Kiều Nương Y Kinh

Chương 134: Chương 134: Cô nương nhàn nhã




Trình Kiều Nương hỏi chẩn đã ba ngày rồi, trong viện Trình Kiều Nương trước sau như một kín hết chỗ.

Một phu nhân vén mành đi tới, những người khác ngồi trong phòng vội đứng lên.

“Thế nào? Trình Tiểu thư có cho thuốc?” Mọi người vội hỏi.

Phu nhân này lắc đầu, mang theo vài phần khó hiểu.

Người ở chỗ này liền cùng nhìn nhau, trong mắt đều là mê hoặc.

“Lại không cho thuốc? Vậy có nói gì không?” Một người vội hỏi.

Phu nhân này lại lắc đầu.

“Lại là như thế này a.” Mọi người bàn tán, “Đây là có ý gì?”

Đã nhiều ngày, tất cả mọi người như nguyện được gặp vị Trình Tiểu thư này, ai cũng tràn đầy vừa lòng nói yêu cầu được chẩn trị của mình, mặc kệ chuyện gì, Trình Tiểu thư đều im lặng nghe, đề nghị các nàng kể lại từng bệnh một, nhưng nghe xong, cuối cùng lại không nói gì.

Không cho thuốc không nói bệnh, thế này tính gì là chẩn bệnh? Chẳng lẽ chính là nghe các nàng nói chuyện phiếm?

Người ở chỗ này đều lo lắng.

“Còn vị phu nhân nào muốn hỏi?” Tỳ nữ vén rèm đi ra, hỏi.

Thấy tỳ nữ này, liền có một phu nhân đứng dậy.

“Ta đi hỏi một chút.” Nàng nói, đối mọi người làm tư thế an tâm, “Ta trực tiếp mở miệng hỏi nàng, xem nàng nói sao.”

Mọi người gật gật đầu, đã nhiều ngày, mọi người đều thể hiện là quý phu nhân tuân thủ lễ chế, thứ hai cho đây là quy củ hành nghề y của vị Trình Tiểu thư này, cho nên tuy rằng cảm thấy cổ quái, nhưng cũng không ai mở miệng nghi vấn.

Nhưng không hỏi xem ra là không được.

Vị phu nhân này vào trong phòng nhỏ, nhìn nữ tử ngồi ở trên sập, dường như đang đọc sách. Chính là cô gái này.

Sau khi thi lễ, ngồi xuống.

“Chứng bệnh gì, tuổi người bệnh, nói tất cả cho ta nghe.” Trình Kiều Nương lập tức mở miệng nói.

Phu nhân này cũng biết quy củ rồi. Liền nói hết, nói xong thấy ánh mắt cô gái này còn xem sách, cũng không biết nghe hay là không nghe thấy.

Trong phòng trầm mặc một khắc.

“Phu nhân nói xong rồi?” Tỳ nữ hỏi.

Phu nhân gật gật đầu, nhìn Trình Kiều Nương.

Trình Kiều Nương khẽ gật đầu thi lễ.

“Mời phu nhân.” Tỳ nữ vội đứng dậy dẫn đường.

Lúc này, Phu nhân này không ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, mà là ngồi thẳng người.

“Trình Tiểu thư.” Nàng hỏi, “Rốt cuộc tướng công nhà ta nên dùng thuốc gì?”

Trình Kiều Nương ngẩng đầu, nhìn nàng.

“Ta, không biết.” Nàng nói.

Phu nhân ngạc nhiên, tưởng mình nghe lầm rồi.

“Tiểu thư? Tiểu thư nói cái gì?” Nàng hỏi.

“Bệnh phu quân nhà ngươi, ta không trị. Cho nên. Không biết dùng thuốc gì.” Trình Kiều Nương nói.

Có ý gì?

Phu nhân này trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Nghe được tin tức. Mọi người ở gian ngoài đều đi vào, vây quanh Trình Kiều Nương hỏi loạn, quả nhiên Trình Kiều Nương một mực đáp mình không trị.

“Tiểu thư. Mấy ngày nay, ngươi là, ngươi là, đùa giỡn chúng ta?”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không phải thần y sao?”

“Sao ngươi không thể trị? Bệnh đó cũng đâu có gì lạ?”

Trong phòng vang lên rất nhiều giọng nói nôn nóng.

