Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 208: Chương 208: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Thấm vừa lại gần Cao Nguyên Dục, thật sự hại khổ hắn.

Mùi thơm nhàn nhạt thuộc riêng về thiếu nữ thấm vào ruột gan, Cao Nguyên Dục suy nghĩ lung tung, thật sự có cảm giác không giữ được.

Nhưng hắn vẫn phải giữ. Không gì khác, thái tử và Lâm Đàm sẽ nhanh tới.

Mặc dù Tần Vũ Dương cho bọn họ đi vào rồi, nhưng chỉ cần gặp được thái tử, nhất định sẽ bẩm báo lại. Cho nên, thái tử và Lâm Đàm có thể đánh tới bất cứ khi nào. Dưới tình hình như thế, Cao Nguyên Dục nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

“A Thấm, nàng làm ơn tránh xa ta đi.” Cao Nguyên Dục nhẹ giọng nói.

Lâm Thấm trừng to mắt nhìn hắn.

Cao Nguyên Dục nhỏ giọng thở dài, “Nàng quá gần ta, ta… ta nào giữ được…”

Lâm Thấm bỗng nhiên đỏ mặt, phỉ phui hắn, “Ngươi né ra không được sao?”

Cao Nguyên Dục cười dịu dàng, “A Thấm, lúc này chân ta không chịu nghe sai bảo…”

“Phụt…” Lâm Thấm che miệng cười.

Nàng thật sự dịch ra ngoài hai bước, “Cao tiểu bàn, Thẩm Tướng không phải kẻ ngu, trong tay ông ta không có binh quyền, cận vệ lại không phải do ông ta nắm giữ, chỉ có một Khang Vương cháu rể ngu ngốc như vậy, ông ta đáng vì vậy để tạo phản sao?”

Cao Nguyên Dục cười, “Quyền lực ảnh hưởng tới người ta quá lớn, người bị lợi ích mê muội có thể làm ra bất cứ chuyện gì, khó mà nói được. Ông ta vốn có dã tâm, chúng ta lại dẫn dụ thêm, dã tâm của ông ta bành trướng đến cực điểm, chắc chắn sẽ làm ra hành động ngu dốt. Ở chỗ ta có một kẻ thù của ông ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta hoàn thành việc này.”

“Hoàn thành chuyện gì?” Giọng thái tử truyền tới.

Cao Nguyên Dục không khỏi nhăn mặt. Haizzz, đại ca tới thật nhanh.

Hắn cười cười xoay người, chỉ thấy thái tử và Lâm Đàm sóng vai mà tới, Lâm Đàm vẫn cười yêu kiều, trên mặt thái tử cũng không có vẻ giận dữ, yên tâm không ít, “Đại ca, tỷ tỷ, là chút chuyện đứng đắn, vô cùng nghiêm chỉnh.”

Thái tử nghe được hắn gọi, không khỏi bật cười.

“Tỷ tỷ, anh rể.” Lâm Thấm vội nghênh đón, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện lên nụ cười xán lạn.

“A Thấm.” Lâm Đàm kéo tay nàng, cười rất dịu dàng thân thiện.

Lâm Thấm cúi đầu xin lỗi, “Cái đó, muội đi thăm ông ngoại, nghe nói tỷ tới đây, muội chỉ muốn tới nhìn xem…”

Lâm Đàm mỉm cười, “A Thấm lo lắng cho tỷ tỷ, đúng không? Tỷ tỷ biết mà.”

Lâm Thấm cười hì hì, “Muội lừa Tần đại ca và Đặng đại ca, tỷ tỷ, bọn họ sẽ không bị phạt chứ?”

Thái tử nói: “Lo bọn họ bị phạt mà muội còn dám cứng rắn xông vào trong?”

“Anh rể.” Lâm Thấm ngọt ngào gọi anh rể, cười cực kỳ lấy lòng, “Anh rể, không phạt bọn họ có được không? Nếu ca định phạt thì phạt muội đi. Nếu không về sau muội không có mặt mũi gặp Tần đại ca và Đặng đại ca rồi.”

“Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Thái tử nghiêm mặt.

Lâm Thấm đã biết đám người Tần Vũ Dương chắc chắn không bị phạt nữa, hoan hô một tiếng, “Anh rể thật tốt quá, ca là người tốt!”

Thái tử nghe nàng vẫn giống hệt như khi còn bé, mềm lòng, sắc mặt nhu hòa. Hắn giống như Lâm Đàm, không giận nổi a Thấm muội muội này.

Tấn Giang Hầu phát hiện không thấy bóng dáng Lâm Thấm, cũng đi tìm tới.

Thấy ánh mắt trách cứ của Tấn Giang Hầu, Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm cùng cúi đầu.

Tấn Giang Hầu lại không dạy dỗ Lâm Thấm, chỉ dạy dỗ Cao Nguyên Dục mấy câu, Cao Nguyên Dục vâng dạ nghe lệnh.

“Đại ca, chúng ta thật sự đang nói chuyện đứng đắn. Đệ đang định nói cho ngài đấy.” Cao Nguyên Dục lấy lòng thái tử.

Thái tử cười cười, “Về rồi nói.” Ở đây vẫn là nhà La Văn Lễ, mặc dù có thị vệ của thái tử canh giữ chung quanh, nhưng không phải là chỗ nói chuyện.

Cao Nguyên Dục vội đồng ý, “Dạ, đại ca.”

Xoay người cười lấy lòng Lâm Đàm, “Tỷ tỷ, ngày hôm trước đệ được món đồ chơi thú vị, tiểu a Thị nhất định rất thích. Đang định đưa qua cho tiểu a Thị đấy.”

Lâm Đàm mỉm cười, “Đa tạ đệ nhớ kỹ.”

Thái tử lại tâm tình tốt trêu ghẹo hắn, “A Dục, đại ca phải cám ơn đệ, không gọi ta là anh rể.”

Cao Nguyên Dục lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu nhìn chân, “Đại ca, đại tẩu giống như tỷ tỷ ruột của đệ vậy.”

Thái tử vỗ vai hắn, “Rất tốt, vỗ mông ngựa này không sai.”

Mặt Cao Nguyên Dục càng đỏ, Tấn Giang Hầu buồn cười.

Lâm Thấm vùi đầu vào trong ngực tỷ tỷ.

Lâm Đàm trìu mến ôm muội muội, nháy mắt với thái tử.

Thái tử mỉm cười dùng tay ra hiệu với nàng, ý là, “Được, không nói.”

Tất cả mọi người cười, cùng đi phủ Tấn Giang Hầu.

Bởi vì La Văn Lễ đang ở trong hẻm nhỏ phía sau phủ Tấn Giang Hầu, nên cách rất gần, đi một lúc đã đến.

Cao Nguyên Dục rất đàng hoàng khi ở trước mặt thái tử và Tấn Giang Hầu, không dám giấu giếm chút gì, nói rõ những gì đã nghe được, đã thấy được, “… Sớm muộn gì cũng phải đối phó với Thẩm gia, không bằng dứt khoát lưu loát, một lần đánh chết, khiến trọn đời thoát thân không được.”

Thái tử sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra gợn sóng gì, Tấn Giang Hầu cười khổ, “Ta là phụ thân không biết chọn con rể cho nữ nhi nhất rồi, lại trợn to mắt gả a Anh đến Thẩm gia…” Ông thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Cũng may nàng chỉ có hai nữ nhi…”

Đôi tay Tấn Giang Hầu đặt lên trên tay vịn ghế, ông thân kinh bách chiến, lâm nguy không sợ, thế mà lại tay khẽ run.

Lâm Đàm và Lâm Thấm đều rầu rĩ trong lòng.

