Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 117: Chương 117: Chương 93




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sau khi Phùng quý phi đi vào, lại cho Lâm Đàm một cái liếc mắt gian xảo thêm khoái trá.

Lâm Đàm khẽ cười cười.

Phùng quý phi hành lễ bái kiến Chu thái hậu, rồi thân mật thắm thiết kéo nữ tử kia tới đây, “Thái hậu nương nương người xem, đứa nhỏ này có dáng dấp như thế nào? Có hợp tâm ý lão nhân gia người không?”

Chu thái hậu tùy ý liếc nhìn xem, không hề để ý nói: “Biết ngươi có lòng hiếu thảo. Nhưng mà không cần, Dưỡng Ninh cung không thiếu người hầu hạ, nhân thủ đủ dùng rồi.”

Phùng quý phi vốn tươi cười rạng rỡ, nghe được lời này của Chu thái hậu, sắc mặt cứng đờ.

Mặc dù nàng kia cúi thấp đầu, nhưng Lâm Đàm vẫn bén nhạy nhận ra được vẻ ngượng ngùng của nàng ta. Chắc nàng ta cũng không nghĩ đến chuyện Chu thái hậu sẽ nói nàng ta thành người muốn làm cung nhân, nữ quan gì đó vào Dưỡng Ninh cung hầu hạ.

Lâm Thấm tỏ vẻ ngây thơ, “Tổ mẫu, đây là cung nữ mới do quý phi nương nương tìm đến cho ngài sao? Cháu thấy nàng ta không tệ nha, nếu không ngài cứ lưu nàng ta lại đi, nàng ta có dáng vẻ đẹp mắt, ngài ngày ngày nhìn nàng ta, trong lòng thoải mái.”

Chu thái hậu giật giật khóe miệng.

Nữ tử như vậy, ta ngày ngày nhìn nàng ta, ta nào thoải mái trong lòng chứ? Ta...

Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Chu thái hậu tràn đầy tin cậy.

Trong lòng Chu thái hậu khẽ động, trên mặt có nụ cười, hiền lành hỏi Lâm Thấm, “Vậy tổ mẫu lưu nàng ta lại?”

Lâm Thấm tỏ vẻ gấp gáp: “Ừm, lưu lại đi.”

Từ xưa đến nay Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa vẫn cùng một phe với Lâm Thấm, đồng tâm hiệp lực nhảy lên ủng hộ, “Đúng vậy, lưu lại đi.”

Chu thái hậu liếc nhìn Phùng quý phi, lại liếc nhìn nữ tử bên cạnh Phùng quý phi, cười như không cười, thong thả ung dung, “Dưỡng Ninh cung cũng không thiếu người sai bảo, nhưng mà nếu như ngươi cố ý muốn hiếu kính ai gia một người, ai gia cũng không phải nhất định không thể nhận.”

Đây chính là lo lắng của Phùng quý phi. Cái gì, vào Dưỡng Ninh cung? Cô nương người ta mười tám mười chín tuổi vào Dưỡng Ninh cung làm gì chứ? Cô nương này quả thật muốn hầu hạ vị quý nhân, ngày sau tiện một bước lên trời, lên thẳng mây xanh. Nhưng mà, nàng ta cũng không muốn hầu hạ một vị thái hậu nương nương đâu? Hơn nữa, nữ tử có thân phận như vậy, lại có tướng mạo thế này, tài văn chương như thế, tìm ra một người thật sự không dễ dàng, nói gì cũng không thể để cho nàng ta vào Dưỡng Ninh cung được. Phùng quý phi càng nghĩ càng gấp gáp.

Nàng cười khan hai tiếng, “Thái hậu nương nương, vị cô nương này chính là tam cô nương của phủ Phổ Định Hầu, năm nay mười tám tuổi rồi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại có tài hoa, vừa có hòa khí, trong kinh thành không ai không khen ngợi...”

“Nhân tài như vậy, vừa khéo phù hợp đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ tổ mẫu mà.” Lâm Thấm rất than thở.

“Đúng, nhân tài như vậy rất xứng.” Bên người nàng lập tức vang lên tiếng phụ họa nóng bỏng.