Trình Kiều Nương vẫn an tọa, chậm rãi lật sách.

“Đây là quy củ.” Tỳ nữ hô, cất cao giọng át lời mọi người.

“Quy củ? Phải, quy củ của ngươi là không ra khỏi cửa xem bệnh, chúng ta đến đây. Ngươi, ngươi còn muốn chúng ta làm sao?” Không nói còn đỡ, nói đến chuyện này, nghĩ mấy ngày kinh hoàng tới nơi này chờ, một phu nhân liền tức giận hô.

“Đúng vậy, tiểu thư nhà ta chữa bệnh tiếp chẩn là có quy củ, các ngươi không biết sao?” Tỳ nữ cũng kinh ngạc hỏi lại, “Đây là quy củ thứ nhất a.”

Thứ nhất? Còn có thứ hai?

Mọi người sửng sốt, cùng nhìn nhau một cái.

“Thứ hai là cái gì?” Có người hỏi.

Tỳ nữ không nói, Trình Kiều Nương đứng dậy, Hai tròng mắt đảo qua mọi người.

“Trừ khi, hẳn phải chết người, không trị.” Nàng mở miệng nói.

Mọi người ngạc nhiên, chợt ồ lên.

Trừ khi hẳn phải chết người, không trị?

Nói đùa gì vậy?

Điên rồi sao?

Cả sân đầy quý phu nhân như thủy triều dũng mãnh tiến vào viện của Chu phu nhân.

Vốn là tò mò tới bái phóng, không được thấy, thất vọng mà về, tiếp theo đột nhiên nói nhận chẩn bệnh, hơn nữa thái độ còn tốt như vậy, nhất thời vui mừng vô cùng, vô cùng - náo nhiệt tới nơi này, cô gái này còn nói một ngày chỉ chẩn bệnh cho năm sáu người, mọi người nôn nóng lại kích động đợi, kết quả, hiện tại lại đột nhiên nói cái gì nếu không phải chết người thì không trị!

Nói cách khác, mấy người các nàng gây sức ép nhiều ngày như vậy là vô ích rồi!

Thất vọng kinh hỉ kích động nôn nóng lại đến thất vọng, đây là đùa giỡn các nàng đi?

Trong phòng, các phu nhân luôn luôn chú ý dáng vẻ đoan trang, trải qua mọi cảm xúc phập phồng, đều hoàn toàn bạo phát.

“. . .. Ngươi có ý tứ gì a?”

“. . . Ta gọi là ngươi một tiếng Chu tỷ tỷ, có tỷ tỷ đối với muội muội thế này sao?”

“. . . Khang cửu nương, chúng ta chính là bạn trao khăn (bạn thân) từ nhỏ đến lớn, ngươi.. Ngươi hiện tại bám vào cành cao nhà Trần đại nhân rồi, trong mắt ngươi ta không là gì rồi có phải hay không. . . .”

“. . Có thể khi dễ người khác như vậy sao?”

Chu phu nhân mới uống thuốc ngủ, thấy nhiều người như vậy xông tới, vừa kêu lại vừa nói, đầu óc đều rối loạn.

Xảy ra chuyện gì?

Xảy ra chuyện gì?

Sắp xếp một chút từ những lời nói phẫn nộ trong miệng các phu nhân , cả người Chu phu nhân đều choáng váng.

“Nói đùa gì vậy. . .” Nàng đứng lên nói.

“Đúng vậy, ngươi nói đùa gì vậy, đang ăn tết, chơi vui lắm hả?” Một phu nhân cả giận.

“Chuyện liên quan gì tới ta?” Chu phu nhân đưa tay vuốt ngực.

“Nữ nhi nhà các ngươi, chẳng lẽ không phải chuyện của ngươi, là chuyện của chúng ta sao?” Phu nhân kia lập tức trả lời.

Xem đi, xem đi, khuôn mặt tươi cười đều cho nha đầu kia, tai hoạ đều trút lên đầu nàng.

Chu phu nhân ôm ngực ho khan.

“Nàng không trị, các ngươi tìm nàng đi, tìm ta làm cái gì.”Nàng tức giận.

“Đã có quy củ, còn không sớm nói rõ ràng, ngươi cố ý xem náo nhiệt!” Các phu nhân cũng tức giận.

Cái gì mà quy củ, đầu óc Chu phu nhân rầm rầm, nghe xong lại bừng tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.