Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 116: Chương 116: Chương 92




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“‘Trên đời đều dơ bẩn chỉ ta trong sạch’, khó đó.” Lâm Phong thở dài nói.

Các hoàng tử khác đều thế kia, chỉ có Hoài Viễn Vương như vậy, những người đó không muốn dụ dỗ Hoài Viễn Vương mới là lạ.

Hoài Viễn Vương vốn dùng vũ lực, tàn bạo nổi tiếng, không chỉ không hề có tính uy hiếp đối với các hoàng tử khác, ngược lại giống như kiểu tôn lên, làm nổi bật lên vẻ tao nhã lịch sự, hào hoa phong nhã của bọn họ.

Kể từ sau khi cưới Lâm Đàm làm Vương phi lại thay đổi khiến các quan viên trong kinh thấy được một Hoài Viễn Vương hoàn toàn mới, quan tâm bách tính, chiêu hiền đãi sĩ, suy nghĩ kín đáo, xử sự chu toàn thỏa đáng, danh dự của Hoài Viễn Vương hiện giờ đã có khác biệt rất lớn so với quá khứ, cũng có tương đối quan văn ủng hộ. Hắn đã văn võ song toàn, nếu như lại tài đức vẹn toàn nữa, đám người Khang Vương có thể không chú ý đến sao.

La Thư cau mày, “A Hạo và a Hân còn nhỏ như vậy, ta vừa nghĩ đến phủ Hoài Viễn Vương có thể có một nữ nhân bụng dạ khó lường tiến vào đã cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Mọi người mau nghĩ cách đi, chuyện này nhất định không được, trượng phu của a Đàm không thể bị nữ nhân khác chiếm đoạt đi.”

“Được, tìm cách, tìm cách.” Lâm Phong đầy miệng đồng ý.

La Giản vò đầu, “Ta không nghĩ ra được biện pháp hay gì, cái đó, ta về nhà hỏi đại tẩu mấy đứa còn có Văn Nhân thử xem.”

Hắn có chuyện sẽ thỉnh giáo thê tử và nữ nhi, cảm thấy kiến thức của Ngôn Yên và La Văn Nhân còn cao minh hơn hắn.

La Thư giận dỗi, “Sớm biết thế đã không để cho a Đàm đến hoàng gia rồi, phiền toái như vậy. Nếu như a Đàm gả cho nhà người bình thường, có chuyện như vậy ta đã sớm vác đao xông tới là được rồi? Hiện giờ lại đảo ngược chỉ biết dựa vào mấy người nghĩ cách.”

“Đến nhà nào đều sẽ có phiền toái.” Lâm Phong thấy thê tử tính trẻ con như vậy, dung túng cười.

“Đúng vậy, đến nhà nào đều có phiền toái.” La Giản gật đầu, “Cứ nói đại tẩu muội đi, gả cho ta còn không phải nghĩ cách đối phó với Tiêu gia, đối phó với vị kia ở Vinh An đường sao? Còn có La Anh, có Thẩm gia, còn có cả nhà, haizzz, thật sự không yên ổn nổi.”

Nhắc tới công lao và khổ cực của thê tử, La Giản tỏ vẻ cảm khái.

Lâm Phong và La Thư liếc nhìn nhau, không nói được gì.

La Giản chính là như vậy, cho dù mọi người đang nói cái gì, hắn đều có cách dẫn đến trên người Ngôn Yên, nhất định phải ca ngợi, khen tặng một phen. Dĩ nhiên hắn vì yêu thê tình thâm, nhưng mà... cũng không cần mỗi lần đều như vậy chứ? Haizzz, nhưng mà hắn và Ngôn Yên bị tách ra mười mấy năm, khó khăn lắm mới đoàn tụ được, cũng khó tránh khỏi được, không thể trách được.

“Ta sẽ thông báo cho nữ nhi và con rể.” Lâm Phong nói.

La Giản cũng yên lòng, “Được rồi, thế ta trở về, đại tẩu mấy đứa còn đang chờ ta về nhà đấy.”

Lâm Phong và La Thư không khỏi mỉm cười.

