Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Đàm biết người cậu này của mình từ trước đến giờ không để ý đến chính sự trong triều, nên kiên nhẫn nói cho cậu biết: “Ngự sử đài phụ trách duy trì trật tự, vạch tội quan viên, giữ vững kỷ cương, vừa có thể nghe gió tấu lên, giám thẩm án lớn, quan trọng, quyền hạn vô cùng lớn. Quan trọng nhất là, Ngự sử đài dùng để giám sát bách quan, có thể trực tiếp tấu trình với hoàng đế bệ hạ, cũng không cần thông qua Thừa tướng, nói cách khác, Ngự sử đài độc lập, không bị quyền thần khống chế.”
La Giản giống như đã hiểu ra điều gì.
Lâm Đàm buông mí mắt xuống, kín đáo than thở, “Lần này, chỉ sợ cháu liên lụy đến cậu rồi. Nếu như tương lai cháu không phải là hoàng trưởng tử phi, dù sớm hay muộn gì Ngôn đại nhân cũng sẽ bị cậu và Văn Nhân đả động, nhận lấy con rể, cháu ngoại. Nhưng mà, cháu sắp kết hôn, nếu như Ngôn đại nhân kết thân với phủ Tấn Giang Hầu, đại khái sẽ bị cho rằng đang đứng vào hàng các hoàng tử đi?”
“Đây cũng quá phức tạp.” La Giản choáng váng.
“Cậu, là cháu liên lụy đến cậu.” Lâm Đàm tỏ vẻ đau thương, xót xa nói.
Thật ra thì lòng La Giản rất mềm, vừa thấy Lâm Đàm như vậy đã không chịu nổi, vội an ủi nàng, “Đừng nghĩ như vậy, cháu đã giúp cậu rất nhiều việc rồi, nếu không có cháu, vào lúc này cậu vẫn đang trong ngục đấy. A Đàm, người một nhà không nói lời hai nhà.”
Hắn đang moi ruột moi gan coi còn có lời nào có thể an ủi Lâm Đàm hay không, lại thấy Lâm Đàm nghịch ngợm nở nụ cười.
“Được đó, thì ra cháu cũng giống như tiểu a Thấm, nghịch ngợm như vậy!” La Giản thế mới biết Lâm Đàm đang chọc hắn chơi, không khỏi bật cười.
Lâm Đàm nhẹ giọng nói, “Cậu, cháu đây không phải định trêu chọc cậu vui vẻ đâu. Ngự sử đài vốn nên lấy Ngự sử đại phu cầm đầu, nhưng chức vụ Ngự sử đại phu ở bổn triều khi thì làm bài trí khi thì phế bỏ, nên thường thường bỏ trống, cho nên Ngự sử Trung thừa thật sự là trưởng quan của Ngự sử đài không thể nghi ngờ. Vị trí này của Ngôn đại nhân rất quan trọng đó, trong triều thần bất cứ phái nào đều muốn lôi kéo. Cháu và Ngôn đại nhân chưa từng tiếp xúc, cũng chẳng hiểu rõ tính tình của hắn, nhưng mà từ những gì mà hắn làm đến xem, nhất định là một vị quan viên rất chính trực và kiên định. Người như vậy, hoặc không tham dự vào chuyện tranh trữ, hoặc có chủ trương có đích lập đích, không đích lập trưởng.”
“Hoài Viễn vương là trưởng.” La Giản vui mừng.
“Đúng, hắn là hoàng trưởng tử.” Lâm Đàm mỉm cười.
Chỉ cần hoàng đế vẫn còn không lập hoàng hậu, Hoài Viễn vương liền có ưu thế hơn bọn đệ đệ của hắn.
Ít nhất trong suy nghĩ của quan viên bảo thủ kiên trì đích trưởng kế thừa, không có đích hoàng tử, hoàng trưởng tử chính là đối tượng hoàng trữ tốt nhất.
“Vậy, Ngôn đại nhân sẽ không phản đối cậu?” La Giản hưng phấn xoa xoa tay, vừa vui mừng lại rất lo lắng.
