta giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, đi tới cửa sổ được không?” Hoài Viễn Vương nhỏ giọng thương lượng với thê tử mới cưới.
“Được.” Lâm Đàm dịu dàng đồng ý.
Hoài Viễn Vương nắm tay thê tử mới cưới đi về phía cửa sổ, Lâm Thấm nhìn thấy tỷ tỷ và Diệu ca ca càng ngày càng rõ ràng, cực kỳ cao hứng, “Đẹp mắt, hì hì, hì hì.”
Nàng đang cao hứng, lại thấy tỷ tỷ và Diệu ca ca càng gần, càng gần hơn, sắp đến trước mặt...
“Nhị ca, làm sao bây giờ?” Lâm Thấm vội vàng thỉnh giáo nhị ca nàng.
“Làm sao cái gì.” Lâm Hàn không hề nhìn thấy cái gì, còn không hiểu ra làm sao đấy.
“A Thấm, đẹp mắt không?” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của tỷ tỷ.
Hai tiểu huynh muội Lâm Hàn và Lâm Thấm giật nảy mình.
Ánh mắt của Hoài Viễn Vương nhạy cảm cỡ nào, sau khi đến gần đã thấy rõ ngoài cửa sổ không chỉ có một tiểu bướng bỉnh Lâm Thấm, còn có một hài tử khác lớn hơn con bé một chút ngồi phía sau, nhìn thân hình giống như là Lâm Hàn, “A Thấm, a Hàn, hai đứa xuống đi.” Giống như tia chớp nhanh chóng ra tay, vén rèm cửa sổ lên, dùng tay trái ôm Lâm Thấm qua trước, lại dùng tay phải ôm lấy Lâm Hàn, động tác làm liền một mạch, không hề vấp váp, lưu loát trôi chảy giống như nước chảy mây trôi, không câu chấp tự nhiên.
“Tỷ tỷ, Diệu ca ca.” Lâm Hàn cúi đầu xin lỗi.
Hắn rất xấu hổ, mặc dù hắn không nhìn gì cả, nhưng hắn vẫn theo muội muội càn quấy...
“Tỷ tỷ, tỷ phu.” Lâm Thấm cười hì hì, ngọt ngào gọi tỷ phu.
Lâm Đàm không khỏi bật cười. Tiểu a Thấm, muội quỷ linh tinh này, náo động phòng bị bắt gặp muội lập tức đổi giọng gọi tỷ phu.
Mặc dù đêm tân hôn bị em trai, em gái vợ quấy rầy, nhưng Hoài Viễn Vương nghe được em gái vợ ngọt ngào gọi tỷ phu, lại giống như uống mật, rượu đào.
“A Hàn, a Thấm, sao hai đứa lại ở đây?” Hoài Viễn Vương mỉm cười hỏi.
Lâm Hàn ngại nói, Lâm Thấm lại sung sướng chỉ mấy tủ treo quần áo, “Không chỉ có muội và nhị ca, còn có nhiều người!”
“Hả?” Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm đồng thời kinh hãi trợn to hai mắt.
Còn có nhiều người? Đây là ý gì?
Lâm Thấm giống như con khỉ trượt khỏi từ trong ngực tỷ phu xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, “Muội chỉ cho hai người thấy!”
Lâm Hàn cũng trượt xuống, ngượng ngùng đứng bên cạnh Lâm Đàm, “Tỷ tỷ...”
Lâm Đàm mỉm cười ôm lấy hắn, sờ đầu hắn, “Không có chuyện gì, a Hàn.”
“Tỷ tỷ quá nuông chiều chúng đệ...” Lâm Hàn nhỏ giọng lầm bầm.
Lâm Đàm dịu dàng, “Không phải nuông chiều đệ muội, lúc còn bé phạm sai lầm thật ra bản thân đã rất chột dạ, lúc này người lớn lại vội vàng đến quản giáo, sẽ dọa đến hài tử. A Hàn, ngày trước khi chúng ta ở Lương Nguyên, tỷ tỷ gặp phải một vị mẹ chồng tính tình nôn nóng lại cực kỳ tiết kiệm, người mẹ chồng này thường xuyên mắng mỏ cháu trai cháu gái mình, nhưng lại rất yêu quý đồ đạc, cho dù một mảnh giấy nhỏ đều không chịu tùy ý vứt bỏ. Nhưng nếu như cháu trai cháu gái của bà không cẩn thận làm vỡ chén, bà nhất định không mắng hài tử vào ngay lúc đó, đệ biết vì sao không? Bởi vì hài tử làm vỡ chén đã rất sợ rồi, lúc này mắng nữa, sẽ dọa sợ hài tử đến không còn linh hồn.”
Lâm Hàn hiểu chuyện gật đầu, “Biết rồi, tỷ tỷ. Khi đệ dạy a Thấm, sẽ rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng, nhất định không nỡ hù dọa đến muội ấy.”
Lâm Đàm mỉm cười, “A Hàn là một ca ca rất tốt.”
Lâm Hàn đứng bên cạnh tỷ tỷ, rầu rĩ nhìn Lâm Thấm.
Lâm Thấp chắp tay nhỏ bé, dương dương hả hê nhìn sang từng hộc tủ, “Đây này.” “Đây này.” “Còn có đây nữa này.” Chỉ ra từng chỗ ẩn thân của từng người bạn chơi nhỏ.
Nàng chỉ chỗ nào, Hoài Viễn Vương sẽ mở cửa tủ chỗ đó.