La Giản ra ngoài, cười ngồi xổm người xuống, nhiệt tình dang hai cánh tay với hai nhi tử, “A Kỳ, a Chân, sắc trời không còn sớm nữa, tới về nhà với phụ thân nào.”

La Văn Kỳ và La Văn Chân hai hài tử này vốn chơi đùa rất điên khùng với Lâm Thấm, Tiêu Kính Sinh, nhưng vừa thấy được La Giản mắt lập tức sáng lên, lon ta lon ton nhào vào trong ngực La Giản cười ngây ngô với hắn, La Giản mừng rỡ, hôn vang dội lên trên mặt mỗi đứa, “Nhi tử ngoan, về nhà thôi.”

La Giản ôm hai nhi tử định đi, sau lưng còn đi theo Tiêu Kính Sinh, người của Lâm gia tiễn hắn đi ra.

Lâm Thấm cười hì hì trêu ghẹo, “Cậu, cậu thật bận rộn nha, trong ngực ôm hai, trên đất còn đi theo một.”

“Không phải sao.” La Giản khoe khoang, “Trong nhà vẫn còn hai người đang chờ đấy. Hễ ta đi ra cửa, mợ và biểu tỷ của cháu đều như trông sao trông trăng sáng mong đợi ta trở về, trông mòn con mắt.”

“Nhìn cậu con hả hê kìa.” La Thư nhìn La Giản như vậy, lại cảm thấy buồn cười, vừa mừng thay cho hắn, lại không hiểu sao lòng hơi chua xót, cười nói.

“Đắc ý đi, đắc ý đi.” Lâm Thấm tỏ vẻ niềm nở, “Cháu thích đắc ý nhất. Cậu, đắc ý đi.”

Tất cả mọi người đều cười lớn.

Khi còn bé Lâm Thấm rất nghịch ngợm, bây giờ là đứa bé lớn rồi, vẫn không kém gì trước kia. Mỗi lần thấy Khuông tiên sinh, nàng vẫn cứ “Đắc Ý”, “Đắc Ý” mà gọi, cũng may Khuông tiên sinh rộng lượng, không so đo với nàng hài tử này, ngược lại còn hòa khí với nàng hơn hài tử khác, rất dung túng.

Tiễn La Giản đi, Lâm Phong lập tức viết phong thư mật, nhờ Lương Đống tự mình đi một chuyến, đưa đến phủ Hoài Viễn Vương.

Sau bữa cơm tối, Lâm Hàn đang định kéo muội muội đi học toán thuật, lại thấy có một vị khách mặc áo choàng đầu đội mũ trùm đầu bao bọc cực kỳ kín kẽ tới trong nhà, Lâm Thấm mắt tinh, chỉ nhìn vóc người đã đoán được là ai, hoan hô chạy tới, “Tỷ phu!”

Hoài Viễn Vương cởi mũ trùm đầu xuống, trong mắt nhộn nhạo ý cười, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, anh vợ, a Hàn, a Thấm, con tới báo tin mừng.”

“Thật không?” Lâm Phong và La Thư nghe được hắn nói là “Báo tin mừng”, đã mơ hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt chớp qua ánh sáng vui sướng.

“Đúng rồi, con quên nói.” Lâm Thấm bừng tỉnh hiểu ra, “Tỷ tỷ nói, con lại sắp có cháu ngoại trai nhỏ hoặc cháu ngoại gái nhỏ rồi.”

“Thật sao?” La Thư hưng phấn không thôi, tha thiết nhìn Hoài Viễn Vương.

Hoài Viễn Vương mỉm cười gật đầu, “Dạ, thời gian còn ít, nhưng mà thái y đã xác định là mang thai.”

Lâm Phong và La Thư mừng rỡ không thôi.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu, con và a Đàm có chuyện muốn thương lượng với hai người.” Hoài Viễn Vương cười nói.

“A Hàn, dẫn muội muội đi học toán thuật đi.” Lâm Phong vội kêu tiểu nhi tử tiểu nữ nhi đi.

La Thư cũng ra lệnh cho bọn thị nữ lui xuống.

