Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 124: Chương 124: Chương 99




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“A Thấm, phải ngồi thẳng.” Lâm Hàn đỡ muội muội dậy, để cho nàng ngồi thẳng người.

“Nhị ca, hôm nào lại học được không? Ca để cho muội đắc ý một ngày, chỉ một ngày.” Lâm Thấm mềm giọng năn nỉ, “Muội khó khăn lắm mới làm ra danh tiếng như vậy, ca để cho muội nghỉ một ngày đi, có được không? Ngày mai lại học, ngày mai lại học.”

“‘Ngày mai lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều’.” Lâm Hàn không đồng ý.

(*) Câu thơ trong Minh nhật ca của Văn Trừng Minh, ý chỉ nên biết quý trọng thời gian.

Lâm Thấm nhăn mặt, tội nghiệp nhìn Lâm Phong, lại nhìn La Thư.

Nàng rõ ràng đang cầu cứu cha nương.

Lâm Phong đấu tranh trong lòng, mặc dù tỏ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn ngồi vững vàng không động.

La Thư lại có phần ngồi không được yên, hận không thể lập tức đứng ra nói chuyện vì Lâm Thấm, hơi ưỡn người lên, niềm nở nhìn Lâm Hàn, “A Hàn à, hôm nay là một ngày thật tốt, con nói có đúng không?”

“Đúng vậy, hôm nay là một ngày thật tốt!” Lâm Thấm liên tục không ngừng phụ họa, mặt vui mừng khấp khởi.

“Ngày thật tốt nên học cho giỏi.” Lâm Hàn nhìn mẫu thân, lại nhìn muội muội, không hoang mang, không nhanh không chậm nói.

“Nhị ca!” Lâm Thấm tức giận.

“A Hàn.” La Thư u oán.

Lâm Hàn tỏ vẻ giải quyết công việc, “A Thấm muội xem, ‘Hải đảo toán kinh’ có tổng cộng chín đề, đều dùng thước ngắm đo lường từ các vị trí khác nhau, lấy sai số đo lường tiến hành tính toán, từ đó tính ra được núi cao hay hang sâu. Muội thoáng nhìn giống như đề mục rất phức tạp, thật ra thì không đúng, nhị ca vừa nói muội đã hiểu được rồi, rất dễ dàng.”

Lâm Thấm giận đùng đùng nhìn hắn.

Lâm Hàn đang nói, cảm thấy có gì không đúng, “A Thấm, muội... không sao chứ?”

Không riêng gì Lâm Hàn, Lâm Phong không còn uống trà, Lâm Khai cũng không xem sách, La Thư càng thêm ngồi không yên, thân thể nghiêng về trước, đều cùng lo lắng trùng trùng nhìn Lâm Thấm.

Ngực Lâm Thấm phập phồng lên xuống, thở phì phò nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hiển nhiên đang nổi giận.

“A Thấm sẽ không khóc chứ?” La Thư lo lắng.

“Không thể nào, tiểu a Thấm của chúng ta không thích khóc.” Lâm Phong lo sợ nói.

Thật ra thì trong lòng hắn cũng không nắm chắc.

Lâm Hàn hiếm khi thấy muội muội như vậy, bình thường hắn cực kỳ giống như lão phu tử, vào lúc này cũng tim đập rộn lên, “A Thấm sẽ không khóc chứ? Haizzz, nhị ca chỉ muốn dạy muội học, không phải muốn chọc muội khóc đâu.” Nghĩ đến có lẽ muội muội sẽ khóc, rất đau lòng.

“A Thấm, nếu không muội nghỉ một lát trước, lát nữa chúng ta lại học, có được không?” Lâm Hàn khó có được mở một mặt lưới.

Lâm Khai để quyển sách trong tay xuống, thản nhiên đi tới, “A Thấm, đại ca giỏi toán học nhất đó, lát nữa để đại ca giảng cho muội nghe, bảo đảm giảng thông tục dễ hiểu, nhất định khiến cho muội có thể nghe hiểu được.”