“Cái này còn thật không dám chắc chắn.” Lâm Đàm có ý tốt nhắc nhở, “Cậu, cháu chỉ suy đoán thôi, còn phải xem rốt cuộc Ngôn đại nhân có tính tình như thế nào. Cậu có nghĩ tới không, Ngôn tiên sinh có thể ở trên núi thủ thân nhiều năm như vậy mà không bị người nhà bức bách, như thế, Ngôn đại nhân có khả năng là vị phụ thân cưng chiều nữ nhi đó? Nếu quả thật là vậy, Ngôn đại nhân sẽ không phải quan tâm nhất là tranh giành trữ vị gì, mà là cuộc sống của Ngôn tiên sinh có hài lòng hay không. Nếu như ai muốn cưới nữ nhi của hắn, vậy khiến lão nhân gia hắn tin tưởng người đó thật lòng đối xử tốt với Ngôn tiên sinh đi.”
“Cậu rất thật lòng.” La Giản vội thổ lộ, “Cậu thật... cậu là thật tâm đối với Ngôn tiên sinh đó.”
“Cậu nói với cháu thì có ích lợi gì.” Lâm Đàm cười, “Cậu ngược lại tìm cách nói với Ngôn đại nhân đi, chỉ cần khiến hắn tin, cậu sẽ có thể như nguyện cưới được thê tử về, một nhà ba người đoàn tụ.”
“Thật lòng, thật lòng.” La Giản lẩm bẩm trong miệng.
Lâm Đàm cười cười, “Cậu thêm chút sức đi, chúng cháu đều chờ uống rượu mừng của cậu đấy.” Xoay người rời đi.
La Giản vẫn còn đang lẩm bẩm, “Thật lòng, thật lòng, khiến Ngôn đại nhân tin tưởng ta thật lòng.”
Lâm Thấm dồi dào sức sống đi qua, “Cậu, hiện giờ cậu đã biết nói câu nào sai rồi chứ?”
La Giản ôm Lâm Thấm lên án kỷ bên cạnh để cho nàng ngồi xuống, nghiêm túc thỉnh giáo nàng, “Tiểu a Thấm, nếu như cháu muốn khiến người khác tin tưởng cháu thật tâm, sẽ làm như thế nào?”
Vào lúc này hắn đã tẩu hỏa nhập ma, do đó, lôi kéo cháu ngoại nhỏ hỏi vấn đề cao thâm như vậy.
Lâm Thấm cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt trong suốt thuần túy, “Nói chứ sao, nói cho người đó biết, còn có thể làm như thế nào chứ?”
Cậu là người lớn rồi, lại hỏi vấn đề ngốc như vậy, không đáng nhắc tới như vậy, Lâm Thấm tiểu cô nương tỏ vẻ khinh bỉ cậu, quyết định về sau phải cẩn thận nói cậu, thuyết phục cậu, còn tận tâm tận lực hơn đại Bạch và tiểu Hôi.
“Đơn giản như vậy?” La Giản kinh ngạc nhướng mày.
“Vốn rất đơn giản mà.” Lâm Thấm cười hì hì, cơ trí nhảy xuống án kỷ, sôi nổi đi làm nũng với phụ thân, ca ca nàng.
Cậu thật sự quá ngốc, Lâm Thấm tiểu cô nương đã không có cách nào nhìn thẳng vào cậu được rồi.
La Giản ngơ ngác đứng ngây đó một lúc, “Muội muội, muội phu, ta có việc đi trước. A Khai, a Đàm, a Hàn, a Thấm, hôm nào khác cậu lại tới tìm các cháu chơi.” Giống như một trận gió ra cửa.
“Cậu đây là đi làm gì vậy.” Lâm Hàn và Lâm Thấm đồng thời nhào tới cạnh cửa, vừa bám khung cửa, vừa kinh ngạc đưa mắt nhìn La Giản đi xa.
Lâm Khai chậm rãi thong thả bước tới đây, “Đi cưới mợ cho tiểu a Thấm chúng ta đó.”
“Thật sao.” Lâm Thấm cười thành một đóa hoa.
Lâm Hàn cảm thấy dáng vẻ muội muội như vậy ngốc không thôi, mắt không đành lòng nhìn, đầy cõi lòng tịch liêu xoay người.
Lâm Đàm thương lượng với Lâm Phong, Lâm Khai, “Cha, ca ca, nếu như muốn chu toàn chuyện tốt cho