Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 123: Chương 123: Chương 98




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nàng ta nhẹ nhàng hành lễ trước mặt Hoài Viễn Vương, giống như nhảy múa dập đầu, trông rất đẹp mắt. Khang Vương nhìn không khỏi thèm khát, cổ họng rướn lên cao hơn, mắt cũng không chớp.

Nàng ta ngẩng đầu lên, trong mắt mơ hồ rưng rưng, nói mấy câu với Hoài Viễn Vương. Giọng nói nhỏ nhẹ mà êm ái, Khang Vương không nghe thấy.

Khang Vương mừng đến mất hồn, “Nữ tử này có dáng dấp rất hợp ý ta, dáng đi điệu bộ cũng rất hợp ý ta! Nàng đây đang định dụ dỗ Cao Nguyên Diệu sao? A đúng rồi, đây nhất định là Hứa tam ngưỡng mộ anh hùng đi, thì ra dáng dấp của nàng là như vậy, tốt, rất tốt, rất tốt!” Nghĩ đến mỹ nhân nhi này sẽ nhanh chóng là của mình, không khỏi lại nhìn thêm mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Giọng Hoài Viễn Vương trầm thấp mà hùng hậu, Khang Vương nghe thấy rõ ràng, “Ngươi thật sự ngưỡng mộ anh hùng sao? Ô Dạ Vương tử Đồ Ô tộc từng đối trận mấy lần với bổn vương, anh dùng vạm vỡ, đời này hiếm có, Ô Dạ Vương tử thích nhất là người chưng diện, bổn vương cho ngươi đến Đồ Ô tộc hòa thân, ngươi và hắn chính là đều được như ý rồi.”

Như vậy chẳng phải rất tốt sao, Ô Dạ Vương tử được mỹ nhân, cô nương này được gả cho anh hùng, như tâm nguyện mỗi người.

Hứa tam cô nương không ngờ một phen tỏ tình chân thành của mình lại không những không được Hoài Viễn Vương coi trọng, còn định đưa nàng đến Đồ Ô tộc hòa thân, không khỏi sắc mặt trắng bệch. Nàng thật sự không muốn rời khỏi kinh thành nơi phồn hoa này đến vùng đất dã man ăn tươi nuốt sống, Vương tử của Đồ Ô tộc nói thì dễ nghe, thật ra cũng chỉ ở trong lều, kể cả một cung điện cũng không có, nam nhân như vậy, cho dù cầm đao kê lên cổ nàng, nàng cũng không nguyện gả cho!

Hứa tam cô nương quỳ trên mặt đất, ngây người như phỗng, Hoài Viễn Vương hừ một tiếng, bước nhanh rời đi.

Khang Vương háo sắc cười một tiếng, đi tới trước mặt Hứa tam cô nương, ngồi xổm người xuống, hơi hăng hái nhìn nàng, “Ngươi là Hứa tam, có đúng không? Hứa tam à, Hoài Viễn Vương sẽ không cần ngươi, ngươi đừng cứ mãi nhớ hắn như thế, cứ đi theo bổn vương trở về Khang Vương phủ, cùng hưởng vinh hoa phú quý đi.” Đưa tay nâng cằm Hứa tam cô nương lên, sắc mặt cợt nhả, “Bổn vương rất thích nữ tử giống như ngươi, không đoan trang chút nào.”

Trong lời nói này của hắn tràn đầy ý tứ khinh miệt, Hứa tam cô nương đâu phải nghe không hiểu? Trong lòng căm phẫn không dứt.

Nàng tỏ vẻ đoan chính, lùi về sau một chút, tránh được ma trảo của Khang Vương.

“Có phải ngươi định giả bộ trinh tiết liệt nữ với bổn vương không?” Khang Vương cười lạnh.

Hứa tam cô nương đoan chính quỳ, cúi người dập đầu, “Thiếp Hứa thị, bái kiến Khang Vương điện hạ.”