Chọc tức Phùng quý phi rồi. Ngươi nói thử xem mấy hài tử này mới bao lớn, tại sao cứ không bớt lo như vậy, người lớn nói chuyện, bọn chúng luôn luôn chen miệng lung tung vào chứ? Các ngươi thì biết cái gì, cứ nói xứng đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ thái hậu, Hứa tam cô nương nhân tài như vậy hầu hạ thái hậu, đó không phải phí của trời sao.

Phùng quý phi nở nụ cười, “Thái hậu nương nương, là như vậy, Khang Vương phi hiền huệ rộng lượng, bởi vì đang mang thai, lo lắng bên cạnh Khang Vương không có người thích hợp hầu hạ, nên muốn nạp trắc phi thay Khang Vương. Con bé vì một lòng lo nghĩ cho Khang Vương, thần thiếp cũng không tiện trái ý con bé, nên để con bé chọn lựa trong khuê tú kinh thành. Con bé chọn vài người rồi, đến lúc đó thần thiếp dẫn đến đây, lão nhân gia ngài lựa chọn thay cho Khang Vương có được không?” Sợ đến nàng lại không dám nói chuyện Hứa tam cô nương nữa, nói lảng sang chuyện khác, để Chu thái hậu giúp một tay chọn trắc phi cho Khang Vương.

Chu thái hậu tức giận, “Khang Vương chọn trắc phi, đây là chuyện lớn gì mà cần ai gia tự mình xem chứ? Chuyện nhỏ như thế này cứ để Khang Vương phi nhìn xem là được rồi. Đứa nhỏ này cũng thật là, bình thường nhìn có khả năng, nhưng khi gặp chuyện lại vô dụng.”

“Vâng, vâng.” Phùng quý phi lúng túng đáp hai tiếng.

“Chuyện nhỏ này cũng phải phiền đến đại giá tổ mẫu, kỳ cục.” Cao Nguyên Dục ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ.

Phùng quý phi không khỏi thầm mắng Cao Nguyên Dục một tiếng trong lòng. Ngươi luôn không thiên vị nương ngươi Bách phi, lại cứ nghiêng về Lâm gia và Hoài Viễn Vương làm gì? Hoài Viễn Vương là đại ca ngươi, chẳng lẽ Khang Vương không phải là nhị ca của ngươi sao? Khang Vương đối xử không tốt với ngươi sao? Tiểu tử thúi không có lương tâm.

Phùng quý phi hơi bối rối cười gượng, “Rốt cuộc trẻ tuổi, rốt cuộc trẻ tuổi.”

Tam cô nương Hứa gia vẫn nhu thuận cúi đầu, không lên tiếng.

Nếu như nàng không phải vì nhìn thấy Chu thái hậu mà sợ không dám nói gì, như vậy sự chịu đựng của nàng ngược lại cực tốt. Chính là khi Chu thái hậu cố ý muốn để nàng đến Dưỡng Ninh cung hầu hạ, nàng lại không gấp gáp, không phản bác.

Hôm nay Phùng quý phi tổ chức tiệc thưởng hoa trong Quần Phương các ở vườn hoa sau cung, mời Chu thái hậu vui lòng đến ngồi một chút, “Hôm nay trong Quần Phương các trăm hoa đua nở, cảnh sắc đang đẹp, cũng nhiều người náo nhiệt, bọn nhỏ nhất định thích.”

Chu thái hậu cười cười, “Ai gia cũng không phải thích buồn bực trong phòng, đang định ra ngoài đi dạo, giải sầu.”

Phùng quý phi thấy Chu thái hậu đồng ý, mừng rỡ, “Vậy thần thiếp đi Quần Phương các chuẩn bị, xin đợi thái hậu nương nương đại giá quang lâm.”

Chu thái hậu gật đầu.

Phùng quý phi mang theo tam cô nương Hứa gia cáo lui.

Hứa tam cô nương có dáng đi rất đẹp mắt, váy áo không động, trong bước nhẹ mang theo mềm mại đáng yêu, nhẹ nhàng yếu ớt, khiến cho người ta nhìn thấy đã sinh lòng thương tiếc, muốn thương yêu nàng, muốn bảo vệ nàng.

Chu thái hậu nhìn bóng lưng Hứa tam cô nương, không ngừng lắc đầu.

“Hôm nay khí trời tốt, chúng ta đi ngắm hoa uống rượu.” Chu thái hậu cười nói.

