Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 212: Chương 212: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Các hài tử đều đi đưa dâu.

A Hạo cưỡi ngựa con màu đỏ, Tây Vực loại tốt, đặc biệt thần khí. A Đại và a Dương, còn có tiểu Dương Dương cưỡi ngựa lùn thấp màu đen, ba con ngựa nhỏ xinh đẹp dàn hàng còn không cao bằng hài tử sáu bảy tuổi, trên mỗi một con ngựa nhỏ cưỡi một hài đồng xinh đẹp, nhìn rất vui vẻ.

A Hân và a Khuynh, a Thị, tiểu Y Y ngồi xe ngựa.

A Thị rất tỏ vẻ, “Về sau ta là người nhà chồng!”

Tuy bé còn nhỏ, nhưng cũng biết mình và chú rể, tân nương đều là thân thích, ở Lâm gia chính là người nhà mẹ đẻ, đến Sở Vương phủ lại là người nhà chồng, phải đứng chung một chỗ với thập tứ thúc của bé.

A Khuynh chọc bé, “Mới vừa rồi còn là người nhà mẹ đẻ đấy, giờ sửa lại? A Thị đệ là gió chiều nào theo chiều đó, đổ theo gió.”

Y Y bất chấp tất cả, kéo tay biểu ca cười ngọt ngào, “Người nhà mẹ đẻ!” Yêu cầu a Thị vẫn là người nhà mẹ đẻ.

A Thị thoáng nghĩ, thở dài, “Được rồi, người nhà mẹ đẻ.”

A Hân và a Khuynh cười ngã nghiêng ngã ngửa.

A Thị và Y Y cũng cười ngây ngô theo.

Không khí hôm nay thật sự quá vui mừng rồi, hai tiểu oa nhi này hết sức hưng phấn.

“Cũng không biết hiện giờ dì nhỏ ra sao?” A Hân dù sao hơi lớn, hiểu chuyện chút, nghĩ tới Lâm Thấm.

“Cô út giống như bình thường nha.” A Khuynh cười nói.

Đêm trước tân hôn Lâm Thấm vẫn gặp mặt người nhà, khuê trung mật hữu, mặt mày hớn hở cao hứng bừng bừng, không nhìn ra có gì khác ngày thường.

“Như thường nha.” Y Y nói như vẹt.

Bé thích học a Khuynh nói chuyện nhất.

A Hân cười, “Mặc kệ hiện giờ dì nhỏ như thế nào, dù sao tối nay chúng ta nhất định náo động phòng rồi. A Thị, tiểu Y Y, đến Sở Vương phủ tỷ tỷ mang hai đứa đi xem lễ trước, khi hôn lễ phải yên tĩnh, không nên lớn tiếng ồn ào, hiểu không? Sau đó tỷ tỷ dẫn hai đứa đi ăn chút đồ nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta náo động phòng.”

“Được.” Y Y khôn khéo gật đầu.

“Không cần nghỉ.” A Thị niềm nở.

Chọc cười a Hân và a Khuynh, “Tiểu a Thị sao đệ vội vã náo động phòng vậy? Kể cả nghỉ ngơi cũng không cần?”

Trong xe truyền ra từng trận tiếng nói tiếng cười.

Trong tiếng cổ nhạc huyên náo, đội ngũ rước dâu đến cửa phủ Sở Vương. Cao Nguyên Dục xuống xe, đầy mặt tươi cười, chờ phượng kiệu của tân nương đến.

Hắn đã lấy được cô nương trong lòng về nhà rồi, về sau có thể chắp tay cả đời rồi…

Bách đại học sĩ dẫn mấy người vội vã tới, “Sở Vương điện hạ, thái phi nương nương đặc biệt dặn dò, muốn điện hạ bắn cửa kiệu.” Sai người mang một cung tên và ba mũi tên không đầu lên, “Đây là tập tục từ trước đến giờ.”

Cao Nguyên Dục khẽ cau mày.

Bắn cửa kiệu đúng là tập tục từ trước tới nay, thật ra chính là để tân lang cho tân nương một hạ mã uy, để cho nàng sau này ngoan ngoãn phục tùng.

Nhưng mà, Cao Nguyên Diệu cũng vậy, Cao Nguyên Dục cũng thế, trong hôn lễ đều gạt hạng mục này đi. Bởi vì bọn họ không cần cho tân nương hạ mã uy.