Lâm Khai nhàn nhã hỏi, “Ta có thể dự thính chứ?”

Hoài Viễn Vương khiêm tốn nói: “Đang định xin anh vợ cũng ra chút chủ ý.”

Lâm Khai cười, cùng ngồi xuống, nhỏ giọng thương lượng gì đó.

Lâm Thấm đi theo nhị ca học toán thuật ở trong góc, thỉnh thoảng mất hồn, “Tỷ phu muốn thương lượng chuyện gì với cha nương vậy?”

Lâm Hàn kiên nhẫn nói cho nàng biết, “A Thấm muội còn nhỏ, biết cũng vô dụng đúng không? Học toán thuật đi.”

Lâm Thấm khéo léo gật đầu, “Được rồi.”

Hoài Viễn Vương thương lượng xong với Lâm Phong, La Thư, Lâm Khai, lại một lần nữa đội mũ trùm đầu lên, “Con phải về, a Hạo và a Hân không thấy con, sẽ không chịu rửa mặt đi ngủ.”

La Thư làm mẹ vợ nghe vậy mặt mày hớn hở, “Vậy mau trở về đi, mau trở về đi.”

Hoài Viễn Vương cười cáo từ mọi người.

Lâm Thấm và Lâm Hàn tới đây tiễn hắn, Lâm Thấm liền hỏi: “Tỷ phu, a Hạo để cho ca sờ mông nhỏ của nó chứ?”

Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Ca và tỷ tỷ của muội đều sờ được, thằng bé vẫn còn rất vui mừng đấy.”

Lâm Thấm tỏ vẻ thất vọng, “Như vậy sao.”

Hoài Viễn Vương nhớ thương vợ con trong nhà, sờ song nha kế trên đầu Lâm Thấm, ôn hòa dặn dò đôi câu rồi vội vã rời đi.

“Thái hậu nương nương gạt con.” Lâm Thấm than thở, “Lão nhân gia ngài dụ dỗ con rằng, nói con gả tỷ tỷ không chỉ không lỗ vốn, còn kiếm lời. Cha, nương, đại ca, nhị ca, mọi người nói thử xem con kiếm lời chỗ nào chứ? Tỷ tỷ đúng là có cháu ngoại trai nhỏ và cháu ngoại gái nhỏ, nhưng a Hạo không cho con sờ mông nó, còn tỏ vẻ tỉnh bơ nói cho con biết, ‘Dì nhỏ, xin tự trọng’!”

“A Thấm đáng thương.” Cha nương, ca ca nàng không khỏi cười to.

Kể cả Lâm Hàn xưa nay nghiêm túc cũng cười đau bụng.

Mấy ngày tiếp theo Lâm Thấm vì thuận lợi thông qua kỳ thi nửa tháng mà trời đất u ám đọc sách mấy ngày, đọc đến đầu óc choáng váng, tâm tình cũng không tốt.

Đợi đến kỳ thi nửa tháng cuối cùng đã thi xong, Lâm Thấm thở phào nhẹ nhõm, “Kỳ thi tiếp theo là chuyện của nửa tháng sau rồi, trước nhẹ nhõm mấy ngày đã.”

Sau kỳ thi nửa tháng có hai ngày nghỉ phép, vừa đúng trong cung có tiệc, Chu thái hậu sai nữ quan tới đón nàng, Lâm Thấm liền vào cung giải sầu.

Đến Dưỡng Ninh cung, Lâm Thấm theo thường lệ làm nũng với Chu thái hậu trước, “Tổ mẫu, cháu nhớ ngài không thôi nha, sắp thành bệnh tương tư rồi nè.”

Chu thái hậu cười híp mắt lại, “A Thấm nhớ tổ mẫu nữa à? Tổ mẫu cũng nhớ cháu nè.”

Một vị nữ quan bên cạnh Chu thái hậu rất khôi hài, cười nói: “Trong nữ y có vị nào trị bệnh tương tư không? Mau gọi tới đây, kiểm tra cho Lâm nhị tiểu thư chút.”

Nói đến mọi người đều cười, Chu thái hậu cười càng vui vẻ hơn nữa.