“Ngắm hoa, uống rượu, mua vui!” Mấy người Lâm Thấm đều bừng bừng.

Chu thái hậu cười không thôi, “Nhìn thử xem, ta mới nói câu ngắm hoa uống rượu, mấy đứa này đã không cần ai dạy, tự cộng thêm một ‘mua vui’ rồi. Mấy hài tử này, thật đúng là bướng bỉnh tinh nghịch, đáng đánh, đáng đánh.”

Ngoài miệng nói đáng đánh, nhưng vui vẻ, nào có chút ý tứ đáng đánh nào chứ.

Tương Dương trưởng công chúa cười tiến vào, “Mẫu hậu, nữ nhi đến đòi thưởng nè. Người nhìn xem con có bản lĩnh bao nhiêu, mang ai đến cho người này?”

Hoàng đế ở sau lưng Tương Dương trưởng công chúa mỉm cười đi đến, “Mẫu hậu, nhi tử tới thỉnh an ngài.”

Chu thái hậu sợ nhảy dựng lên, “Ối chà, đây chẳng phải là hoàng đế bệ hạ của chúng ta sao? Sao bệ hạ lại rảnh rỗi vậy, thế mà lại tới gặp lão bà tử ta đây rồi? Khách ít đến, khách ít đến.” Nói mà mọi người đều cười.

Hoàng đế cười nhận lỗi, “Thời gian làm bạn với mẫu hậu quá ít, có lỗi, có lỗi.”

“Bệ hạ tới vừa đúng, chúng ta đang định cùng tổ mẫu ngắm hoa uống rượu mua vui đấy.” Lâm Thấm cười hì hì nói.

“Mua vui, mua vui.” A Hân vỗ tay nhỏ bé.

A Hạo đã dùng cả tay lẫn chân bò xuống khỏi trường tháp của Chu thái hậu, xuống đất, “A Hân, xuống nào.”

Sau khi chính hắn đứng vững, đã giơ cánh tay ra ôm muội muội, a Hân hấp tấp nhào tới, “Đa đa.”

A Hạo dùng sức bế nàng xuống, quá mệt mỏi.

Hoàng đế mỉm cười nhìn đôi tiểu huynh muội này, vẻ mặt dịu dàng.

Mọi người cũng đầy hứng thú nhìn hai đứa.

Lâm Đàm quá quen thuộc với đôi trai gái long phượng thai của mình rồi, thấy a Hạo như vậy đã biết rõ hắn định làm gì, không khỏi hơi vểnh khóe miệng lên, trong mắt mỉm cười.

A Hạo thở hổn hển hai cái, nghỉ ngơi xong rồi, kéo tay nhỏ bé của muội muội đi tới trước mặt hoàng đế, “Thỉnh an tổ phụ.” Mồm miệng vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người cảm động vô cùng, “Nghe thử xem, hai hài tử này hiểu chuyện bao nhiêu, lời nói thật tốt.”

Khen ngợi long phượng thai xong, lại khen ngợi Lâm Đàm, “Hoàng trưởng tử phi biết dạy hài tử làm sao, dạy hài tử đáng yêu như thế.”

Lâm Thấm vội khoe công, “Thật ra là vậy, a Hạo và a Hân chủ yếu do ta người làm dì nhỏ tới dạy dỗ, ta dạy ra đó, ta dạy ra đó.”

Cả nhà cười ầm lên.

Hoàng đế cũng cười, một tay kéo a Hạo, một tay kéo a Hân, a Hân dựa vào trên người tổ phụ cười ngọt ngào, a Hạo lại u oán nhìn Lâm Thấm.

“Nếu a Hân giống dì nhỏ thì rất tốt.” Hoàng đế mỉm cười, “A Hạo lại không thể, nam hài nhi vẫn nên giống phụ thân, hoặc giống như tổ phụ.”

Lâm Thấm than thở, “Bệ hạ, ngài không cần lo lắng ta sẽ dạy hư a Hạo đâu, ta sờ mông hắn mà hắn cũng không cho, đòi ta tự trọng đấy.”

Lâm Thấm vừa nói vừa đi qua kéo tay khác của a Hạo, “Đi nào, a Hạo, chúng ta đi ngắm hoa uống rượu mua vui đi.”

