Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm gia sẽ cưới dâu vào cửa, La Thư và Tề Vân đều vội vàng chân không chạm đất, Lâm Hàn thường mất hồn mất vía, chính là lúc nhốn nháo hoảng loạn, cũng không có ai để ý đến Lâm Thấm.
Gần đây nàng mới tự do, sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ? Vốn định kêu bằng hữu ra cửa du ngoạn, tiếc rằng không được mấy ngày Hướng Du Ninh đã đính hôn, lần này hay rồi, Hướng Du Ninh bị Hướng đại phu nhân nhốt trong nhà mài giũa tính tình, thêu đồ cưới, lúc này bằng hữu Lâm Thấm hễ kêu là tới chỉ còn lại một mình Sơn Trăn Trăn.
“Trăn Trăn, ta cảm thấy thật có lỗi với Du Ninh.” Lâm Thấm nắm tay Sơn Trăn Trăn đi dạo trong bụi hoa, tinh thần không được tốt, “Du Ninh vốn không cần đi học, trong nhà cũng không có ai thúc giục nàng lấy chồng, nàng có thể tiêu diêu tự tại giống như hai ta. Bởi vì ta kéo nàng đến phủ Tấn Giang Hầu, Du Ninh mới có thể bị đính hôn sớm, bị nhốt trong nhà.”
Sơn Trăn Trăn nhã nhặn cười, “A Thấm, ngươi đừng nói càn, đừng đoán mò, Du Ninh cũng không cảm thấy ngươi có lỗi với nàng. Nàng… nàng thật sự rất hài lòng với cửa hôn sự này, không hề mất hứng. Đến độ tuổi của chúng ta, trong nhà đều âm thầm cho nhìn xem chuyện cưới xin rồi, những người đến Hướng gia cầu hôn không có một ai bằng Ngôn nhị thiếu. Hôm qua ta đi gặp Du Ninh, Hướng bá mẫu nói chuyện với ta, trong lời nói đều cực kỳ hài lòng với gia phong Ngôn gia, nhân phẩm của Ngôn nhị thiếu.”
“Vậy còn được.” Lâm Thấm gật đầu, “Vậy nói rõ không có gì.”
Ngôn Trung thừa thanh liêm một đời, Ngôn gia chỉ có một nhi tử là Ngôn Vĩ, hai tôn tử là Ngôn Khoa, Ngôn Trật, nhân khẩu đơn giản, gia phong rõ ràng, nếu như muốn gả nữ nhi mà không mưu cầu gì, chỉ muốn nữ nhi sống hài lòng, vậy không có nhà nào thích hợp hơn Ngôn gia.
Sơn Trăn Trăn cúi mắt xuống, “Cha ta lại có đồng liêu đi cầu hôn thay nhi tử hắn, haizzz, a Thấm, ta thật sự rất phiền.”
Lâm Thấm kỳ quái, “Có người đi cầu hôn ngươi phiền cái gì? Một nhà có nữ trăm nhà cầu, đều như vậy mà. Nhà ta cũng có người cầu hôn, chẳng qua cha ta đều thoái thác.”
Sơn Trăn Trăn thở dài khe khẽ, “Không giống nhau đâu. A Thấm, Lâm bá bá thoái thác hôn sự, tự tin bao nhiêu, ngươi là muội muội của Tề Vương phi, lại được bệ hạ và thái hậu sủng ái, đó là người tốt đến đâu tới nhà cầu thân, thoái thác đều không có gì. Nhưng lần này đến nhà ta cầu hôn là người của Tề Quốc công phủ, cha ta nương ta đều không vui lòng, nhưng thoái thác nhất định sẽ đắc tội với người ta. Haizzz, phiền não như vậy, nói ra ngươi có thể không hiểu được.”
“Sao ta lại không hiểu chứ, ngươi quá coi thường ta.” Lâm Thấm giận trách, “Tề Quốc công phủ vốn chính là thế gia đại tộc, tự cao tự đại, cô nãi nãi lại là Mục Vương phi, nên càng tỏ vẻ rồi.”
Tề Quốc công phủ là khai quốc công thần, cũng là nhà vợ của tam hoàng tử Mục Vương. Người như vậy đến nhà cầu hôn, nếu muốn từ chối, thật sự phải phí chút tinh thần.
