Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 197: Chương 197: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Đây là một chuyện vừa mới mẻ lại kỳ diệu đối với Lâm Thấm, nàng cảm thấy say mê, mừng rỡ, nhưng lại loáng thoáng hơi sợ hãi, còn hơi xấu hổ. Khuôn mặt nhỏ bé của nàng nóng lên, bỏng rát, nhận lấy chiếu thư tứ hôn rồi tránh về phòng, tự giam mình trong phòng, vẫn không chịu ra ngoài.

“A Thấm sao vậy?” Lâm Phong và La Thư cũng kỳ quái.

Lâm Thấm từ nhỏ hoạt bát đáng yêu, ngọt ngào, khó chịu kỳ quặc giam mình lại như vậy, cho dù là ai đều không cho vào, đây là chuyện chưa từng có.

Lâm Phong và La Thư đi qua gõ cửa, Lâm Khai và Tề Vân cũng đi qua thử, Lâm Hàn và Dương Linh tự nhiên cũng không cam chịu rơi lại phía sau, nhưng ai gõ đều không mở cửa. Kể cả tiểu Y Y non nớt ở ngoài gọi “Cô út”, lại cũng không có hiệu quả.

Sau khi hoàng đế hạ chiếu thư tứ hôn, chuyện này nhanh chóng truyền ra, Tấn Giang Hầu và La Giản tới chúc mừng.

Đến Lâm gia, lại nghe nói Lâm Thấm tự giam mình trong phòng, La Giản vui vẻ, “A Thấm đây nhất định là xấu hổ, một mình trốn đỏ mặt đó, chờ ta đi gọi con bé.”

La Thư không tin, “Muội và cha con bé không gọi mở cửa được, đại ca có thể á?”

La Giản không hề đỏ mặt khoác lác, “Người thân nhất của a Thấm chính là cậu rồi, muội muội, xem ta đây.” Nghênh ngang đi tìm Lâm Thấm rồi.

“A Thấm.” La Giản cười híp mắt gõ cửa, “A Thấm cháu nhìn chữ viết của bệ hạ quá tốt rồi, nhẹ như mây bay, nét như rồng cuộn, mạnh mẽ mà mềm mại, rồng bay phượng múa, cho nên cháu xem đến mê mẩn rồi, có đúng không?”

Hắn đang gõ cửa, đám người Lâm Khai, Lâm Hàn ở bên ngoài nhìn xem, tò mò xem có hiệu quả không.

Một lúc sau, cửa hé ra một khe nhỏ, Lâm Thấm lộ ra gần nửa gương mặt.

La Giản tươi cười rạng rỡ, “Tiểu a Thấm, thư pháp của bệ hạ quá tốt hả? Cậu có thể nhìn xem không?"

Lâm Thấm cẩn thận mở cửa ra, ngoắc La Giản, “Cậu, nhanh lên chút, nhanh lên chút.”

La Giản vội sải bước vào, “Biết rồi, biết rồi.”

Lâm Khai và Lâm Hàn nhón chân lên muốn nhìn rõ ràng, nhưng La Giản mới vừa vào cửa, Lâm Thấm đã nhanh chóng đóng cửa lại.

“Cậu, sao cậu biết cháu đang nghiên cứu thư pháp của bệ hạ vậy?” Lâm Thấm nhỏ giọng hỏi.

“Cậu biết chứ.” La Giản cười ha ha.

Trong lòng La Giản vô cùng đắc ý. Tiểu a Thấm, nhiều người gọi cháu như vậy, đều không chịu mở cửa. Cháu chính là định mở cửa cũng ngượng ngùng, có đúng không? Phải tìm cho cháu bậc thang. Như thế nào? Cậu lấy cớ không tệ chứ, vừa gọi cháu đã mở cửa, ha ha.

Trông phòng rõ ràng chỉ có hai cậu cháu, hai người lại lén la lén lút, nói chuyện cũng nho nhỏ, giống như trộm.

La Giản nhỏ giọng hỏi Lâm Thấm, “Có thể để cậu xem một chút không?”

Lâm Thấm chợt xấu hổ, “Cậu, cũng không có gì hay để nhìn nha.”

La Giản cười ha ha không ngừng, “Vậy cậu không nhìn, không nhìn nữa.”

Khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thấm càng ửng đỏ.

La Giản nhìn Lâm Thấm lớn lên, trong mấy hài tử của La Thư thương nhất chính là nàng, thấy nàng xấu hổ, trong lòng sinh ra cảm giác “Nhà có con gái mới lớn”, nói: “Tiểu a Thấm, lát nữa cậu để mợ cháu tới đây nói chuyện với cháu, có được không?”

Vừa thương lượng với Lâm Thấm, hắn vừa tính toán trong lòng, tính tình La Thư hơi thẳng, sợ rằng không đủ tỉ mỉ, nàng chưa chắc đã nhận ra được tâm tư cô nương gia. Ngôn Yên dịu dàng hơn nhiều, để Ngôn Yên đến khuyên bảo Lâm Thấm, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.

Lâm Thấm cười hì hì, “Được đó. Cậu à, cháu cũng nhớ mợ rồi, để mợ đến đi.”

La Giản thấy nàng khéo léo nghe lời, thật vui mừng, “Tiểu a Thấm, cháu và mợ cháu trò chuyện, trong lòng sẽ sáng sủa rồi.”

Lâm Thấm trêu ghẹo hắn, “Cậu, là trong lòng sáng sủa sao? Sao cháu lại cảm thấy hai mắt tỏa sáng nhỉ?”

La Giản nghe cháu gái ngoại khen ngợi Ngôn Yên xinh đẹp hơn người, cười đến miệng không khép lại được nữa rồi, “Trước mắt sáng, trong lòng cũng sáng, đều sáng, đều sáng.”

Lâm Thấm cười tươi.

Khi La Giản và Ngôn Yên tân hôn nàng đã từng náo động phòng, La Giản si tình Ngôn Yên như thế nào, Lâm Thấm còn không rõ ràng sao.

“Cậu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.