Cửu công chúa ở bên cạnh trơ mắt nhìn, đợi đến khi Chu thái hậu và Lâm Thấm thân thiết đủ rồi, buông Lâm Thấm ra, cửu công chúa mới vội kéo Lâm Thấm qua oán trách, “Ta xuất cung một chuyến không dễ dàng, sao ngươi lại cũng không vào cung thăm ta chứ? Đã bao nhiêu ngày không gặp mặt rồi.”

Lâm Thấm cười cười, “Còn nói sao, nếu ngươi học theo Cao Nguyên Dục có quyết tâm có dứt khoát như vậy, có thể chịu đựng lửa giận của bệ hạ, ngươi cũng xuất cung đi học đi, còn cần oán trách vậy sao.”

Cửu công chúa thấp giọng lẩm bẩm, “Ta nào ngang ngược được như thập tứ ca, phụ hoàng trợn mắt với ta, ta đã bị sợ đến quên hết tất cả rồi.”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục cũng đã đến, Chu thái hậu lập tức lệnh cho cung nhân lấy bàn bài ra, “Mấy đứa vừa đúng bốn người, đánh bài đi. Bình thường rất không thích đánh bài, luôn không tập hợp đủ người đúng không? Hôm nay khá tốt, vừa đúng bốn người, không nhiều một người, không thiếu một ai.”

Lâm Thấm vui vẻ, “Đánh bài được đó, đánh bài thôi.”

Lương Luân mỉm cười, “Đánh bài mạnh hơn kỳ thi nửa tháng, có đúng không?”

Lâm Thấm sung sướng cười, đã ngồi xuống đảo bài.

Cửu công chúa không quen thuộc với quy tắc đánh bài, năn nỉ Lương Luân nói cho nàng, Lương Luân liền đi qua nhìn cẩn thận nói cho nàng biết, “... A Vi, chính là như vậy.

Cửu công chúa gật đầu liên tục.

Cao Nguyên Dục giúp đỡ Lâm Thấm đảo bài, ân cần hỏi nàng, “Này, Lâm Thấm, vì sao gọi là bệnh tương tư vậy?”

Lâm Thấm khinh thường, “Ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết, quá ngu ngốc đi? Bệnh tương tư chính là rất nhớ một người chứ sao.”

Cao Nguyên Dục tỏ vẻ nghiêm túc, “Vậy người khiến ta tương tư cũng rất nhiều đi, ông ngoại bà ngoại ta, cậu ta, cô ta, biểu ca ta, biểu tỷ ta, còn ngươi nữa...”

“Xí, dừng lại.” Lâm Thấm nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Nói bậy cái gì chứ?”

“Không phải nói bậy...” Cao Nguyên Dục uất ức giải thích.

“A Dục, đệ được đồ tốt gì vậy?” Lương Luân chợt nhớ tới một chuyện, cười ngẩng đầu lên, “Đệ kể lại chuyện cười a Hạo gây ra, bà ngoại thưởng cho đệ không ít đồ tốt đi? Nhanh chóng lấy ra, gặp mặt chia nửa.”

“Đúng vậy, gặp mặt chia nửa.” Lâm Thấm và cửu công chúa cũng tham gia náo nhiệt theo.

Cao Nguyên Dục hơi nhăn nhó, “Tổ mẫu thưởng cho ta bốn món đồ chơi, mỗi người chúng ta chọn một món đi. Cái đó, Lâm Thấm là khách, để cho nàng chọn trước, sau đó là biểu ca, tiếp theo là a Vi, sau cùng là ta.”

Trong bốn người, Cao Nguyên Dục và cửu công chúa là người trong hoàng cung, mặc dù Lương Luân không phải, nhưng hắn là cháu ngoại của Chu thái hậu, từ nhỏ đã ra vào Tử Cấm thành, coi như ngược lại thật đúng là Lâm Thấm có quan hệ ít nhất với hoàng cung cho nên cửu công chúa không hề có ý kiến gì, “Đúng vậy, Lâm Thấm là khách, nàng chọn trước.”