“Ta là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, cha nương ta không muốn ta vì gia tộc kết thân gì đó, chỉ muốn ta tự tại một chút.” Sơn Trăn Trăn hơi rầu rĩ, “Tề Quốc công phủ gia tộc lớn như vậy, cháu dâu cũng không dễ làm đâu, muốn chu toàn xã giao bao nhiêu người bao nhiêu chuyện, hơn nữa nam nhân của Tề Quốc công phủ… Haizzz, ta thật sự không hề thích…”
Tề Quốc công phủ là phủ đệ huân quý như vậy, có thể nuôi ra được nam nhân giữ mình trong sạch mới là lạ đó, đều là thứ ăn chơi đàng điếm quen. Sơn Trăn Trăn là tiểu nữ nhi được cha nương nâng trong lòng bàn tay lớn lên, nếu như đến Tề Quốc công phủ nhà như vậy, không biết phải ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, mỗi ngày ứng phó với bao nhiêu lục đục đấu đá.
Lâm Thấm thấy Sơn Trăn Trăn khổ não, rất đồng tình, “Haizzz, Trăn Trăn, đừng buồn, ta đi cầu xin tỷ tỷ nghĩ cách. Tỷ tỷ ta rất có khả năng, chuyện gì đều không làm khó được tỷ tỷ.”
“A Thấm ngươi đối xử với ta thật tốt.” Sơn Trăn Trăn cảm động trong lòng.
“Từ nhỏ đã quen biết, quan hệ tốt bao nhiêu năm như vậy, ngươi còn nói với ta lời này.” Lâm Thấm giận trách.
Sơn Trăn Trăn cầm tay Lâm Thấm, làm mặt cười.
Thị nữ tới đây đưa tin, “Nhị tiểu thư, thư của lão Hầu gia.”
Lâm Thấm lấy làm kỳ, “Ông ngoại ở kinh thành mà, lại còn viết thư cho ta sao?”
Vội nhận lấy từ trong tay thị nữ, mở ra nhìn, cười hì hì, “Ông ngoại thật hăng hái, nghỉ cuối tuần này muốn mang theo cả hài tử La gia, Lâm gia, đến ôn tuyền sơn trang chơi hai ngày. Vậy náo nhiệt rồi.”
Nàng muốn mời Sơn Trăn Trăn, “Trăn Trăn ngươi ở nhà cũng nhàn rỗi, nếu không đi cùng ta đi, có được không? Chúng ta ngâm suối nước nóng, ta còn có thể dạy ngươi bơi, rảnh rỗi đi dạo trong núi, rất thú vị.”
Sơn Trăn Trăn nghe rất động lòng, “Đều là người của La gia và Lâm gia, ta đi có thích hợp không?”
Lâm Thấm cười, “Dĩ nhiên thích hợp. Ngươi cũng được ông ngoại ta nhìn lớn lên, ông rất quen thuộc ngươi và Du Ninh.”
Sơn Trăn Trăn suy nghĩ thấy cũng phải, nên không tiếp tục từ chối.
Sơn Thượng thư và Sơn tam phu nhân nghe nói nàng muốn đi cùng Lâm Thấm đến ôn tuyền sơn trang, đầy miệng đáp ứng, “Đi đi, Trăn Trăn, đi giải sầu.”
Đám người Lâm Phong, La Thư vẫn còn bận rộn ở Lâm gia, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn dẫn theo a Đại, a Khuynh và tiểu Y Y ra cửa, Tề Vương và Lâm Đàm tới tụ họp với các nàng, một đoàn người cuồn cuộn đi ôn tuyền sơn trang.
Dọc theo đường đi Lâm Thấm đều tranh cãi với a Hạo, mọi người chỉ nhìn hai người, đã không hề tịch mịch chút nào rồi.
Đến ôn tuyền sơn trang, gặp mặt Tấn Giang Hầu, La Giản, Ngôn Yên, càng thêm náo nhiệt.
Lâm Đàm thận trọng, “Tất cả hài tử đều phải do người thân mang, giao cho bảo mẫu không được.” Đích thân mang theo đám tiểu a Thị và tiểu Y Y, mấy đứa muốn bơi cũng được, dù sao Lâm Đàm ở trên bờ nhìn trông.
Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn đi ngâm suối nước nóng, một thân nhẹ nhõm, nắm tay đi dạo trong núi.
Nơi này là sơn trang tư gia, thủ vệ rất nghiêm mật, người ngoài không vào được.
Đang chơi vui mừng, lại có thị nữ đi tới, “Nhị tiểu thư, Sơn cô nương, không được tùy tiện