Eo nàng rất nhỏ, rất nhẹ nhàng, lúc khom lưng dập đầu vòng eo cong cong, có vẻ đẹp kỳ dị, Khang Vương nhìn mà ánh mắt trợn trắng rồi.

Hắn nuốt nước miếng sắp chảy ra về, lại nâng cằm Hứa tam cô nương lên, nhỏ giọng nói, “Hứa tam, ngươi nguyện ý đi theo bổn vương, hầu hạ bổn vương chứ?”

Hứa tam cô nương thấy ánh mắt của hắn đã dần đỏ, mơ hồ hàm chứa tình dục, trong lòng khẽ động, “Khang Vương này mặc dù hơi ngốc chút, nhưng ngược lại dễ trêu chọc. Còn Hoài Viễn Vương tuy rằng tốt, nhưng mà, haizzz, hắn không muốn ta, ta hao tổn tâm cơ nhưng vẫn không vào được phủ Hoài Viễn Vương. Thôi, không chờ mong được Hoài Viễn Vương.”

Hứa tam cô nương ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn Khang Vương, ngượng ngùng cúi đầu, giọng thật khẽ, rất kiều mỵ, “Còn cầu xin Vương gia thương tiếc.”

“Thương tiếc, thương tiếc, nhất định thương tiếc.” Khang Vương mừng rỡ, luôn miệng đồng ý.

Khang Vương trong dục hỏa thiêu đốt, dựa vào hoàng đế đã hạ khẩu dụ, phủ Phổ Định Hầu lại không có người hữu dụng, nên lấy can đảm mang Hứa tam cô nương về thẳng phủ Khang Vương.

Hứa tam cô nương là người thông minh, biết bản thân đã thành thiếp của người, mặt mũi gì đó khỏi cần nói đến, buộc chặt lòng nam nhân mới là nghiêm chỉnh, nên giả bộ từ chối đi cùng Khang Vương -- sớm muộn gì cũng là người của Khang Vương, tội gì phải làm hắn mất hứng chứ?

Lúc Khang Vương mang Hứa tam cô nương về phủ, Thẩm Minh Họa mới vừa tỉnh lại, vừa vặn tốt lên chút xíu.

Thẩm Ung cũng tới, trước nhìn Thẩm Minh Họa, biết đại nữ nhi không có việc gì, hơi yên tâm nên cùng La Anh đi nhìn xem Thẩm Minh Châu.

Biết tiểu nữ nhi bị dọa sợ, trong lòng hắn rất trách móc La Anh, cảm thấy La Anh tùy tiện phát tác hạ nhân ở trước mặt hài tử, hù dọa đến hài tử, thật sự rất không nên.

Nhưng mà, hắn cũng biết tính khí kia của La Anh, cho tới bây giờ đều không nghe lọt khuyên răn, nên không để ý đến La Anh.

Qua nhìn Thẩm Minh Châu, lại đi mời vị đại phu tinh thông nhi khoa đến đây, thỉnh giáo đại phu, Thẩm Minh Châu bị dọa sợ như vậy, nên chữa trị như thế nào mới tốt nhất.

Khi Khang Vương mang Hứa tam cô nương đi vào gặp Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Họa cô đơn một mình, cha nương, muội muội đều không ở bên cạnh.

Thấy Hứa tam cô nương khép mi buông mắt đi theo sau lưng Khang Vương vào, không nói một lời quỳ xuống trước giường, Thẩm Minh Họa trợn to hai mắt.

“Ngươi cứ tiến vào như vậy.” Thẩm Minh Họa quả thật không thể tin, “Kể cả tiệc rượu đều chưa bày, ngươi cứ tiến vào như vậy?”

Nàng biết Hứa tam cô nương không tự trọng, nhưng không nghĩ đến lại không tự trọng đến mức độ này.

Hứa tam cô nương lưu chuyển sóng mắt, dịu dàng nói: “Thiếp sớm muộn gì cũng là người của Vương gia, Vương gia sẵn có phân phó, thiếp không dám từ.”

Khang Vương cực kỳ cao hứng, vẻ mặt tươi cười.

