Editor: Puck - Diễn đàn
Ngôn Yên cắn môi, dằn lòng nhỏ giọng nói: “Sau khi cha bị lưu phóng, Lý thị bắt đầu bán của cải phòng ở trong nhà và đồ dùng lớn, con nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta rất không đúng, nên lặng lẽ đưa đệ đệ đến Bạch Thạch thư viện, liên tục dặn dò sơn trưởng, chỉ cần không phải con tự mình đến đón, cho dù là ai đều không thể đón đệ đệ đi. Thu xếp xong đệ đệ, con vốn không định về nhà, muốn tìm chỗ đặt chân, lại bị Lý thị phái người tìm được, nàng ta đánh con rồi nhốt vào phòng củi, còn muốn bán con đi... Bán đến chỗ bẩn thỉu, nàng ta tiện kiếm một khoản tiền dưỡng lão. Cha, khi đó con bị nàng ta trói rất chặt, nằm trên đất ẩm ướt trong phòng chứa củi, trong lòng nghĩ như thế nào mới có thể chạy đi, nếu không thể trốn được, như thế nào mới có thể chết...”
“Độc phụ này, độc phụ thiên đao vạn quả này!” Ngôn đại nhân tức giận đến toàn thân phát run.
Nếu như hiện giờ Lý thị xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ róc xương lóc thịt Lý thị, lăng trì xử tử cũng không thể giải nổi mối hận trong tim.
Ngôn Yên đỏ mắt, “Con vẫn không nói những chuyện này cho cha, chính là không muốn cha bị tức giận thân mình. Nhưng chuyện tới bây giờ, không nói cũng không được. Đến ngày hôm sau, khi Lý thị xách con ra ngoài phòng củi định giao cho má mì Thiêm Hương lâu, Nhương thị phái người tới đây, muốn mua con. Cha, nếu theo tình hình khi đó mà nói, Nhương thị coi như cứu con ra khỏi hố lửa, mà trong lòng con dâng lên rất nhiều nghi vấn. Nếu như nàng ta thật sự không có tình nghĩa tỷ muội, vậy cứu con làm chi? Nếu như nàng ta thật sự có chút tình nghĩa tỷ muội, vì sao cho đến lúc này mới tới cứu con, hơn nữa còn mua lại con? Nàng ta hoàn toàn có thể ném bạc đến trước mặt Lý thị quang minh chính đại dẫn con đi, mà không quan tâm đến khế ước bán thân của con. Con càng nghĩ càng cảm thấy Nhương thị không có lòng tốt.”
Tuy Ngôn đại nhân như đầu trâu tức xì khói, nhưng vẫn trầm ngâm nghe từng câu từng chữ của nữ nhi, mỗi một chữ, e sợ bỏ sót nơi nào quan trọng.
Trong vòng mấy năm hắn bị lưu phóng, ái nữ lại đã sinh một hài tử, rung động do chuyện này mang đến cho hắn thật sự quá lớn, hắn phải biết, nữ nhi của hắn đã từng trải qua cái gì.
Ngôn Yên hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa xấu hổ, mặt phấn đỏ bừng, “Nhương thị này quả nhiên không có lòng tốt gì, sau khi nàng ta mua con đến phủ Tấn Giang Hầu cũng không để cho con làm chuyện nha hoàn nên làm, thậm chí vốn không dẫn con vào trong, lại bỏ con ở bên người La Giản trượng phu của nàng ta, để cho con hầu hạ văn chương trong thư phòng của hắn. Nói là hầu hạ văn chương, nhưng thái độ của nàng ta cũng rất mập mờ, con mơ hồ đoán được giữa phu thê nàng ta và La Giản không hòa thuận, nàng ta mới có thể đặc biệt mua con đến lấy lòng La Giản, con là một món quà nàng ta tốn món tiền lớn mua về, nếu như nàng ta đưa con cho La Giản, nàng ta và La Giản sẽ hòa hảo rồi, nàng ta có thể tiếp tục đặt chân ở phủ Tấn Giang Hầu, tiếp tục thuận lợi vui vẻ mà làm thế tử phu nhân của nàng ta... Con vẫn luôn trốn tránh La Giản, cho dù La Giản có lời nói điên cuồng gì con đều không hề để ý đến hắn, một nam nhân có thê tử tới lấy lòng con, chẳng lẽ con sẽ để trong lòng sao? Chính là hắn lôi lôi kéo kéo nói cái gì mà năm đó xem mặt vốn là con, muốn kết hôn vốn là con, lại tạo hóa trêu ngươi bị đổi thành Nhương thị, con cũng chỉ coi là lời ngon tiếng ngọt của hắn muốn lừa gạt con mà thôi.”
“Con vẫn siêng năng cẩn trọng, không dám đi nhiều một bước đường, không dám nói nhiều một câu, nơm nớp lo sợ, sống một ngày bằng một năm. Nhưng cho dù như vậy, con vẫn không thể tránh khỏi phu phụ vô sỉ này ám toán. Có một ngày Nhương thị tự mình đến thư phòng, mang theo chút bánh ngọt cho con ăn, con mấy lần từ chối, nàng ta cũng không miễn cưỡng con, con âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ nàng ta không hạ gì trong bánh ngọt cả, mà hạ độc trong nước trà, sau khi nàng ta đi con dần dần không có tri giác, đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, con... con thấy được La Giản ở bên cạnh con...”
Hai tay Ngôn Yên che mặt, không nói được nữa.
Ngôn đại nhân nước mắt tuôn đầy mặt, “Yên nhi đáng thương của cha, bị người ám hại mà. Yên nhi, cả đời cha là người chính trực, làm quan thanh liêm, chỉ đến giờ phút này mới hối hận. Cha làm thanh quan, quan tốt làm gì, đắc tội quyền thần, bản thân bị lưu đày chốn biên cương thì thôi đi, nhưng liên lụy nữ nhi của cha, ăn khổ sở này!”
Ngôn Yên gục trên đầu gối phụ thân, khóc rống không dứt.
Ngôn đại nhân thu lại nước mắt, nói: “Yên nhi yên tâm, Nhương thị và La Giản đôi phu thê ác độc này, cha không tha cho chúng, chắc chắn đưa chúng ra công lý, báo thù rửa hận cho con!”
Đôi mắt Ngôn Yên đẫm lệ mờ mịt ngước đầu lên, vẻ mặt mê man, “Cha, con... con bị hạ thuốc, La Giản dường như... cũng bị hạ thuốc... Ánh mắt của hắn không đúng, rất không đúng... Con khóc muốn tìm cái chết, hắn quỳ gối trước mặt con khổ sở năn nỉ, nói rất nhiều lời ngốc, đơn giản chính là hắn vốn trúng ý con, muốn đến chết không đổi cũng chính là con đây, cầu mong con đừng tìm chết, nói sẽ đưa con về nông thôn để cho con ẩn cư, cách xa Tấn Giang Hầu phủ những thứ thị phi rắc rối này.