Lâm Thấm nghe nói những món đồ chơi này đều vượt biển từ ngoại bang vận chuyển đến, có Ba Tư, có Đại Thực, có Tây Vực, nên rất có hứng thú, “Vậy không khách khí nha, ta chọn trước một món.” Lập tức quyết định rồi.

(*) Đại Thực: cách gọi đế chế Ả Rập (632-1258) của thời nhà Đường.

Đang đánh bài, Lâm Đàm mang theo long phượng thai tới.

Long phượng thai vừa đến, trong điện lập tức sôi động lên, giống như lúc ăn tết, trên mặt người người vui sướng.

A Hạo nắm lấy tay nhỏ bé của a Hân cùng tiến vào, hắn nghiêm mặt rất nghiêm túc, a Hân lại mặt cười ngọt ngào, hai huynh muội tạo thành đối lập rõ rệt, nhìn có vài phần thú vị.

Chu thái hậu vừa thấy được chắt trai chắt gái lập tức vui mừng nhướng mày, “A Hạo, a Hân, hai bé ngoan mau tới đây.”

Có nữ quan trong Dưỡng Ninh cung định tiến lên nghênh đón, giúp một tay, a Hạo lại không cho, đẩy các nàng ra nắm tay nhỏ bé của muội muội đến trước giường Chu thái hậu.

“Chào bà cố.” A Hạo và a Hân non nớt chào hỏi.

“Được, được.” Chu thái hậu cười đến không khép được miệng.

A Hạo không cho cung nữ giúp một tay, trước dùng hết sức ôm muội muội lên giường, sau đó tự mình cũng trèo lên, cùng với muội muội mỗi đứa ngồi vào một bên cạnh Chu thái hậu.

“Ở giữa là quan âm bồ tát, hai bên là kim đồng ngọc nữ này.” Nữ quan rất biết cách nói chuyện này than thở.

“Đúng đúng đúng, ở giữa là quan âm bồ tát, hai bên là kim đồng và ngọc nữ.” Mọi người nhao nhao gật đầu.

-- Nói Chu thái hậu là quan âm quả thật có vẻ a dua nịnh hót, nhưng gọi a Hạo và a Hân là kim đồng ngọc nữ, đó là người người hớn hở đồng ý không hai lời. A Hạo, a Hân, đôi long phượng thai này thật sự khiến người ta quá ưa thích rồi.

Mấy người Lâm Thấm đều không đánh bài nữa, đầu tiên chạy tới chào hỏi Lâm Đàm, “Tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi?”

Sau đó chạy đến trước giường Chu thái hậu, cười hì hì trêu chọc long phượng thai, “A Hạo, a Hân, sáng sớm nay hai đứa ăn gì vậy, khí sắc tốt như thế, khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn nè?”

A Hân nhìn thấy dì nhỏ đã toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, a Hạo lại cảnh giác giơ tay che mông.

Chu thái hậu cười chảy cả nước mắt, “A Thấm, xin tự trọng, xin cháu nhất định phải tự trọng đó, nhìn thử xem cháu dọa sợ a Hạo rồi kìa. Cháu mới vừa lại đây, a Hạo đã giơ tay che mông rồi, sợ bị cháu cợt nhả đó...”

Đám người Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa vừa cười vừa dậm chân, trong điện tràn ngập tiếng nói tiếng cười, sắp sôi trào.

Cung nữ báo lại, “Thái hậu nương nương, Phùng quý phi cầu kiến.”

Chu thái hậu lơ đễnh, “Cho nàng ta đi vào đi.”

Sự vụ lục cung do Phùng quý phi trông coi, nếu như nàng ta yêu cầu gặp Chu thái hậu, vẫn cực kỳ dễ dàng.

Phùng quý phi tươi cười đầy mặt tiến vào. Nàng không đi một mình, sau lưng còn có một cô nương mới mười tám mười chín tuổi, cúi thấp đầu, vô cùng yếu đuối, uyển chuyển phong lưu đi theo.

Cô nương kia cúi thấp đầu, mắt nhìn chân, vẻ mặt vô cùng khiêm nhường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.