Lâm Thấm vẫn tức tối, liếc nhìn Lâm Khai, lại liếc nhìn Lâm Hàn, trong mắt, trên mặt không hề có một chút xíu nụ cười.

Trái tim của hai ca ca nàng đều đã nhấc lên đến cổ họng đến mắt rồi. A Thấm, muội tuyệt đối đừng khóc...

Lâm Phong và La Thư cũng không ngồi yên nữa, rời khỏi chỗ ngồi chậm rãi bước thong thả đến đây.

Bốn người, tám đôi mắt đều nhìn chăm chú vào Lâm Thấm, e sợ một khắc sau nàng sẽ há cái miệng nhỏ nhắn ra, bật khóc thét lên.

“Đại ca, đều trách ca!” Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé vỗ bàn, “Tất cả đều trách ca!”

“Sao lại trách đại ca?” Lâm Khai ngạc nhiên.

“Rõ ràng ép con bé đi học là nhị ca...” Lâm Phong và La Thư cùng nhau choáng.

“A Thấm, không cho giận lây sang người khác.” Lâm Hàn kéo muội muội, mặt nghiêm túc nói.

Lâm Thấm không để ý đến hắn, mắt mở thật to, mặt tức giận, “Chuyện này toàn trách đại ca! Toàn trách đại ca không chịu cưới đại tẩu! Nếu đại ca cưới đại tẩu, muội sẽ có cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ; nếu như muội có cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ, trong nhà sẽ có hài tử dễ quản dễ dạy hơn; nếu như trong nhà có hài tử dễ quản dễ dạy hơn, nhị ca có thể nhìn chằm chằm vào muội không buông sao? Dĩ nhiên không rồi. Đại ca, đều trách ca!”

...

Cha nương và ca ca nàng đầu tiên hai mặt nhìn nhau, tiếp theo không hẹn mà cùng ầm ĩ cười to.

La Thư cười đến chảy nước mắt, “Sở dĩ nhị ca của con trông chừng con đọc sách là bởi vì trong nhà không có tiểu hài tử nào khác, sở dĩ trong nhà không có tiểu hài tử nào khác là do đại ca con không chịu cưới đại tẩu... A Thấm, đại ca con thật sự là đầu sỏ hại con bị nhị ca ép đi học mà...”

Lâm Khai nén cười, cố làm khiêm tốn, “Đại ca tội ác tày trời, tội ác không tha được...”

Lâm Hàn thiếu niên già trước tuổi này cười đến chân cũng mềm nhũn, dựa vào trên người Lâm Phong.

“Cười cái gì mà cười? Đều nghiêm túc một chút!” Lâm Thấm vỗ bàn.

“Nghiêm túc một chút, nghiêm túc một chút.” Lâm Phong đỡ Lâm Hàn ngồi xuống phía bên kia bàn viết “Đây là chỗ học bài, chư vị xin yên lặng, yên lặng.”

Lâm Khai cũng đỡ La Thư ngồi xuống, “Nhị tiểu thư có lời gì mời nói, chúng ta rửa tai lắng nghe.”

Lâm Thấm thấy cha nương, ca ca nàng đều ngồi xuống quanh bàn học, không cười nữa, tỏ vẻ nghiêm nghị, thỏa mãn mà gật đầu, “Khốn cảnh của con cùng với nguyên nhân hình thành khốn cảnh, mới vừa rồi con đã trình bày cặn kẽ rồi, bây giờ không cần lặp lại nữa. Chư vị, từ trên đó tổng hợp lại, con cảm thấy rằng, con muốn chân chính sống tốt, phương pháp chính xác duy nhất là...” Nàng liếc nhìn mấy người Lâm Phong, La Thư, Lâm Khai và Lâm Hàn, tràn đầy tự tin, giọng nói trong trẻo dễ nghe, “Chính là giống như con gả tỷ tỷ vậy, cũng mau chóng làm chuyện lớn cả đời cho đại ca!”