Bàn tay rộng rãi ấm áp của thái tử đặt lên trên tay lão Hầu gia, vẻ mặt thành khẩn, “Ông ngoại, lão nhân gia khẳng định cũng biết, từ sau khi cháu biết được Trịnh thị là kẻ sai khiến trực tiếp hại a Đàm và đại cữu huynh, cháu sẽ không bỏ qua cho bà ta, cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia.”

Tấn Giang Hầu rối rắm, “Ta biết.”

“Tại sao phải đợi đến tận bây giờ?” Lâm Thấm không hiểu.

Lâm Đàm nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho nàng, “A Thấm, vài ngày nữa muội sẽ hiểu.”

Lâm Thấm không hỏi thêm gì nữa, khéo léo gật đầu.

Thái tử, Tấn Giang Hầu và Cao Nguyên Dục thương lượng hồi lâu. Lâm Đàm trấn tĩnh ở bên cạnh nghe, Lâm Thấm dựa vào người nàng, yên tĩnh hiếm có.

Phủ Thẩm Tướng nhiều thêm một vị phụ tá tuổi đã trung niên, tướng mạo có vài phần tương tự Thẩm Tướng, tên là Thẩm Tư Thanh. Bởi vì mặt mày hắn hơi tương tự Thẩm Tướng, lại cùng họ Thẩm, các phụ tá, sư gia Tướng phủ không khỏi rất tò mò về hắn, “Người này không rõ lai lịch, vừa vào phủ đã được coi trọng như vậy, rất hiếm thấy.”

“Người này cũng họ Thẩm? Nhìn ý tứ Tướng gia vẫn còn rất coi trọng hắn, khác người khác.”

Dần dần có lời đồn đại, nói Thẩm Tư Thanh là nhi tử ruột lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Thẩm Tướng. Lời đồn đại này truyền vào trong tai Trịnh thị, bà còn náo loạn một trận với Thẩm Tướng, Thẩm Tướng không vui, “Tin đồn vô căn cứ, ngươi cũng tin tưởng!” Phất tay áo bỏ đi.

Nhưng mà, ông thật sự nhìn Thẩm Tư Thanh với con mắt khác. Điểm này quá rõ ràng.

Trong thư phòng, Thẩm Tư Thanh ôn tồn nho nhã đứng trước giường, trầm mặc không nói.

Thẩm Tướng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi nói đều là sự thật?”

Thẩm Tư Thanh ung dung nói: “Người một nhà ông ngoại ta bởi vì ngươi mà chết, chỉ có ta và mẫu thân ta may mắn thoát được. Nếu không phải vì vậy, ta tìm ngươi làm chi? Đến tìm chết sao?”

Thẩm Tướng hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: “Thanh nhi, năm đó cha bị ép với bất đắc dĩ, không phải thật sự muốn… haizz, chẳng lẽ con cho rằng trong lòng ta không hổ thẹn sao? Những năm gần đây, mỗi lần ta nghĩ tới mẹ con và con, đều cảm thấy ngủ không yên…”

Thẩm Tư Thanh không muốn nhìn ông ta, nhắm hai mắt lại.

“Thanh nhi, con thật…?” Thẩm Tướng lại hơi chần chừ.

Thẩm Tư Thanh mở mắt, chậm rãi nói: “Có một lần ta nằm trên núi đá ngủ thiếp đi, trong giấc mộng bị tiếng kêu sợ hãi của một nông phu làm tỉnh lại, nông phu chỉ vào chỗ ta ngủ kêu lên, ‘Một con rồng, một con rồng, một con rồng lượn!’ khi đó ta cho rằng hắn có bệnh, nói mê sảng, không để trong lòng. Nhưng vài ngày trước ta đi ngang qua Hoán Tuyền sơn trang, Tôn trang chủ cũng nhìn thấy một lần, ta mới cho là thật.”

Thẩm Tướng kinh hãi.

Hoán Tuyền sơn trang rất nổi danh, trang chủ Tôn Thừa Tông là đại sư võ học một đời, mặc dù chưa từng làm quan, nhưng trong võ tướng lại có nhiều người là đệ tử của ông ta. Người này ánh mắt rất độc, nếu như ông ta đã thấy, vậy khiến người ta không thể coi là không quan trọng rồi.

