Hữu tướng Hàn đại nhân qua đời, còn trong triều đình Giang Ninh cũng nhấc lên sóng gió mới. Lý quốc chủ sau khi được báo về hành động làm bậy của quân lực địa phương và Kinh quân, liền kinh sợ tức giận đến cực điểm, y đúng là hận không thể giết chết Lục Thiên Phong, nhưng bây giờ có người làm xằng muốn giết Lục Thiên Phong cũng là chạm vào điều kiêng kị của y. Trung Lang Tướng của Hữu Hổ Bí Vệ sau khi bị tống vào ngục, không lâu sau liền bị độc chết trong ngục.
Cái chết của Hữu tướng cũng mang đến một cảm giác lo sợ mất đi trụ cột cho Lý quốc chủ, y hạ chỉ cử hành đại tang truy phong, sau đó lại điều Hoàng Phủ Kế Huân trở về Kinh thành, tiếp tục quản chế toàn bộ Kinh quân. Có lẽ Hữu tướng chết đi, gợi cho Lý quốc chủ nhớ đến Hữu tướng là một thần tử trung lương cả đời tận tụy cống hiến. Y hạ chỉ giao cho Vương Văn Hòa quyền chưởng quản đại quân huyện Kim Đàn, lâm thời không hề nghi kỵ bố trí, Lâm Nhân Triệu cũng được giao cho quân quyền rất lớn, cho phép Lâm Nhân Triệu chỉnh đốn tăng cường quân lực.
Lục Thất ở Tuyên Châu gây áp lực một hồi, sau đó trở lại trong quân Hấp Châu, hắn bí mật đưa tiễn Thanh Văn đi Cù Châu. Thanh Văn trước tiên cần phải đến Phúc Châu gặp Tân Cầm Nhi, lấy được quan ấn tân chế của Tây Phủ Sứ rồi, mới có thể cầm vương chỉ của Lục Thất tới Giang Lăng ở Kinh Châu nhậm chức.
Thanh Văn đi rồi, Lục Thất bắt đầu chỉnh lý Hấp Châu, hắn không lấy danh Vũ Văn thị đột kích để dọa dẫm cho người Hấp Châu đào vong, mà là bá đạo tiến hành kế hoạch đoạt đất. Hễ là quân hộ, đều có thể lấy được đất thưởng công. Không phải quân hộ, chỉ có thể nắm giữ ruộng đồng theo hạn ngạch, nếu quá số định mức sẽ do quan phủ định giá thu mua.
Lục Thất bá đạo đoạt đất, lập tức khơi dậy sự phản đối của các hộ nhà giàu ở Hấp Châu, đều kéo nhau đến chỗ của Thứ sử Hấp Châu cáo trạng. Thứ sử Hấp Châu cũng không nhận được ý chỉ hay công văn của triều đình, quyết định ngăn chặn hành vi của Lục Thất, ra công văn yêu cầu Lục Thất không được làm việc xằng bậy.
Lục Thất căn bản không thèm để ý, ngược lại điều một vạn đại quân đi chiếm cứ Hấp huyện, giam cầm quan lại Hấp Châu. Sau đó đối với các hộ nhà giàu đã đi cáo trạng, cũng áp dụng chế tài chiếm đất, chính là đất thu vào không hề ra bạc bồi thường, thậm chí đối với một số thế lực đối kháng của Kỳ lão đều cường bạo trực tiếp tịch biên tài sản đuổi khỏi Hấp Châu. Vẻn vẹn một tháng, quân chính của Hấp Châu đều nắm trong tay Lục Thất, mà quân lực Hấp Châu cũng thu nạp ba vạn binh khuếch trương thành tám vạn quân, trong đó có một vạn là dân chúng di dời từ huyện Thạch Đại.
Trên thực tế, địa chủ lớn nhất ở Hấp Châu là Tiêu thị, nhưng Tiêu thị đã cùng Lục Thất đạt thành ước định quân thần, cho nên một số nhà giàu không biết rõ tình hình đã trở thành vật hy sinh. Vốn trông cậy vào Tiêu thị có thể ra mặt, nào biết Tiêu thị đã hai tay dâng lên toàn bộ ruộng đất, căn bản không hề có thái độ phản kích, vì thế người Hấp Châu chẳng mấy chốc liền biết, kỳ thực Lục Thiên Phong và Tiêu thị là người một nhà.
Cùng lúc thu quản đất đai ở Hấp Châu, Đường quốc và Tấn quốc cũng bắt đầu tiến hành giao thương trên quy mô lớn. Lương thực và hải sản của Tấn quốc thông qua Hấp Châu vận chuyển đến Giang Ninh, lập tức làm cho muối và lương thực ở Giang Ninh hạ giá đột ngột. Cửa hàng của phủ Ngô Thành quận chúa buôn bán rất phát đạt, giá muối và giá lương thực rất ổn định, hơn nữa còn tùy theo nhu cầu mà định giá bán ra, vì nếu giá bán sỉ bằng với giá bán lẻ, khi đó giá bán ra của người mua lại để bán sẽ cao gấp ba lần, ngang với giá cả muối và lương thực ở Giang Ninh trước đây.