Nàng rõ ràng vẫn mang khuôn mặt hài tử tức giận, giọng trẻ con non nớt, nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng nàng lại có vẻ cực kỳ buồn cười rồi. Cha nương, ca ca nàng đều tỏ ra đứng đắn, nhưng trong lòng lại vui mừng đến nở hoa.

Lâm Khai “Đầu sỏ” này lấy lòng muội muội, “A Thấm, vậy muội nhanh chóng tìm kiếm cô nương tốt cho đại ca đi, nếu tìm được rồi, đại ca sẽ lập tức thành thân.”

“Thái độ của đại ca thật tốt.” Lâm Thấm cười hì hì.

Lâm Khai cười nhẹ mà vui vẻ, “Đó là tự nhiên.”

Mới vừa rồi hắn còn lo lắng Lâm Thấm sẽ tức khóc, vào lúc này thấy nàng cười hì hì đáng yêu, rất yên tâm, nụ cười cực kỳ ấm áp.

Lòng thấp thỏm của Lâm Phong và La Thư cuối cùng đều thả lỏng rồi.

La Thư cười tủm tỉm trêu ghẹo, “Nhị tiểu thư chúng ta định tổ chức chuyện lớn cả đời cho đại ca như thế nào đây? Để nương đoán thử xem, có phải âm thầm nhìn xem tiểu thư các nhà, thăm dò xem tiểu thư nhà nào tương đối xuất sắc, xứng đôi với đại ca con không?”

“Không phải.” Lâm Thấm lắc đầu.

“Vậy nhờ bà mai giúp đỡ hỏi thăm chút?” La Thư tiếp tục vồn vã hỏi.

“Đều không phải.” Lâm Thấm tỏ vẻ như thật nhìn nương mình, “Có câu ‘Nhà có cây ngô đồng, tự có phượng hoàng tới’, có con người em cô đáng yêu như vậy ở đây, đại ca còn lo không lấy được đại tẩu xinh đẹp sao? Không cần hỏi thăm, cũng không cần người làm mai gì cả, không phiền phức như vậy.”

Hai tay nàng chống cằm, mặt cười ngọt ngào, “Gả tỷ tỷ, con cũng không tiêu tốn quá nhiều tâm tư; cưới mợ, con chỉ lên Tây Sơn một chuyến với cậu thôi; đến đại ca cưới đại tẩu, nhất định cũng không cần con phí khí lực quá lớn, chuyện này sẽ có thể làm thành, hì hì.”

“Đó là đương nhiên, nhị tiểu thư của chúng ta là tiểu phúc tinh đó.” La Thư cưng chiều nở nụ cười.

“A Thấm là tiểu phúc tinh xứng đáng.” Lâm Phong tỏ vẻ vô cùng đồng ý, “Từ sau khi con bé sinh ra, Lâm gia chúng ta đã mỗi ngày một tốt rồi. Tám năm qua, đúng là càng ngày càng thuận, có thể nói từng bước cao.”

“Tiểu phúc tinh, lâm cầm quả, khai tâm quả.” La Thư ôm Lâm Thấm vào trong ngực, dịu dàng khích lệ nữ nhi.

“Đúng vậy, tiểu phúc tinh, lâm cầm quả, khai tâm quả.” Ba cha con Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Hàn đều cười gật đầu.

Lâm Thấm khoa trương thở dài, “Haizzz, tiểu phúc tinh, lâm cầm quả, khai tâm quả, nhưng còn phải ngày ngày đi học toán thuật đó.” Liếc xéo Lâm Hàn, có điều ngụ ý.

Lâm Hàn suy đi nghĩ lại, cuối cùng hạ quyết tâm, “A Thấm, tối hôm nay nhị ca cho phép muội trốn học một lần.”

“Thật sao?” Lâm Thấm mừng rỡ.

“Nhưng mà, ngày mai phải bổ sung, tối mai phải học chương trình hai ngày.” Lâm Hàn trấn định bổ sung.