Ai ngờ a Hạo lại nghiêm mặt, rất không nể mặt hất tay Lâm Thấm ra, Lâm Thấm tức giận khiển trách, “Cái mông không cho sờ thì thôi, kể cả tay nhỏ bé cũng không cho nắm sao? Kỳ cục nha!”

Mọi người lại cười to, cười đến đau bụng.

Hoàng đế và Tương Dương trưởng công chúa đi cùng với Chu thái hậu, một đoàn người đến Quần Phương các.

Tiệc hôm nay Phùng quý phi mời phi tần trong cung và mười mấy vị phu nhân có phẩm cấp rất cao quý, không ngờ hoàng đến sẽ đích thân tới, vừa mừng vừa sợ, dẫn mọi người hành lễ bái kiến.

Mọi người bái kiến xong, bởi vì ngoài phi tần ra còn có các mệnh phụ ở đây, nên hoàng đế cùng với Chu thái hậu đã đến ngồi trong Tử Huy các có địa thế cao nhất ở đây, người còn lại ngồi ngay giữa viện, cách hoàng đế hơi xa.

Tương Dương trưởng công chúa và Lâm Đàm đều ở dưới, hai người ngồi cạnh nhau.

Hoàng đế bận rộn quốc sự cả ngày, hiếm có thời gian ung dung tự tại an nhàn như vậy, nói chút chuyện nhà với Chu thái hậu, lại trêu chọc long phượng thai a Hạo và a Hân, thanh thản tự tại.

Lâm Thấm ngồi bên cạnh hắn thì thầm nói chuyện, ngoài nói chuyện lý thú ở trong học đường ra còn biểu đạt bất mãn vô hạn với cuộc thi quá nhiều quá thường xuyên, “... Nửa tháng phải thi một lần, haizzz, thật phiền chết đi được.”

“A Thấm không thích thi sao?” Hoàng đế mỉm cười hỏi.

“Không thích.” Lâm Thấm gật đầu, thở hổn hển, “Thi thi thi, thi đến sắp khét rồi.”

“Thi khét rồi.” A Hân lắc lư bên cạnh, học Lâm Thấm nói chuyện.

Đám người hoàng đế và Chu thái hậu đều cười tươi. Cuộc thi này cũng không phải nướng đồ ăn, còn thi đến khét rồi sao?

Từ trước đến giờ Lâm Thấm vẫn luôn nói chuyện như vậy, hoàng đế cười xong rồi thôi, không hề để trong lòng.

Ở phía dưới Phùng quý phi lại long trọng đẩy Hứa tam cô nương ra, giống như đang khích lệ nàng ta ở trước mặt mọi người.

Lâm Thấm tùy ý nhìn xuống, cũng không hề để ý. Nhưng mà qua một lúc, nàng nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Đàm, lập tức biết rõ chuyện này có phần không đúng.

“Đi xem thử xem có chuyện gì.” Nàng gọi một tiểu cung nữ cơ trí phân phó.

Tiểu cung nữ đi xuống tra xét, không lâu sau đã quay lại, “Nhị tiểu thư, quý phi nương nương nói Khang Vương phi hiền huệ rộng lượng, lựa chọn trắc phi cho Khang Vương trong khuê tú kinh thành, vị Hứa tam cô nương này vừa đẹp lại thông minh thêm hiểu quy củ, vô cùng hợp tâm ý, nhưng chỉ tiếc dường như nàng ta có xung khắc với Khang Vương điện hạ, cho nên không vào được Khang Vương phủ. Kêu hoàng trưởng tử phi nhận lấy vị Hứa tam cô nương này, nói Hoài Viễn Vương điện hạ còn chưa có một vị trắc phi, thật kỳ cục!”

“Cái gì?” Lâm Thấm vỗ bàn.

Chu thái hậu không khỏi cau mày, “Vương phủ nào quản tốt chuyện của vương phủ đó mới đúng lý, ngươi lại quản trong vương phủ khác có trắc phi hay không? Hoàng trưởng tử phi có khả năng cỡ nào, chẳng lẽ chuyện của vương phủ mình mà con bé cũng không quản được sao, cần người khác tới quơ chân múa tay?”