Lục Thất dùng lương thực và muối để thỏa mãn Giang Ninh, đương nhiên cũng không phải hắn ổn định giá để đi cung cấp nuôi dưỡng quân lực Đường quốc, nhưng dù thế nào gián tiếp cấp dưỡng là việc không thể tránh khỏi. Điều Lục Thất muốn chính là khiến cho Đường quốc ỷ lại vào hắn, muốn Đường quốc không quá yếu thế, một khi trở nên yếu thế đến cực độ, sẽ làm cho Đường quốc không có đủ lòng tin chống cự lại sự đe dọa của Chu quốc.
Chiến lược kinh tế của Lục Thất nhanh chóng thấy được hiệu quả, dư luận của Giang Ninh về hắn đa số là tán thưởng. Giá muối và lương thực được ổn định, thêm vào quan hệ liên bang hữu hảo với Tấn quốc, đoán chừng Ngụy quốc cũng không dám đánh tới, Thường Châu cũng được hòa bình. Người Giang Ninh lập tức yên tâm, quay về cuộc sống thoải mái phong hoa tuyết nguyệt, ăn một cái tết bình yên vui mừng.
Lục Thất làm cường hào cưỡng ép chiếm lấy Hấp Châu, triều đình Giang Ninh cũng chỉ lặng lẽ chấp nhận, làm ngơ những cáo trạng lên Giang Ninh của các hộ nhà giàu, thậm chí âm thầm đuổi bọn họ ra khỏi Giang Ninh. Triều đình Đường quốc nếm được món lợi ngon ngọt do Hấp Châu mang đến, không chỉ lấp vào những thiếu thốn trong mức sống, còn có được khoản thu thuế thương nghiệp phong phú. Có bạc để dùng, Lý quốc chủ có thể phân phát quân hưởng cho quân đội rồi, cũng có thể xoay xở đủ để phụng dưỡng Chu quốc, mà thái độ của Chu quốc dường như cũng trở nên hữu hảo, đã gần tới hạn nhưng vẫn chưa thấy có sứ thần đến thúc giục.
Lục Thất cũng bề bộn nhiều việc, đang ở Hấp Châu, chẳng những phải phê duyệt các tấu chương chính sự trọng đại mà Tấn quốc đưa tới, còn phải chú ý đến tình trạng quân sự các nơi thuộc Tấn quốc. Hơn nữa Lý quốc chủ trọng dụng Vương Văn Hòa khiến cho hắn vô cùng coi trọng phòng ngự của Thường Châu và Hồ Châu, ngoài ra hắn cũng không dám xem thường Chu Lệnh Vân ở Trì Châu.
Ngoài công vụ, Lục Thất còn phải viết thư cho người thân. Vì an nguy của Tân Vận Nhi, Lục Thất mạnh mẽ lệnh cho Tân Vận Nhi và nhóm thị thiếp đến Hấp Châu, huyện Thạch Đại thì giao cho một vị thúc phụ trong tộc xử lý. Hiện giờ huyện Thạch Đại đã vơi đi hơn phân nửa nhân khẩu, tuy rằng cũng có một số ít quay về, nhưng vẫn còn chưa tới một nửa, Tân Vận Nhi ở lại huyện Thạch Đại cũng không còn ý nghĩa gì lớn.
Tuy nhiên Tân Vận Nhi đến Hấp Châu không bao lâu, liền chủ động đi Phúc Châu, cố ý tránh ở lâu chỗ của Lục Thất. Lục Thất hiểu được Tân Vận Nhi là lo lắng cảm thụ của Tiểu Phức, mà Hấp Châu hôm nay là do quân đội quản chế, hắn cũng không thích hợp hưởng thụ cuộc sống chung sống với thê thiếp. Hắn là một Thống Soái thì càng phải tự ràng buộc chính mình.
Qua sang năm, Lục Thất vì mục đích làm triều đình Đường quốc mê muội, bắt đầu rời khỏi huyện Vụ Nguyên đi tuần, mặt khác cũng có dụng ý mê hoặc Vương Văn Hòa. Lục Thất được Dương Côn giải thích, cũng thông suốt lá thư của Vương Văn Hòa rất có khả năng là một chiến thuật lừa dối. Bây giờ Vương Văn Hòa đã chân chính nắm được quân quyền đại quân huyện Kim Đàn, Lục Thất trong nỗi băn khoăn đã điều động hơn phân nửa quân lực của Ngư Hoa Hiên tại Mục Châu dời tới Hồ Châu trú đóng trấn thủ.
Mà trên thực tế, Ngư Hoa Hiên đã nhận lệnh bí mật trú đóng ở huyện Nghi Hưng, thay thế Trương Hồng Ba làm Đại soái phòng ngự Hồ Châu và Thường Châu. Trương Hồng Ba thì trở về huyện Đông Hải Tô Châu, tiếp tục làm Đại soái trấn thủ Tô Châu, hiện giờ vùng Gia Hưng cũng thuộc Trương Hồng Ba phụ trách phòng ngự.