Lâm Thấm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Ngày trước, có vị lão nhân ở Tống quốc nuôi khỉ đã thương lượng với chúng, ‘Buổi sáng cho ngươi ba hạt sồi, buổi chiều cho các ngươi bốn hạt, có được không?’ Lũ khỉ đều không vui. Lão nhân lại thương lượng với chúng, ‘Vậy, buổi sáng cho các ngươi bốn hạt, buổi chiều cho ba hạt, được chứ?’ Lũ khỉ liền vui mừng. Haizzz, người thông minh như muội đây, sao lại không khác biệt gì với lũ khỉ vậy? Nhị ca để cho muội hoặc tối nay học tối nay, tối mai học tối mai, hoặc là tối mai lập tức học hai ngày, tại sao muội lại cảm thấy hơi vui mừng, may mắn mình có thể trộm lười một ngày chứ?”

Nàng nghiêm túc cẩn thận tính toán tỉ mỉ, đám người Lâm Phong đều vui mừng khôn xiết, “A Thấm, sáng ba mà chiều bốn hay là sáng bốn mà chiều ba đây?”

Sau khi Lâm Thấm tự cân nhắc, vô bàn, “‘Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn’, con quyết định tối nay vẫn thoải mái nhẹ nhõm trước đi. Nhị ca, tối mai lại học!”

“Quyết định như vậy.” Lâm Hàn lập tức vỗ tay với nàng.

Lâm Thấm ở nhà nhỏ nhất, cũng được nuông chiều nhất, nhưng mà nàng là hài tử ngoan nói lời đáng tin, nếu như đã vỗ tay, nàng sẽ không ăn vạ.

Vỗ tay với Lâm Hàn xong, Lâm Thấm nhảy nhót tưng bừng trong phòng, lúc thì chạy đến bên cạnh Lâm Phong, “Phụ thân, hôm nay con không có lớp.” Lúc lại nhảy đến bên cạnh La Thư, “Nương, hôm nay con thật vui mừng nha.” Lúc lại nhảy đến bên cạnh Lâm Khai, “Đại ca, không phải đi học thật tốt.” Giống như đóa hoa hồ điệp bay tới bay lui trong phòng, cực kỳ sung sướng.

Lâm Hàn áy náy, “A Thấm, nhị ca chơi với muội một lúc được không?”

Ánh mắt Lâm Thấm sáng rực lên, hào hứng nói: “Chơi với muội, không bằng nghe muội khoác lác!” Kéo Lâm Hàn ngồi đối diện, mặt mày hớn hở nói việc làm vĩ đại của mình.

Nói một lúc, lại cảm thấy còn chưa đã ghiền, lại kéo cả Lâm Phong, La Thư và Lâm Khai cùng đến.

Lâm Phong người làm cha này phối hợp nhất, “Nhị tiểu thư của chúng ta khó khăn lắm mới nổ về khoác lác được, mọi người đều nghe đi, đều nghe đi.”

La Thư quan tâm nhất, “A Thấm, ngày mai nương sẽ sai người mời cậu con đến, con lại nổ một chút với cậu, có được không?”

Lâm Thấm cười hì hì gật đầu, “Được đó.”

Đêm nay Lâm Thấm chém gió quá ghiền, cuối cùng ngọt ngào dựa vào trong ngực La Thư ngủ thiếp đi.

Một ngày rất hạnh phúc.

Đợi khi nàng một lần nữa trở về thư viện Mộ Hiền đã thành nhân vật nổi danh cả thư viện rồi. Cho dù lớn hơn nàng hay nhỏ hơn nàng đều thường chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng nàng, “Này, đây chính là muội muội của hoàng trưởng tử phi đó, đã làm quan chủ khảo ở trong cung đó, nghe nói rất uy phong.”

“Nhìn dáng dấp không giống, dáng dấp của tiểu cô nương này quá xinh đẹp, cười quá ngọt ngào đi, không giống người lợi hại như vậy.”

“Ngươi thì biết cái gì chứ, đó chính là người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường.”

Lâm Thấm nổi danh.