Hiện giờ Bách đại học sĩ không chỉ lấy mũi tên ra ở trước mặt mọi người, còn đánh cờ hiệu thái phi, nhìn dáng vẻ nhất định không thể không bắn ba mũi tên này.

“Cậu, tại sao?” Cao Nguyên Dục mỉm cười hỏi.

Bách đại học sĩ nở nụ cười, trong tươi cười lại mang theo vẻ khổ sở, “Điện hạ, Vương phi của ngài vốn nhất định thuận theo ngài, thái phi nương nương và cậu không có gì lo lắng cả. Nhưng vị tân nương tử này của ngài… có thân phận quá khác người khác rồi, Dưỡng Ninh cung, Ôn Ninh cung, bệ hạ và hoàng hậu, tất cả đều là chỗ dựa của nàng. Thái phi cũng lo lắng cho ngài, điện hạ, hôm nay thái phi không xuất cung dự lễ, nhưng trong lòng nhớ thương ngài, ngài cứ thuận theo tâm ý của nàng đi, bắn ba mũi tên, cũng để cho nàng yên tâm, được không?”

Bách đại học sĩ tràn ngập khao khát nhìn Cao Nguyên Dục, đôi tay nâng mũi tên cho hắn.

Cao Nguyên Dục cười nhạt, đưa tay nhận lấy.

Bách đại học sĩ âm thầm thở phào một hơi.

Hắn cũng từng đầy chí khí, cho rằng muội muội có thể làm hoàng hậu, thái hậu, Bách gia nhất định một bước lên trời, sau đó hoàng đế truy phong Thôi thị làm hoàng hậu, lập hoàng trưởng tử làm thái tử, hắn cũng tắt lửa.

Về sau khi đám người Thẩm Tướng, Khang Vương, Phùng Quốc Thắng mưu nghịch, Thẩm Tướng còn âm thầm sai tâm phục liên lạc với hắn, nhưng hắn không dám lẫn vào vũng nước đục này. Không phải gì khác, hắn vẫn là văn nhân, không có gan này.

Lại tiếp sau nữa thái tử đăng cơ làm đế, trong triều rực rỡ hẳn lên, hắn càng thêm thu toàn bộ khát vọng lại, không dám làm mộng đẹp.

Nhưng mà, đến hôn lễ của Sở Vương, hắn vẫn suy nghĩ giống như Bách phi, hy vọng Cao Nguyên Dục có thể đè ép một đầu Lâm Thấm, cuộc sống sau này thoải mái.

Hậu đài của Lâm Thấm quá cứng rắn rồi, hai huynh đệ Bách thái phi và Bách đại học sĩ đều lo lắng giống nhau, sợ khi tân hôn Cao Nguyên Dục thấp hơn Lâm Thấm một đầu, về sau thành người sợ vợ, cả đời sống bất lực hèn nhát.

Chung đụng giữa hai phu thê, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông, Bách thái phi muốn Sở Vương bắn cửa kiệu, cho Lâm Thấm một hạ mã uy, để cho nàng lòng sinh sợ hãi, về sau khiêm nhường phục tùng.

Nhi tử ruột thành thân, Bách thái phi không thể tới dự lễ, chỉ có yêu cầu nho nhỏ như vậy, hơn nữa yêu cầu này cũng không quá mức, bởi vì vốn có tập tục này.

Mới đầu Bách đại học sĩ còn lo lắng Cao Nguyên Dục bướng bỉnh, không chịu đồng ý, vào lúc này thấy hắn đã nhận mũi tên, hiển nhiên ngầm đồng ý, sao có thể không vui mừng chứ?

“Cậu biết cháu không muốn như vậy.” Bách đại học sĩ khéo hiểu lòng người nói: “Nhưng mà, phong tục mà thôi, huống chi lại là tâm nguyện của mẫu phi cháu, bắn ba mũi tên cũng không quan trọng, cháu nói đi?”

Cao Nguyên Dục cười không đáp.

“Tân nương tử đã đến.” Trong phủ Sở Vương có rất nhiều khách mời đi ra, đều muốn xem tân nương tử xuống kiệu.

Lương Luân một thân áo xanh nhạt đẹp mắt mà không nổi bật, yên lặng đứng trong đám người quan sát bên ngoài.

Khuôn mặt hắn vẫn tinh xảo tuyệt luân, phong thái vẫn phiêu nhiên xuất chúng, nưng mà, nếu như người biết rõ hắn, sẽ phát hiện hắn gầy rất nhiều.

