Editor: Puck - Diễn đàn
A Hạo điềm tĩnh bắn ra một mũi tên, ngay giữa hồng tâm.
“Tốt!” Tất cả mọi người ủng hộ hắn, “Còn nhỏ tuổi có thể có phần công lực này, khó được khó được.”
Cao Nguyên Dục cũng hô mấy tiếng tốt, thấy a Hạo cầm một mũi tên khác lên, nhìn ngó xung quanh bốn phía, thấy không ai chú ý đến hắn, nên lặng lẽ đi ra.
Cao Nguyên Dục thật sự chạy về chỗ ngũ cốc luân hồi trong rừng rậm thấp thoáng.
(*) Ngũ cốc luân hồi: chỉ chỗ vệ sinh.
“Tham kiến điện hạ.” Một thị vệ từ phía sau cây lao ra, quỳ một chân.
“Đã làm xong?” Cao Nguyên Dục nhàn nhạt hỏi.
“Đã xong.” Thị vệ lấy một thứ từ trong ngực ra, hai tay trình lên.
Cao Nguyên Dục cầm vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, nhét vào trong ngực, “Ngươi đi đi.” Đi thẳng về trước.
“Vâng.” Thị vệ đứng dậy, nhanh chóng đi vào trong rừng.
Khi a Hạo đuổi tới, thị vệ đã đi rồi, chỉ thấy lá cây đung đưa.
Cao Nguyên Dục đi từ chỗ ngũ cốc luân hồi ra, sảng khoái tinh thần, “A Hạo cháu cũng tới rồi? Bắn trúng mấy mũi tên? Lúc thập tứ thúc đi ra cháu đã bắn trúng hồng tâm, giỏi lắm!”
A Hạo nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Cao Nguyên Dục tỏ vẻ vô tội.
A Hạo giải quyết xong rồi đi.
Cao Nguyên Dục đi một mình trên đường mòn, lấy mảnh giấy từ trong ngực ra nhìn.
“Lòng ta như nước”, một chữ tâm, một chữ thủy, ghép lại chính là chữ “Thấm”, Ngôn Khoa ngươi định nói cho Lâm Thấm, ngươi gảy phượng cầu hoàng là vì nàng sao?
Không được, ta biết Lâm Thấm trước, muốn tỏ rõ cõi lòng cũng phải là ta đầu tiên, ngươi đừng mơ tưởng giành trước ta.
“Thập tứ thúc đang xem gì vậy?” Đằng sau lưng truyền đến giọng a Hạo.
Cao Nguyên Dục giấu tờ giấy vào trong tay áo, móc ra mảnh khăn, “A Hạo cháu xem, đẹp không.” Trên tay hắn là một mảnh khăn bằng gấm Tứ Xuyên, trên vẽ núi, mây hình xoắn, khiến cho người ta có cảm giác khói mây lơ lửng, liên tục không thôi.
“Đúng.” A Hạo liếc nhìn, nói ngắn gọn.
Hai người tiếp tục đi về trước, Cao Nguyên Dục không muốn trở về tranh tài bắn tên rồi, “A Hạo, thúc mới vừa nghe thấy tiếng đàn phượng cầu hoàng.”
“Phượng cầu hoàng?” A Hạo dừng bước, cảnh giác nhìn hắn.
Cao Nguyên Dục chỉ về phía sườn núi, “Truyền tới từ đó. A Hạo, thúc muốn qua nhìn xem.”
A Hạo nghiêm mặt suy nghĩ một chút, “Đi!” Bước nhanh đi về phía sườn núi.
Cao Nguyên Dục vội đi theo phía sau hắn.
Trên sườn núi, Lâm Thấm chạy lên, cười đến trước mặt Ngôn Khoa.
Ngôn Khoa tim đập thình thịch, không biết chờ đợi mình sẽ là cái gì, trong lòng mờ mịt, “Nàng sẽ nói gì với ta? Nàng sẽ đáp ứng ta hay cự tuyệt ta?”
