Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 196: Chương 196: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

“Cao tiểu bàn, không cho phép ngươi chạy nữa, dừng lại để cho ta đánh một trận.” Giọng Lâm Thấm trong trẻo dễ nghe.

“Không được, nhị ca đã nói rồi, không thể gặp mặt nàng; cho dù không cẩn thận gặp mặt, cũng không cho có quan hệ xác thịt.” Giọng Cao Nguyên Dục dịu dàng, rồi lại mang nét cười, hiển nhiên tâm tình cực kỳ tốt, sáng rỡ như xuân.

“Ai có quan hệ xác thịt với ngươi rồi hả?” Lâm Thấm rất coi thường, “Ta muốn đánh ngươi, có hiểu không?”

“Vậy nàng sẽ đụng vào ta đó.” Cao Nguyên Dục rất nghiêm túc.

“Thế…” Lâm Thấm dừng lại một chút, đang cẩn thận suy nghĩ, “Thế ta cầm roi ngựa quất ngươi là được, vừa có thể đánh ngươi, lại không đụng vào ngươi.”

“Đừng mà.” Cao Nguyên Dục dịu dàng năn nỉ, “Trong tay chúng ta không có roi ngựa, còn phải tìm chung quanh. Chờ tìm được rồi, nhị ca cũng sẽ tìm tới.”

“Nhánh cây cũng được!” Lâm Thấm cười nhảy dựng lên, đi tìm nhánh cây.

“Ta giúp nàng.” Cao Nguyên Dục đi qua lấy lòng, “Ta lấy giúp nàng, cành này có được không? Đủ mềm đủ dẻo, cũng đủ dài, nàng dùng khẳng định thuận tay.”

“Cao tiểu bàn ngươi sao khéo hiểu lòng người, ta đã ngượng ngùng đánh ngươi rồi.” Lâm Thấm cười hì hì.

“Đừng mà, nàng đánh đi.” Giọng Cao Nguyên Dục dịu dàng như nước.

Cách thật xa, Tấn Giang Hầu cũng có thể cảm nhận được khí tức mập mờ trong không khí.

Tấn Giang Hầu đứng lên, lên cầu đá, chậm rãi đi về.

Mới xuống cầu không lâu, Lâm Hàn mới từ trên đường mòn quẹo ra, bước rất nhanh, vẻ mặt nóng nảy, trên trán rỉ ra tầng mồ hôi mịn, nhưng hắn lại không đoái hoài đến giơ tay lau mồ hôi, chỉ để ý vội vội vàng vàng bước tới.

“A Hàn.” Tấn Giang Hầu thấy hắn gấp gáp như vậy, biết rõ hắn lại làm mất dấu Sở Vương rồi, không khỏi mỉm cười.

Lâm Hàn vội thi lễ, “Ông ngoại mạnh mẽ. Ông ngoại, sao ngài lại ở đây?” Hỏi thăm Tấn Giang Hầu, hắn lại rướn cổ lên nhìn xung quanh, “Người đến thăm a Thấm hả?”

Tấn Giang Hầu nói: “Gặp rồi. Còn gặp cả Sở Vương.”

Lâm Hàn dậm chân, “Sở Vương quá giảo hoạt rồi! Nói đánh cờ với cháu, trong lúc cháu vào trong nhà lấy bàn cờ, hắn đã không thấy đâu rồi!”

Tấn Giang Hầu không khỏi ngạc nhiên, “Vậy cháu phải sớm đi tìm rồi chứ.” Cầm bàn cờ ra ngoài xác định không thấy người, phải lập tức đi tìm, làm gì mà đến bây giờ mới đến.

Trên mặt Lâm Hàn hiện lên vẻ xấu hổ, “Cháu đi tới trước, thấy trên cây khắc dấu hiệu mới mẻ, đầu mũi tên chỉ hướng bắc, cho rằng… haizzz, cháu mới đi lầm đường.”

Tấn Giang Hầu buồn cười.

Lâm Hàn gấp gáp, vội vã vái chào, “Sở Vương thật sự quá giảo hoạt rồi. Không được, ông ngoại, cháu phải đi tìm hắn.” Bước nhanh chân chạy về phía trước.

Tấn Giang Hầu cười cười, cất giọng nói: “A Thấm, nhị ca của cháu tới.”

Mặc dù tuổi ông đã cao, nhưng vẫn trung khí mười phần, một tiếng này theo gió đưa ra ngoài rất xa, Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm chắc nghe rất rõ.

Lâm Hàn mới đi ra không được mấy bước, Cao Nguyên Dục đã vội chạy tới, “Nhị ca!”