Thẩm Minh Họa một lần nữa dặn mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, nhưng cơn giận vẫn như thủy triều dâng trào, “Hứa tam, ngươi không sợ ngươi dễ dàng đi vào theo hắn như vậy, hắn sẽ xem thường ngươi, không tôn trọng ngươi sao?”

Hứa tam cô nương cười, kiều mị nhìn Thẩm Minh Họa, “Ta ấy, chính là muốn hắn không tôn trọng ta.”

Thẩm Minh Họa giận đến sắc mặt thay đổi.

Này... này cần không biết xấu hổ bao nhiêu mới có thể nói ra như vậy ở trước mặt Khang Vương chứ.

Khang Vương mở cờ trong bụng, tự tay nâng Hứa tam cô nương dậy, háo sắc cười, “Yên tâm, không tôn trọng, bổn vương nhất định không tôn trọng.”

Bóp một cái trên cánh tay Hứa tam cô nương, thuận thế ôm nàng vào lòng.

Hứa tam cô nương kêu to một tiếng yêu kiều.

Thẩm Minh Họa đưa tay ôm ngực.

Không chịu nổi, nàng thật sự không chịu nổi. Vương phủ nào mà không có mỹ nhân, nhưng mà, có ai dám phách lối như vậy ở trước mặt Vương phi sao?

Hứa tam cô nương dựa vào trên người Khang Vương nhìn Thẩm Minh Họa, trong ánh mắt có thắng lợi, có khiêu chiến, còn có châm chọc.

Tôn trọng? Đã trở thành tiểu thiếp rồi, còn phải tôn trọng cái gì chứ.

Nữ nhân tôn trọng nam nhân như Khang Vương, có phải ngu không chứ.

Kim ma ma run rẩy tiến vào, “Vương gia, Vương phi, lão nô thỉnh an.”

Thân phận nàng không bình thường, Khang Vương vừa thấy nàng liền buông Hứa tam cô nương ra, cười thăm hỏi, “Vú nuôi, lão nhân gia ngài khỏe chứ.”

Kim ma ma nhìn thấy hắn ôm nữ nhân khác trong ngực, không khỏi lắc đầu thở dài, “Vương gia, Thẩm đại gia và đại thiếu phu nhân đang ở Tư Vân các đó, lục tiểu thư bị dọa sợ, thái y mới xem rồi, Thẩm đại gia và đại thiếu phu nhân cũng bị dọa sợ không nhẹ, Vương gia nên đi xem một chút mới đúng.”

Khang Vương ngẩn ra, “Lục muội muội bị dọa sợ? Là bị dọa sợ ở đây sao?” Bất mãn nhìn Thẩm Minh Họa, giận tái mặt, “Vương phi của bổn vương thật có khả năng nha, ở trong Vương phủ của mình mà có thể dọa sợ cả muội muội ruột!”

Phát tác mấy câu, phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn đi nhìn Thẩm Minh Châu.

Mặc dù không ân ái với Thẩm Minh Họa, nhưng dù sao ở trong triều hắn vẫn còn rất nhiều chỗ phải dựa vào Thẩm gia, vẫn rất để ý đến chuyện của Thẩm gia.

Thẩm Minh Họa và Hứa tam cô nương mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cứ để cho hắn không tôn trọng ngươi là được.” Thẩm Minh Họa nói giọng khinh miệt, “Dù sao ngươi cũng không để ý những thứ này, có đúng không?”

Lòng Hứa tam cô nương bị đâm đau đớn, nhẹ nhàng cười lên, “Ngươi thì sao? Ngươi là Vương phi của hắn thì thế nào chứ, hắn tôn trọng ngươi sao? Nếu như hắn tôn trọng ngươi thì sao sẽ mang ta về như thế chứ. Vương phi, ngươi là người thông minh, chẳng lẽ ngươi không hiểu, hắn có thể dẫn ta về phủ giống như trò đùa vậy, tất nhiên là vì không tôn trọng ta, cũng bởi vì hắn chưa từng tôn trọng ngươi! Ngươi có thể tốt hơn ta thế nào chứ?”