Nụ cười của hoàng đế nhạt đi, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn khó khăn lắm mới được hưởng thanh nhàn trong hậu cung, lại gặp phải chuyện như vậy, sao trong lòng có thể không căm tức chứ.

Lâm Thấm xắn tay áo, “Đánh chủ ý lên tỷ phu ta, không được! Ta đi thu thập bọn họ!”

“Thu thập như thế nào?” Cao Nguyên Dục nhảy ra muốn giúp đỡ, “Lâm Thấm, ngươi nói đi, ta giúp ngươi.”

“A Thấm, đây không phải lúc kích động.” Lương Luân khuyên nhủ, “Đây là chuyện nhỏ, tỷ tỷ có thể ứng phó được.”

Cửu công chúa cũng do dự xắn tay áo, thì thầm nho nhỏ: “Nếu như không phải đánh nhau, ta cũng có thể giúp đỡ...”

Hoàng đế giận cười, “A Thấm, ngươi định đi làm gì?”

Lâm Thấm tỏ vẻ như thật nhìn hắn, “Bệ hạ, ngài nhìn đây!” Phất tay một cái, mang theo Lương Luân, Cao Nguyên Dục và cửu công chúa, khí thế hung hăng đi xuống.

Phùng quý phi kéo Hứa tam cô nương, vẻ mặt ấm áp hiền lành, “Hoàng trưởng tử phi, trong phủ của ngươi vẫn luôn vắng lặng, nhận Hứa tam cô nương vào làm trắc phi, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao? Tuy rằng nàng có xuất thân cao quý, nhưng lại nguyện hầu hạ một vị anh hùng, còn ngươi, cũng có người giúp đỡ chia sẻ sự vụ trong phủ, có người giúp đỡ hầu hạ hoàng trưởng tử rồi. Haizzz, nếu như không phải Hứa tam cô nương và Khang Vương có tương khắc, Khang Vương phi nhất định đã đón nàng đi rồi, chuyện tốt như vậy nào còn tới lượt ngươi chứ?”

Tương Dương trưởng công chúa bất mãn, “Ai nói trong phủ hoàng trưởng tử phi vắng lặng chứ? Nhà nàng có một cặp long phượng thai đó, cả ngày lẫn đêm không biết có bao nhiêu náo nhiệt!”

Lâm Đàm mỉm cười, “Quý phi nương nương mới vừa nói vị Hứa tam cô nương này có bao nhiêu chỗ tốt, lại không biết tam cô nương có biết chăm sóc hài tử không? Không dối gạt chư vị, sau khi hoàng trưởng tử về phủ đều tự mình chăm sóc đôi long phượng thai này, nếu muốn hầu hạ tốt cho hoàng trưởng tử, không biết chăm sóc hài tử vậy không được rồi.”

Lâm Đàm đây là khoe khoang trần trụi rồi, cho dù Phùng quý phi tự cho hàm dưỡng tốt, cũng tức giận liếc mắt.

Ngày trước khi Hoài Viễn Vương một mực chinh chiến sa trường, danh tiếng trong triều cực kém, lại không có bao nhiêu quan văn ủng hộ, thật sự không hề có một chút uy hiếp nào đối với Khang Vương.

Nhưng sau đó thì không ổn rồi, Hoài Viễn Vương cưới Lâm Đàm nữ hài nhi nhà quan văn này làm vợ, sau khi cưới hết sức ân ái với Vương phi, lại sinh ra đôi long phượng thai đáng yêu, lấy hình tượng cha hiền xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhất thời thu được rất nhiều ủng hộ và nhiệt tình của văn nhân sĩ tử.

Còn về phần Khang Vương, sau khi cưới đã nạp trắc phi rồi phu nhân liên tiếp vào phủ, trong phủ nhiều nữ nhân đã không tránh khỏi ghen tỵ, hãm hại lẫn nhau, cho dù Thẩm Minh Họa có thủ đoạn, hậu viện Khang Vương phủ vẫn đủ loạn. Không phải không có nữ nhân mang thai, nhưng có thể thuận lợi sinh ra lại rất ít, hiện giờ Khang Vương chỉ có một nữ nhi, hơn nữa còn là thứ xuất, thêm vào đó thân thể lại không được tốt. Nếu Khang Vương và Hoài Viễn Vương so con cái, đó là tự rước lấy nhục.

