Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 207: Chương 207: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Giọng Tiêu Lan rất bén nhọn, mặc dù Cao Nguyên Dục hồn bay lên trời, giọng Tiêu Lan vẫn chui vào trong tai hắn, “… Đường muội của ta thật đáng thương, trước khi nàng sinh, đã có cao tăng báo trước cho nàng, nói thai này của nàng nhất định có tai họa thấy máu, nhưng nàng không quan tâm vẫn sinh hạ a Thư! Ngày a Thư ra đời cũng chính là ngày nàng qua đời! Lâm Đàm, đây là số mệnh của các ngươi, các ngươi ai cũng trốn không thoát đâu. Bà ngoại ngươi như thế, mẹ của ngươi cũng như thế, khi nàng sinh thai thứ hai chẳng phải cũng từng trải qua khó khăn nguy hiểm suýt nữa bỏ mạng sao? Đến lượt ngươi nha, ha ha…” Tiếng cười của Tiêu Lan giống như tiếng chim cú kêu, hết sức khó nghe, “Ngươi cũng sẽ có số mạng giống vậy, khi ngươi sinh lần nữa, chính là lúc ngươi dâng mạng! Đây là số mệnh đã bắt đầu truyền xuống từ bà ngoại ngươi, ngươi không thoát được, vĩnh viễn không thoát được!”

Trong mắt Tiêu Lan lóe lên ánh sáng hưng phấn tàn nhẫn, nói ra lời này, trong lòng bà quá sướng!

Lâm Đàm, không chỉ ngươi có thể hành hạ ta, ta cũng có thể hù dọa ngươi! Không phải ngươi lợi hại sao, không phải ngươi tài giỏi sao, nhưng lợi hại nữa ngươi vẫn là nữ nhân, nữ nhân sinh con chính là đi vòng trước quỷ môn quan, ta không tin sẽ không suy nghĩ lung tung lòng mang băn khoăn, đến lần sau khi ngươi mang thai, xem ngươi có thể nhớ tới lời của ta sẽ ngồi nằm không yên, có thể ngày đêm sầu lo không, cho tới ăn không biết ngon, ngủ không yên, ngày từng ngày gầy đi không?!

Tiêu Lan càng nghĩ càng kích động, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn hiện lên vẻ ửng đỏ mất tự nhiên.

“Bà ngoại, người đừng như vậy.” Thẩm Minh Họa nghe được Tiêu Lan nói như vậy, kinh ngạc không hiểu, khiếp sợ không thôi, nhỏ giọng năn nỉ: “Ngài đừng như vậy, bây giờ không phải là lúc trở mặt với bọn họ…”

“Sợ cái gì?” Tiêu Lan không nhịn được cắt lời nàng, “Dù sao Lâm Đàm cũng sẽ không để ta chết, các ngươi lại có lão Hầu gia che chở, ta không hề cầu xin gì thái tử và Lâm Đàm, có gì mà sợ!”

Những lời đe dọa Lâm Đàm này, bà dám nói. Có gì phải sợ chứ? Lâm Đàm sẽ không vì vậy mà giết chết bà, lại không có cách nào làm khó các con của bà – nể mặt Tấn Giang Hầu, không những không cách nào làm khó được, nói không chừng còn phải đối đãi tử tế đấy. Bà có lời gì mà không dám nói với Lâm Đàm? Bà ở trong núi chịu khổ nhiều năm như vậy, sau khi trở về thành đã trải qua quá vui quá buồn, bây giờ đã không sợ hãi, không sợ gì cả nữa. Bà có gì mà sợ chứ? Dù sao bà đã bị đuổi ra, con cháu của bà cũng đã bị đuổi ra, đã hạ xuống thấp nhất, xui xẻo đến không thể tệ hơn được nữa. Thái tử và Lâm Đàm thật nở mày nở mặt, vậy thì sao? Từ xưa đến nay, kể cả vua cũng thua thằng liều đấy!

Lâm Đàm khẽ cười lạnh, “Tiêu Lan, ta đã có ba trai một gái, bây giờ ngươi mới nói lời này, có phải chậm chút rồi không? Con người của ta chưa bao giờ tin mệnh, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

Tiêu Lan sắc mặt cứng đờ.

Trên mặt thái tử thoáng qua vẻ tức giận, “Đây chính là lời hôm nay ngươi muốn nói sao? Hoàn toàn là đe dọa, nhàm chán lại vô sỉ! Tiêu Lan, ông ngoại đày La Châm đến Tây Bắc là vì tốt cho hắn, để hắn tránh khỏi tranh đoạt ích lợi, ngươi lừa ta gạt trong kinh thành, đợi đến khi đại cục đã định, hắn trở lại cũng không tạo nổi sóng gió gì thì lại cho hắn về. Mặc dù cô không chính miệng đáp ứng ông ngoại, nhưng cũng biết suy nghĩ trong lòng lão nhân gia. Nếu La Châm có thể hồi kinh, ông ngoại tất nhiên yên lòng, cô ngưỡng mộ thái tử phi, tự nhiên hiếu kính ông ngoại, nếu chuyện này có thể khiến lão nhân gia vui vẻ, cớ sao không làm? Hiện giờ…?” Thái tử hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt tĩnh mịch đều là châm chọc và cười nhạo.

“Hiện giờ thì sao? Cao Nguyên Diệu, ngươi định làm gì?” Tiêu Lan thay đổi sắc mặt, thân thể nghiêng về trước, lạnh lùng quát hỏi.

Bà mới vừa cảm thấy không có gì cầu xin thái tử và Lâm Đàm, bây giờ nghe thái tử nhắc đến La Châm, trong lòng lại cuộn sóng.

La Châm đã sớm bị Tấn Giang Hầu đày đi nơi khổ cực Tây Bắc, mỗi lần Tiêu Lan nhớ tới con yêu tha hương nơi xa, lại vô cùng đau lòng.

Thái tử lạnh lùng nhìn bà, nói: “Có ngươi mẫu thân như vậy, hắn vẫn ở lại Tây Bắc đến hết đời đi, cả đời đừng mơ tưởng trở lại kinh thành!”

Tiêu Lan phát ra tiếng kêu rên thê lương, “Không, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể làm như vậy!”

Nghĩ đến đời này La Châm không thể hồi kinh, phải ở nơi hoang dã Tây Bắc đến hết đời, tức khổ lại tuyệt vọng, giãy giụa lăn xuống giường, đi tới trước mặt thái tử và Lâm Đàm, “Không thể như vậy, các ngươi không thể như vậy!”

Mới vừa rồi bà vẫn còn rất tỏ vẻ, lúc này lại già yếu, xấu xí, nhếch nhác, quả thật không thể nhìn nổi.

Thái tử cau mày, “Đừng để bà điên này chạm vào nàng. Bà ta quá bẩn thỉu, đừng để bà ta làm ô uế nàng.”

Một tay kéo Lâm Đàm ra sau mình, một tay khác lại lấy ra một thanh chủy thủ lóe sáng, ánh sáng lóe lên, chủy thủ kia đã vạch ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, “Phập” một tiếng, bén nhọn khác thường cắm vào kẽ đất trước mặt Tiêu Lan!

Tiêu Lan bị sợ thét chói tai ra tiếng, run rẩy không thôi.

Thẩm Minh Họa vốn định qua đỡ bà cũng bị sợ đến ngây dại, đang ôm bụng đứng đó, không dám làm một cử động nhỏ nào.

Nàng sợ thái tử trong cơn tức giận sinh ra sát niệm, theo bản năng nở nụ cười vô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.