Lời Hứa tam cô nương nói giống như từng nhát chùy lớn, nện từng phát một vào trong lòng Thẩm Minh Họa, lòng của nàng chảy máu, đau đớn, bị thương.

Đúng vậy, Khang Vương tất nhiên không tôn trọng Hứa tam cô nương, nhưng mà, hắn có tôn trọng Vương phi của hắn, hắn có tôn trọng Thẩm Minh Họa sao?

“Tóm lại, ta là Khang Vương phi!” Thẩm Minh Họa ưỡn thẳng lưng.

“Đó là đương nhiên.” Hứa tam cô nương sâu xa nói: “Vương phi xuất thân cao quý, nhà mẹ được thế, Khang Vương vì tiền đồ của hắn sẽ cưới ngươi làm Vương phi, vậy có gì kỳ lạ chứ? Hiện giờ Phổ Định Hầu phủ nhân tài điêu linh, ngày càng suy tàn, nếu ta muốn gả cho hoàng tử thì chỉ có thể làm trắc phi, không được làm chính phi. Haizzz, chỉ đáng tiếc cho ta, mệnh không bằng người thôi.”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, trong ánh mắt đều là đề phòng và địch ý nồng đậm.

----

Ngày hôm nay sau khi trở về phố Trường Anh Lâm Thấm đã thổi phồng, nói lại biểu hiện của mình ở trong Quần Phương các một lần, vênh váo tự đắc, không ai bì nổi, “... Lâm nhị tiểu thư tiếng thơm lan xa! Nàng ra ba đề mục, làm khó tất cả mọi người ở đó, thật sự quá thông minh!”

Lâm Phong và La Thư vui vẻ nhìn nàng, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, thật sự rất lợi hại.”

Lâm Khai ngồi trước bàn lật sách, “A Thấm, vế dưới của muội dường như đối lại không nghiêm chỉnh...”

Lời còn chưa dứt, Lâm Thấm đã nhào qua che miệng hắn lại, “Đại ca, đó là tuyệt nhất, trong tất cả vế dưới cũng chưa có một cái nào thập toàn thập mỹ.”

Lâm Khai cười nhẹ túm lấy tay nàng, “Nhưng mà a Thấm, cho dù là ‘Đào nhiên cẩm giang đê’ hay ‘Pháo oanh hải thành lâu’, dường như đều tốt hơn vế muội đối nhiều đi...”

“Không cho nói nữa, không cho nói nữa.” Lâm Thấm bá đạo ra lệnh.

Cha nương và các ca ca của nàng đều cười.

Lâm Hàn cản Lâm Thấm, “A Thấm, học toán thuật có lợi lớn đó chứ?”

Lâm Thấm sung sướng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, chỗ tốt thật sự quá lớn! Nhị ca, muội có thể chấn trụ một đám người này, lớp toán thuật của ca có công lao không nhỏ!”

Lâm Hàn tỏ vẻ nghiêm túc, cầm lấy một quyển “Hải đảo toán kinh” đặt lên trên bàn học, “Như vậy, a Thấm, hôm nay chúng ta bắt đầu học sách mới, “Hải đảo toán kinh”. “Hải đảo toán kinh” có tổng cộng chín đề, hôm nay chúng ta học đề đầu tiên.”

“Hả?” Lâm Thấm hoa mắt.

Lâm Hàn mở sách ra, Lâm Thấm tiến tới nhìn, chỉ thấy trên đó viết, “Nhìn hải đảo từ xa, dựng hai cột, cao tròn ba trượng, trước sau cách ngàn bước, hai cột song song. Từ cột trước đi lùi một trăm hai mươi ba bước, sẽ thấy đỉnh đảo chạm chân cột. Từ cột sau đi lùi một trăm hai mươi bảy bước, sẽ thấy đỉnh đảo cũng chạm chân cột. Hỏi đảo cao bao nhiêu và cách bao xa??”

Đây là gì?

Lâm Thấm rên rỉ một tiếng, vô lực nằm trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.