Thư viện Mộ Hiền cũng vì vậy mà nổi danh, nhiều khuê tú tới nơi này ghi danh đi học hơn.

Trên đời dù sao vẫn nhiều cha mẹ thương con, ai không muốn để cho khuê nữ mình có học vấn, gặp chuyện thong dong hơn chứ? Biết có thư viện tốt, cho dù bỏ ra giá cao bao nhiêu cũng phải đưa hài tử vào.

Thẩm Minh Châu vốn học ở nhà, một năm này cũng đến học ở thư viện Mộ Hiền. Nàng và Lâm Thấm tuổi tác tương đương, nên phân tới cùng một ban.

Từ nhỏ Lâm Thấm đã không thích nàng, mặc dù bây giờ chung lớp rồi, nhưng vẫn không thích để ý đến nàng, không thân thiết chút nào, Thẩm Minh Châu ngược lại nhiệt tình hơn nhiều, có chút ý tứ dính lấy, thấy Lâm Thấm không thích để ý đến nàng, uất ức cúi đầu.

“Chúng ta là biểu tỷ muội mà.” Thẩm Minh Châu thì thầm nho nhỏ.

Lâm Thấm không chút động.

Danh tiếng của thư viện Mộ Hiền ở kinh thành càng ngày càng vang dội, cho đến khi Tề Vân cháu gái ngoại của Tổ Ty Vương, tuyên phủ sử Ngạc Tây theo phụ mẫu về kinh, vốn không cần chọn lựa, đã dự thi vào thư viện Mộ Hiền.

Chuyện này đưa tới oanh động ở thư viện Mộ Hiền thậm chí cả kinh thành.

Tuyên phủ sử Ngạc Tây là tòng tam phẩm, nghe quan chức không phải rất cao, nhưng là thổ quan, chứ không phải lưu quan -- lưu quan do triều đình bổ nhiệm, nhiệm kỳ bình thường là ba năm, sau ba năm nếu như tiếp tục giữ chức cũng chỉ có sáu năm, nhưng thổ quan lại khác, thổ quan là thế tập.

Bọn họ đã nhiều thế hệ sống ở Ngạc Tây, đã thống trị Ngạc Tây lâu đến vài trăm năm, vài ngàn năm, căn cơ thâm hậu, không thể lay động.

Có thể nói, trên danh nghĩa tuyên phủ sử Ngạc Tây chỉ là quan viên tòng tam phẩm, nhưng trên thực tế lại là thổ hoàng đế của Ngạc Tây, mặc dù tất cả sơn trại lớn nhỏ, hương dân của Ngạc Tây đều là con dân thiên triều, nhưng chỉ tin phục vị tù trường này, Thổ Ty Vương.

Tề Quang phụ thân của Tề Vân là người Hán, sau khi trúng võ cử được bổ nhiệm làm tham tướng một tiểu châu Ngạc Tây. Trong tại nhiệm hắn và nữ nhi tuyên phủ sử vừa thấy đã yêu, đính hạ hôn ước, sau khi kết hôn một hơi sinh hạ sáu nhi tử, một nữ nhi, nữ nhi duy nhất này chính là Tề Vân.

Tuyên phủ sử có nhi tử, nhưng nhi tử đã trung niên rồi mà vẫn không sinh hạ cháu trai, nên nhận lấy một trong những nhi tử của Tề Quang về làm con thừa tự, nhận cháu ngoại thành cháu trai, định tương lai để cho cháu ngoại này kế thừa chức vụ tuyên phủ sử. Nói cách khác, ca ca của Tề Vân, tương lai sẽ là Thổ Ty Vương của Ngạc Tây.

Thân phận của Tề Vân khiến tất cả học sinh của thư viện Mộ Hiền đều cảm thấy rất hứng thú với nàng.

Cha nàng là vị tướng quân uy danh hiển hách, đã quá uy phong. Mà ông ngoại của nàng lại là vị tù trưởng, Thổ Ty Vương, tuyên phủ sử, trên thực tế thân phận của nàng tương đương với công chúa ngoại tộc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.