Ba cửa tủ quần áo mở ra hết, Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa, La Văn Quân và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, Ngôn Khoa và Ngôn Trật, tất cả đều lộ ra.
Cho dù nam hài hay nữ hài, đều cười lấy lòng với Hoài Viễn Vương.
Hôm nay tất cả hài tử đều mặc áo váy màu đỏ thẫm, nhìn vô cùng vui mừng.
“Đi ra đi, đi ra đi.” Lâm Thấm cười hì hì.
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh chui ra khỏi tủ quần áo đầu tiên chạy đến bên cạnh Lâm Thấm, Lương Luân và Ngôn Khoa cũng dẫn các đệ đệ muội muội đi ra, đáng yêu chắp tay với Hoài Viễn Vương, “Chúc mừng chúc mừng, bách niên hòa hợp, đầu bạc đến già.”
Giọng con nít thanh thúy nói lời cát tường, lại đầy mặt mang cười, khiến cho người ta nào nỡ đánh chúng.
Hoài Viễn Vương nhàn nhạt liếc chúng, ra lệnh: “Nam hài đứng một hàng, nữ hài đứng một hàng.”
“Định làm gì vậy” Mấy hài tử hai mặt nhìn nhau.
Cao Nguyên Dục ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hơi thấp thỏm, “Đại ca, xếp thành hàng chờ đánh sao?”
Lâm Thấm lập tức giơ tay hai tay ra che mông nhỏ của nàng, đôi mắt xoay tròn.
Lâm Đàm cười tươi.
Hoài Viễn Vương nghiêm mặt lại: “Đứng ngay ngắn sẽ biết rồi.”
Lương Luân và Ngôn Khoa biết mình ẩu tả không chiếm lý, nên đốc thúc các đệ đệ muội muội đứng xếp hàng ngay ngắn, nam hài đứng một hàng, nữ hài đứng một hàng.
“A Thấm, ta sẽ bị đánh mông...” Cửu công chúa nước mắt lưng tròng.
Sơn Trăn Trăn và Hương Du Ninh đều sắp khóc, La Văn Quân vội vàng dụ dỗ chúng, “Cửu công chúa, không có chuyện gì. Trăn Trăn, Du Ninh, đừng sợ đừng sợ.” Nàng lớn tuổi hơn mấy đứa, còn hiểu chuyện nhiều hơn mấy tiểu oa nhi này, biết rõ kể cả hài tử nghịch ngợm gây sự vào dịp Tết còn không bị đánh bị mắng, huống chi là đêm tân hôn của hoàng trưởng tử và hoàng trưởng tử phi? Rất không may mắn.
Lâm Thấm tức giận đánh Hoài Viễn Vương, “Tỷ phu!”
Hoài Viễn Vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Đều đứng xong chưa? Tới đây nhận bao lì xì.” Lần lượt phát bao lì xì ra, “Nhờ có các vị đại giá quang lâm đến náo động phòng, một chút lòng thành, không thành kính ý.”
“Bao lì xì, bao lì xì!” Mỗi hài tử cầm bao lì xì đỏ chót trong tay, hoan hô lên.
Bao lì xì đỏ chót chính là vui mừng, cầm vào trong tay chính là vui vẻ.
Đám nhỏ giơ bao lì xì hoan hô xoay quanh trong phòng tân hôn, “Bao lì xì, bao lì xì, náo động phòng, náo động phòng!”
Làm ầm ĩ đến mức thị nữ trực đêm ở bên ngoài nghe thấy, kinh hãi không thôi, vội vàng đi báo quản sự cô cô.
Ngày đại hỉ của Vương gia và Vương phi, trong tân phòng lại có tiếng hài tử cười đùa, đây là sao.
Chuyện đêm tân hôn của hoàng trưởng tử và hoàng trưởng tử phi bị đám nhỏ náo động phòng, đầu tiên bị thị nữ biết, sau đó quản sự cô cô biết. Chờ quản sự cô cô vội vàng đến đây, gõ cửa phòng, thấy mười hài tử đang huyên náo tưng bừng lên tận trời trong tân phòng, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Khách mời đến dự tiệc ở phủ Hoài Viễn Vương rất nhiều, chuyện mới mẻ đêm đó nhanh chóng bị rất nhiều khách biết. Không chỉ những khách mời nghe thấy, còn truyền vào trong tai hoàng đế bệ hạ và thái hậu nương nương ở trong Tử Cấm thành.
“Có mấy hài tử? Năm nam hài, năm nữ hài, tổng cộng mười đứa? Rất tốt.” Hoàng đế hỏi rõ tình huống, không khỏi mỉm cười
Hắn nhấc bút lên, chấm mực đậm, rồng bay phượng múa viết bốn chữ lớn “Thập toàn thập mỹ”, đặc biệt đưa cho Chu thái hậu nhìn, “Mẫu hậu, mấy chữ này viết không tệ chứ? Ban cho Diệu Linh được không.”
“Ban thưởng này rất tốt.” Chu thái hậu mặt mày hớn hở, “Đêm tân hôn mười tiểu oa nhi náo động phòng, đây chẳng phải nói về sau Diệu Linh sẽ con cháu đầy cả sảnh đường sao? Thập toàn thập mỹ, thật đúng là thập toàn thập mỹ, hoàng đế con viết mấy chữ này rất tốt, rất hợp ý ta, rất hợp ý ta.”