Lâm Thấm cười nghịch ngợm, phe phẩy tờ giấy trong tay tới trước mặt Ngôn Khoa, “Khoa ca ca, xin giải thích một chút, ca viết tên Trăn Trăn lên đây là có ý gì?”
Ngôn Khoa bị kinh ngạc, “Tên Trăn Trăn?”
Vội đón lấy tờ giấy Lâm Thấm đưa tới, nhìn thấy trên đó là bốn chữ “Thất gia Trăn Trăn”, hơn nữa bốn chữ này rõ ràng là bút tích của mình, không khỏi ngây dại.
Hắn không hiểu vì sao “Lòng ta như nước” lại biến thành “Thất gia Trăn Trăn”, mà bốn chữ này lại do đích thân hắn viết?
“Khoa ca ca, chẳng lẽ đây không phải do ca viết sao? Không phải là ý của ca sao?” Lâm Thấm cũng kinh ngạc, “Đây do ta lấy từ trong ly rượu ra đó.”
Mặc dù Ngôn Khoa còn không hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng lại theo bản năng giải thích, “Không, không phải vậy, ta bỏ vào không phải là mấy chữ này, mà là…”
Cao Nguyên Dục và a Hạo lên đến sườn núi, không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân.
Ngôn Khoa và Lâm Thấm đứng đối mặt, Cao Nguyên Dục và a Hạo vừa hay nhìn thấy gò má hai người.
Lâm Thấm hết sức nghiêm túc, “Khoa ca ca, chúng ta là thân thích, từ nhỏ muội đã coi ca như biểu ca, cũng là ca ca ruột. Mới vừa rồi ca gảy khúc nhạc gì, ca nhất định còn nhớ rõ, cũng biết muội và Trăn Trăn nghe được, sau đó Trăn Trăn còn nhìn thấy bốn chữ này, ca nói nàng sẽ nghĩ gì? Khoa ca ca, nếu như đây thật sự là một hiểu lầm, như vậy…”
Lâm Thấm cắn chặt môi.
Trái tim của Cao Nguyên Dục đã nhảy thót lên tận cổ họng.
Ngôn Khoa có vẻ khẩn trương.
A Hạo nghiêm mặt lại.
Lâm Thấm nhướng mày, “Khoa ca ca, nếu như đây thật sự chỉ là một hiểu lầm, mời tự mình đi giải thích cho Trăn Trăn, có được không?” Nàng xoay người, chỉ về phía bóng dáng yểu điệu dưới sườn núi, “Trăn Trăn nàng cho rằng… nàng cho rằng… Khoa ca ca, muội không có cách nào đối mặt với nàng, xin giải thích rõ ràng chuyện này cho nàng, có thể không? Khoa ca ca, Trăn Trăn là cô nương rất đơn thuần rất hiền lành, trái tim nàng… Xin uyển chuyển một chút nha, nói ca đánh đàn ở đây chỉ là tự đùa tự vui, không hề ngờ tới sẽ có người nghe thấy, ca viết bốn chữ ‘Thất gia Trăn Trăn” chỉ vì muốn biểu đạt tâm ý của ca, không hề mơ ước nàng. Haizzz, không biết Trăn Trăn sẽ đau lòng thành thế nào.” Lâm Thấm che kín mặt.
Ngôn Khoa gấp gáp, “A Thấm, Trăn Trăn là một cô nương tốt, nhưng ta…”
Cao Nguyên Dục nghe Ngôn Khoa giống như định thổ lộ cõi lòng rồi, cắn răng, cất bước định tiến lên trước.
A Hạo trấn định giơ tay ngăn cản hắn.
Cao Nguyên Dục lòng như lửa đốt, nhưng hiện giờ thật sự không dám trêu chọc a Hạo, không thể làm gì khác hơn đành dừng bước lại.
“Khoa ca ca, từ mới đầu muội đã coi ca như ca ca ruột, bây giờ vẫn vậy.” Lâm Thấm ổn định tâm thần, buông tay xuống, thành khẩn nói cho hắn biết.
Sắc mặt Ngôn Khoa trắng bệch, “Coi ta là ca ca ruột…