Lục Thất đi tuần, chính là cho thấy hắn vẫn có mặt ở Hấp Châu, sau chuyến đi tuần này Lục Thất sẽ bí mật tuần hành Tấn quốc. Đầu tiên sẽ đi Tô Châu thăm nhóm ái nữ và đứa nhỏ, sau đó bí mật gặp mặt tướng soái. Sau Tô Châu sẽ tới Thường Châu, bí mật gặp tướng soái rồi, lại đi bái kiến Trung Ngô quận vương Giang Âm hầu.
Khí trời Hấp Châu vào cuối đông đã trở nên ấm áp, Lục Thất dẫn theo trăm tên cận vệ rời khỏi huyện Vụ Nguyên, hướng phía bắc phóng ngựa tới huyện Kỳ Môn. Huyện Kỳ Môn hiện nay có ba vạn quân trú đóng, dụng ý là phòng ngự Ngụy quốc và Đường quân ở Trì Châu. Lục Thất không dám buông lỏng đề phòng với Chu Lệnh Vân, bởi vì Chu Lệnh Vân đã tăng cường quân bị cầm giữ mười hai vạn binh. Theo báo cáo, Chu Lệnh Vân đang nghiêm cẩn chỉnh đốn quân lực, đào tạo quân tinh nhuệ, cho nên có khả năng sẽ ra một đòn sấm sét bất ngờ tập kích Hấp Châu.
Tới huyện Kỳ Môn rồi, Lục Thất đi tuần tra các quân doanh, không hề ngại bị phiền mà cùng các tướng sĩ tầng thấp gặp mặt nói chuyện, tìm hiểu suy nghĩ của các tướng sĩ, các tướng sĩ được khích lệ tinh thần chiến đấu dâng trào. Sau hoàng hôn khi đã cùng các tướng soái cấp cao ăn uống tiệc rượu, Lục Thất lại đêm đến gặp mặt quan lại huyện Kỳ Môn, quan tâm tìm hiểu một chút về đời sống của dân chúng ở huyện Kỳ Môn.
Ngày hôm sau Lục Thất rời khỏi huyện Kỳ Môn, đi huyện Hưu Ninh, ở huyện Hưu Ninh gặp mặt các quan lại, sau ngọ lại chạy đi Hấp huyện. Hấp huyện là nha phủ của Hấp Châu, hiện giờ có một vạn quân trú đóng, Thứ sử Hấp Châu vẫn đang bị giam lỏng. Sau khi Lục Thất trở thành Thứ sử Hấp Châu trên thực tế, cũng không thả cho Thứ sử Hấp Châu rời đi, mà bên triều đình Đường quốc cũng im lặng chấp nhận.
Lục Thất ở Hấp Châu tuần sát trú quân, ngày hôm sau vào huyện thành Hấp huyện tiếp kiến các quan lại nguyện ý hiệu lực. Ở Hấp huyện chỉ có Chủ bộ và một số ít tư lại tình nguyện sẵn sàng góp sức cho Lục Thất, Châu quan không có một ai chịu cho Lục Thất sử dụng, dù sao Lục Thất là danh không chính ngôn không thuận tiếp quản Hấp Châu.
Hấp huyện hẳn là điểm cuối trong chuyến tuần tra này của Lục Thất. Huyện Tích Khê hắn không có ý định tiến đến, Long Kỳ quân bây giờ đang trú đóng ở huyện Tích Khê, vì nguyên nhân không cùng một phái, cho nên Lục Thất cố gắng tránh hiềm nghi không đi gặp Chu Vũ và Vương Bình, dù sao cũng phải ở mặt ngoài, không gây phiền phức cho Long Kỳ quân.
Tuy nhiên sau khi Lục Thất gặp qua Chủ bộ Hấp huyện thì rất không hài lòng, hắn cần chính là những quan lại có năng lực, chứ không phải tham quan chỉ biết nịnh hót. Điều này làm cho Lục Thất nhớ tới Trần Bình, người kia từng cho hắn gợi ý, sau đó lại đến Long Kỳ quân nhậm chức Lục sự.
Lục Thất cho người đi huyện Tích Khê truyền tin, mời Chu Vũ và Vương Bình tới Hấp huyện tụ hợp một chút, thuận tiện dẫn theo Trần Bình đến.
Ngày hôm sau, Vương Bình mang theo trăm tên kỵ quân đến Hấp huyện gặp Lục Thất, Chu Vũ không có đi cùng, Trần Bình thì có theo đến. Gặp mặt, Vương Bình kéo Lục Thất bí mật nói rằng Chu Vũ cảm thấy không nên đến Hấp huyện, cho nên để Vương Bình lấy danh nghĩa tuần phòng đi ra.
Lục Thất đương nhiên hiểu được, cho người an bài thuộc hạ của Vương Bình đi nghỉ ngơi, chờ sau giờ ngọ sẽ cùng nhau tụ họp. Kỵ quân Vương Bình mang đến đều là quân binh tinh nhuệ mạnh mẽ, đa số có xuất thân Hưng Hóa quân. Lục Thất cũng có tâm từ trong số thuộc tướng của Vương Bình chọn ra một nhóm người đi Tấn quốc làm quan tướng, tăng cường tính trung thành trong quân lực Tấn quốc.