Thẩm Tư Thanh cau mày, “Mặc dù ta cho là thật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ta một kẻ bình dân bách tính, sao có thể có phúc phận này? Trừ phi…” Hắn nghiền ngẫm nhìn vào mắt Thẩm Tướng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, “Trừ phi… nhưng không đúng, mấy năm qua ngươi chẳng qua chỉ là Thừa tướng mà thôi, thêm mấy năm nữa càng không xong, sẽ bị đuổi khỏi Tướng vị, xám xịt rời kinh rồi…”

Thẩm Tướng giận tái mặt, “Ai nói ta sắp bị đuổi khỏi Tướng vị?”

Thẩm Tư Thanh khẽ cười một tiếng, “Nhiều người nói, sao có thể truy tận gốc. Chẳng lẽ lời này không phải thật sao? Chuyện triều chính hiện giờ phần lớn đều do thái tử xử lý, ta còn nghe nói hoàng thượng định truyền ngôi cho thái tử, lên làm thái thượng hoàng, đến lúc đó thái tử lên ngôi, một triều thiên tử một triều thần, còn cần đến ngươi sao?”

Thẩm Tướng cả kinh thất sắc, “Truyền ngôi cho thái tử? Thái thượng hoàng? Ngươi nghe những lời này từ đâu?”

Thẩm Tư Thanh cười một tiếng, “Nói ngươi cũng không tin.”

Ánh mắt Thẩm Tướng sắc bén nhìn hắn, nhất định muốn hắn nói rõ.

Thẩm Tư Thanh lấy mai rùa ra bói một quẻ, nhìn kỹ, nói: “Đều trong quẻ tượng.”

Thẩm Tướng cảm khái, “Thì ra ngươi cũng biết bói toán.”

Ông giống như nhớ lại một người giỏi xem bói, trên mặt hiện vẻ hoài niệm.

Ánh mắt Thẩm Tư Thanh liếc qua mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Ta nói đến thế thôi, tin hay không tùy ngươi. Hiện giờ ta cửa nát nhà tan, trong cuộc sống chỉ còn sót lại ngươi mà thôi. Nếu có một đại phú quý rơi xuống trên người ta, ta tất nhiên mừng rỡ như điên, nếu trận phú quý này không phải của ta, chỉ coi như ta nằm mộng thôi.” Nói xong, hắn tùy tiện chắp tay với Thẩm Tướng, trở về nghỉ ngơi

Trong lòng Thẩm Tướng còn ôm áy náy với hắn, nên không bắt bẻ nói hắn không lễ phép.

Đêm nay Thẩm Tướng một thân một mình trong thư phòng thở ngắn thở dài, suy đi nghĩ lại, đêm đã khuya, còn không chịu đi ngủ. Dù sao không ngủ được, ông tự mình đốt đèn lồng, kể cả tôi tớ đều không mang, đi chỗ Thẩm Tư Thanh ở.

Thẩm Tư Thanh ở trong các kê cao gối mà ngủ, Thẩm Tướng loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của hắn, rồi đi về trước. Ông còn chưa tới bên cạnh, chỉ thấy phía trước xuất hiện một ánh sáng, chỗ Thẩm Tư Thanh nằm tối đen như mực, nhưng trên thân thể lại xuất hiện một con rồng vàng, giương nanh múa vuốt, hình dáng đáng sợ.

Thẩm Tướng nhìn một lúc, ngã thẳng về phía sau.

Đợi đến khi Thẩm Tướng chậm rãi tỉnh lại, trước mắt là khuôn mặt mang theo bất mãn của Thẩm Tư Thanh, “Hơn nửa đêm ngươi đi làm gì vậy? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.”

Thẩm Tướng run rẩy chìa hai tay ra, “Thanh nhi, Thanh nhi…”

Trước mắt ông giống như lại xuất hiện con rồng vàng kia, trong lòng ông kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.