Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 213: Chương 213: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Đàm tự mình triệu kiến đám người ma ma quản sự, đại nha đầu phủ Sở Vương, an bài thỏa đáng chi tiết ăn mặc ở đi lại của Lâm Thấm trong đêm nay, sáng mai, không sót việc gì.

Cửu công chúa lộ vẻ hâm mộ, “Ngài đúng là quan tâm săn sóc a Thấm như vậy.”

Lâm Đàm mỉm cười, “Ta nhìn nàng lớn lên. Tuy là muội muội, có lúc lại giống như nữ nhi. A Thấm rất thông minh, nàng có thể ứng phó những chuyện này, nhưng mà, làm tỷ tỷ luôn phải muốn chiếu cố nàng nhiều chút.”

“Có tỷ tỷ thật tốt.” Cửu công chúa nói ra từ trong thâm tâm.

Cung nữ tâm phúc của Lâm Đàm Bội Ngọc đi qua, khom gối nói: “Nương nương, Lâm phủ đưa tới một phong thư mật, nói rõ muốn ngài đích thân xem.”

Lâm Đàm không khỏi kỳ quái trong lòng, “Tối nay là đêm tân hôn của a Thấm, cha và nương lại có chuyện gì quan trọng đây?”

Ra lệnh cầm thư tới đây, Bội Ngọc vội vàng hai tay trình lên, Lâm Đàm nhận lấy, mở ra, nhận ra được là bút tích của La phu nhân, thầm nghĩ, “Mẫu thân đích thân viết, xem ra càng thêm quan trọng rồi.”

Cẩn thận nhìn xem, ở trong thư La phu nhân nói cho nàng biết, đêm trước xuất giá vốn nên nói cho Lâm Thấm biết chút đạo lý phu thê chung đụng, nhưng mới đầu Lâm Thấm nghịch ngợm quấy rối nàng, lôi kéo lung tung, úp úp mở mở, sau đó a Đại a Khuynh và tiểu Y Y đi từ biệt cô út, tiểu Y Y còn đòi ngủ chung với cô út, cực kỳ náo nhiệt, vì vậy La phu nhân đã quên mất chuyện quan trọng này, quên rồi… Đến bây giờ La phu nhân mới nhớ ra, rất rầu rĩ, “A Thấm vẫn còn là hài tử, không hề biết gì về chuyện trong phòng, làm thế nào cho phải?”

Lâm Đàm có vài phần dở khóc dở cười.

“Có chuyện gì vậy?” Cửu công chúa tò mò lại quan tâm.

Cửu công chúa còn là một cô nương gia, Lâm Đàm tự nhiên không tiện nói với nàng chuyện này, cười cười, nói: “A Thấm là tiểu nữ nhi, trong nhà cực kỳ lo lắng cho nàng, không có việc gì.”

Cửu công chúa càng thêm hâm mộ, “A Thấm thật có phúc khí.”

Lâm Thấm đến Sở Vương phủ, tỷ tỷ và anh rể quý làm đế hậu tự mình thu xếp trong ngoài ở đây cho nàng, Lâm cha Lâm nương còn chưa yên tâm, đặc biệt muốn viết thư vào, Lâm Thấm thật đúng là tâm can bảo bối trong nhà.

Có một số việc Lâm Đàm không tiện hỏi trước mặt cửu công chúa, nên tìm cách để cửu công chúa rời đi, “A Vi, hôm nay các hài tử rất nghịch ngợm, muội đi qua chơi với chúng, được không?”

Cửu công chúa tự nhiên tuân mệnh, “Dạ, để muội qua.” Hành lễ, cười khanh khách rời đi.

Lâm Đàm vội gọi nhũ mẫu Chư ma ma của Cao Nguyên Dục đến, tỉ mỉ hỏi, “Ngày trước trong phòng Sở Vương có người không?”

Chư ma ma vội nói: “Không có đâu, thái phi nương nương đã từng đưa người tới, nhưng Sở Vương điện hạ tự mình tiễn về, không muốn. Trong phòng vẫn thanh tĩnh.”

Lâm Đàm mỉm cười, “Như vậy, đã từng có ai dạy hắn chuyện trong phòng chưa?”

Chư ma ma thẹn đỏ mặt, “Thái phi nương nương lệnh cho lão nô nói qua cho điện hạ, nhưng điện hạ không nghe, đuổi lão nô ra ngoài rồi…”

Lâm Đàm lệnh cho Chư ma ma đi xuống.

Nàng nghĩ ngợi trong chốc lát, khóe miệng mang cười, “Chuyện này chắc không cần học, nhưng mà, để thận trọng, vẫn nên dạy một chút.”

Nàng gọi một nội thị tới, hạ mệnh lệnh.

Nội thị không dám chậm trễ, chạy như bay xuất phủ, giục ngựa chạy thẳng tới Tử Cấm thành.

Chờ lúc hắn từ Tử Cấm thành đi ra, đã không còn một mình rồi, mà có mười mấy người, còn kèm theo một chiếc xe ngựa.

Giữa trời chiều, nội thị mặc trang phục đỏ sậm bay ngang mà qua đầu đường, người đi đường rối rít né tránh, kinh ngạc không thôi.

Trong triều có chuyện gì sao? Vào lúc này, huy động người ngựa…

- -

Cao Nguyên Dục tắm rửa thay quần áo xong, phủ thêm một áo mỏng màu đỏ thắm, soi trái soi phải trước kính, cảm thấy mình không có chỗ bắt bẻ nào rồi, mới đi ra khỏi tịnh phòng.

Lâm Thấm đã ngồi trên giường rồi.

Nàng một mái tóc tùy ý phủ xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.