Lương Luân thấy Bách đại học sĩ vội vã nói gì đó với Cao Nguyên Dục, Cao Nguyên Dục đưa tay nhận lấy mũi tên Bách đại học sĩ đưa tới, không khỏi rối trí. A Dục, cậu ngươi và mẫu phi có ý này, ngươi định hạ mã uy cho Lâm Thấm sao? Ngươi… ngươi thật sự khiến người khác thất vọng… Trong cơn tức giận Lương Luân thật sự định đi lên khiển trách Cao Nguyên Dục một trận, nhưng hắn không phải người kích động, lại cẩn thận suy nghĩ một chút, “Nếu như đổi lại là ta, bà nội cố tình muốn ta bắn ba mũi tên này, ta đại khái sẽ đáp ứng bà đi? Dù sao không tổn thương nàng, chỉ là phong tục mà thôi. Tóm lại tương lai ta nhất định sẽ nhường nàng, là vậy đi.” Nghĩ như vậy, trong lòng Lương Luân không còn tức giận Cao Nguyên Dục nữa.

Chuyện Cao Nguyên Dục làm chẳng qua rất nhiều nam nhân đều làm mà thôi.

Phượng kiệu tân nương ngồi đến trước cửa phủ, dừng đối diện cửa.

“Tân lang bắn cửa kiệu!”

“Nhanh bắn, cho tân nương một hạ mã uy!”

Kèm theo cổ nhạc và cười vui, chung quanh vang lên tiếng ồn ào của khách mời.

Cao Nguyên Dục mỉm cười giơ mũi tên trong tay lên.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, người đứng phía sau không thấy rõ nhón chân lên, sợ bỏ lỡ kịch vui.

“Khá lắm Cao tiểu bàn, dám bắn cửa kiệu, dám hạ mã uy cho ta!” Lâm Thấm nghe tiếng ồn ào bên ngoài, trong lòng tức giận.

“Cao tiểu bàn ngươi chờ đó cho ta!” Nàng hừ một tiếng.

Cao Nguyên Dục cầm mũi tên trong tay, lại giương cung không bắn, hắng giọng nói: “Hôm nay là ngày vui bổn Vương cưới Vương phi, đa tạ các vị thân hữu đến dự. Thê giả tề dã, bổn Vương cho rằng giữa phu thê nên kính trọng thương yêu lẫn nhau, có thương có lượng, không cần đến cái gọi là hạ mã uy. Cho nên, bổn Vương sợ rằng phải khiến chư vị thất vọng, không thấy được một màn tân lang bắn cửa kiệu!”

(*) Phu giả phù dã, thê giả tề dã: người chồng gánh vác gia đình, người vợ chăm lo gia đình.

Giọng hắn trong trẻo êm tai, trong tiếng cổ nhạc, mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng.

Các khách mời đều kích động.

Phần lớn nam nhân đều bất mãn với hành động này của Cao Nguyên Dục, “Như vậy sao được? Nữ nhân vốn hùng hổ, không cho ra oai phủ đầu, về sau vào nhà nàng có thể cung kính sao? Sở Vương như vậy thật không tốt, không tranh khí cho nam nhân.”

Các nữ khách lại rất tán thành, “Không thất vọng, không thất vọng. Sở Vương điện hạ làm rất tốt, chúng ta tuyệt đối không thất vọng!”

“Cao tiểu bàn, coi như ngươi có ánh mắt, hì hì.” Lâm Thấm mặt mày giãn ra.

“Cái này, cái này, cái này…” Bách đại học sĩ ngây dại. Hắn không ngờ Cao Nguyên Dục đã nhận tên, nhưng lại làm như vậy!

Lương Luân đứng trong đám người, trong lòng mờ mịt. A Dục hắn như vậy… hắn lại như vậy… hắn sẽ không sợ khiến mẫu phi mình đau lòng khổ sở, sẽ không sợ mâu phi mình tức giận…

Cao Nguyên Dục tự tay vén rèm kiệu hoa mỹ tua rua màu vàng lên.

Tân nương tử được hỉ nương đỡ xuống kiệu.

Trong tay hỉ nương cầm cây quạt, che kín dung nhan xinh đẹp của tân nương, các khách mời chỉ thấy bóng dáng yêu kiều lả


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.