Lâm Hàn nghi ngờ nhìn hắn, lại duỗi cổ nhìn xung quanh, “Không phải nói đánh cờ sao? Ngươi chạy tới đây làm gì?”

Cao Nguyên Dục cười hắc hắc, “Đánh cờ phải tìm một nơi phong cảnh tươi đẹp mới được chứ, đệ đây chẳng phải đi tìm chỗ sao?”

Lâm Hàn tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Cao Nguyên Dục kéo Lâm Hàn đi về, “Nhị ca, tuy rằng phong cảnh nơi đây đẹp, nhưng đánh cờ không thích hợp, chúng ta vẫn trở về đi.”

Lâm Hàn nghiêm mặt hất tay hắn ra đi về, Cao Nguyên Dục đi theo bên cạnh mang theo mặt cười, “Nhị ca, khí trời hôm nay thật đẹp, ca nói có đúng không?”

Tấn Giang Hầu đang ở đằng trước chậm rãi lắc đầu, Lâm Hàn đuổi theo ông, tức tối tố cáo, “Ông ngoại, Sở Vương luôn đánh cờ hiệu bái kiến phụ thân tới đây, vừa có cơ hội lại len lén đi gặp a Thấm, ngài quản lý hắn đi.”

Tấn Giang Hầu vỗ vai hắn, “Hắn cũng chỉ lén lút không được mấy ngày, ý chỉ hạ xuống, hắn sẽ không tới được.”

Lâm Hàn đen mặt lại, “Mấy ngày cũng không được. Hắn gặp a Thấm quá dễ dàng, tương lai khi dễ a Thấm thì sao?”

Cao Nguyên Dục đuổi theo phía sau, giơ tay làm động tác vặn cổ mình, “Nếu đệ khi dễ a Thấm, đại ca bẻ gãy cổ đệ trước.” Vẻ mặt hắn rất sinh động, Lâm Hàn bị hắn chọc cho nhoẻn miệng cười.

Lâm Hàn chỉ cười một tiếng, rồi lập tức lại sưng mặt lên, “Sở Vương điện hạ, về sau ngươi đừng đến nhà ta.”

Cao Nguyên Dục lại tỏ vẻ đáng thương.

Tấn Giang Hầu nói: “Đầu tiên hắn cầu hôn trước mặt mọi người, lại ngày ngày đến phố Trường Anh lấy lòng, thành ý mười phần. Những ngày qua rất nhiều bạn cũ nhìn thấy ta đều hâm mộ lại ghen tỵ, ta ngược lại có mấy phần hài lòng. Để hắn đến đi.”

Lâm Hàn không hiểu, “Ông ngoại ngài cũng có lòng hư vinh sao?”

Tấn Giang Hầu cười một tiếng, “Ông ngoại cũng không phải sắt đá, thân thể máu thịt bình thường, có thất tình lục dục bình thường, sao lại không có lòng hư vinh?”

Lâm Hàn “Ah” một tiếng, cực kỳ kinh ngạc.

Cao Nguyên Dục tỏ vẻ ân cần, “Ông ngoại, ngài có mệt không? Không bằng trở về cháu xoa bóp vai cho ngài nhé?”

Tấn Giang Hầu cười cười, “Cưỡi ngựa đã lâu, chân hơi mỏi.”

Cao Nguyên Dục lập tức nói: “Vậy cháu đấm chân cho ngài.”

Ý cười trên mặt Tấn Giang Hầu càng đậm.

Lâm Hàn buồn bực nhìn Cao Nguyên Dục.

Người này cũng quá biết vỗ mông ngựa đi? Không trách được hắn một lòng muốn cưới a Thấm, quả thật nịnh hót giống hệt a Thấm.

Mắt thấy mấy người Lâm Phong, La Thư dần dần gật đầu, Cao Nguyên Dục đánh chiếm từng người Lâm gia, hiện giờ kể cả Tấn Giang Hầu cũng nói chuyện thay hắn, Lâm Hàn sinh ra cảm giác “Không thể cứu vãn”. Haizzz, muội muội bảo bối thủ hộ từ nhỏ đến lớn, sẽ bị Sở Vương điện hạ ghê tởm trước mắt này đánh lừa đi mất…

Một hàng ba người trở lại thư phòng Lâm Hàn, cũng không chơi cờ, Tấn Giang Hầu thoải mái ngồi, Lâm Hàn bóp vai cho ông, Cao Nguyên Dục kéo ghế ngồi bên cạnh đấm chân cho ông, Tấn Giang Hầu hưởng thụ híp mắt lại, “Có cháu ngoại trai thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.