“Hoàng trưởng tử phi cứ sảng khoái cho một câu đi, trắc phi này ngươi rốt cuộc muốn hay không muốn? Nếu muốn, vậy thể diện làm tiệc rượu đón người vào. Nếu không muốn, như vậy mọi người cũng biết ngươi có tính tình gì, sau này sẽ không dám có ý tốt suy nghĩ thay ngươi nữa.” Phùng quý phi chua chát nói.

Phu nhân Thẩm tướng Trịnh thị cũng ngồi đây, ôn hòa nói với Lâm Đàm: “Nữ nhân nào mà không ghen tỵ chứ? Hoàng trưởng tử phi không muốn đón nhận trắc phi về phủ, đây cũng là nhân chi thường tình. Nhưng mà, ghen tuông là một trong thất xuất đó, không thể sơ suất. Thẩm gia ta dạy nữ nhi nghiêm khắc, cho dù Khang Vương phi có chỗ nào không tốt, nhưng chuyện đố kỵ con bé lại tuyệt đối không có.”

Tương Dương trưởng công chúa phì cười, “Nam nhân nạp thiếp, đương nhiên không phải vì háo sắc mà là vì con cháu, đúng không? Hình như Trịnh phu nhân quên mất, hoàng trưởng tử phi đã có nhi tử, nhưng dưới gối Khang Vương phi còn chưa có gì.”

Trên mặt Trịnh thị lộ ra vẻ xấu hổ mà tức giận.

Thẩm Minh Họa là viên minh châu sáng chói nhất Thẩm gia, nhưng nếu như hòn ngọc quý này đến bên cạnh Lâm Đàm, nhất định sẽ bị phủ mờ đến ảm đạm không còn ánh sáng. Hiện giờ không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện hài tử, Lâm Đàm đã ngạo thị Thẩm Minh Họa rồi. Nếu như lại so sánh về trượng phu, giữa Hoài Viễn Vương toàn tâm toàn ý với Khang Vương chần chừ do dự ai đáng ngưỡng mộ hơn, ai khó có được hơn, kẻ ngu đều nhìn ra được.

Trong miệng Tương Dương trưởng công chúa bác bỏ Trịnh thị nhưng trong lòng hơi phiền não.

Tuy rằng Phùng quý phi nói hạ thấp, nhưng thắng ở hiệu quả. Hiện giờ chính là lúc các hoàng tử phân tranh, bất cứ một sai lầm nho nhỏ nào đều có thể bị đối phương nắm lấy vô tình công kích, sẽ tạo thành hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Hoài Viễn Vương độc sủng một mình vương phi, có vấn đề chứ? Dĩ nhiên không có. Nhưng mà, nếu như đổi lại cách nói khác, hoàng trưởng tử phi ghen tỵ không dung người, bên cạnh giường không cho người khác ngủ ngon, vậy hoàn toàn khác nhau.

Có cách nào để ngăn cản được đám người Phùng quý phi này lại không để cho Lâm Đàm ra mặt, khiến tiểu tức phụ của Cao Nguyên Diệu không hề bị thương chút nào đây?

Tương Dương trưởng công chúa đang suy tư vấn đề này, Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa bốn người đã nghênh ngang đi đến.

“... Nhân tài giống như Hứa tam cô nương, nếu không phải lập ý gả cho vị anh hùng cái thế, sao có thể làm tiểu thiếp cho người ta chứ?” Phùng quý phi đang nói đến nước miếng văng tung tóe, “Ngươi còn không mau đón nàng về, về sau tỷ muội đối đãi, thân như một nhà...”

“Muốn làm trắc phi cho tỷ phu ta, trước phải thi đã!” Lâm Thấm vênh váo tự đắc, nghênh ngang kiêu ngạo, “Thi thông qua, vậy đón vào phủ đi; nếu không thi qua, đánh về nhà mẹ, thi lại lần nữa!”

“Đúng, phải thi!”

“Phải thi!”

“Thi không qua đánh về nhà mẹ!”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa lập tức phất cờ hò reo hộ Lâm Thấm.

“Thi?” Trong Tử Huy các, hoàng đế nhận được tin tức thiếu chút nữa tức cười rồi, “Làm trắc phi cho Hoài Viễn Vương phải thi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.