Trong phòng chỉ có Trần Bình và Vương Bình, Lục Thất bảo bọn họ ngồi xuống, rồi nhìn Trần Bình mỉm cười nói:
- Trần Bình, chức vụ trong Long Kỳ quân tốt chứ?
- Được đại nhân nâng đỡ, thuộc hạ ở trong Long Kỳ quân rất được trọng đãi trọng dụng.
Trần Bình cung kính đáp lại, biểu hiện có chút câu nệ.
Lục Thất nhìn về phía Vương Bình. Vương Bình hơi lắc đầu, nói:
- Ta chỉ mới nói về chuyện ở Hấp Châu, những việc khác đều chưa nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, rồi lại quay đầu nhìn Trần Bình, nói:
- Trần Bình, ta gọi ngươi đến là muốn cho ngươi nhậm chức quan địa phương ở Hấp Châu, ngươi có lòng tin có thể đảm nhiệm hay không?
- Đại nhân, thuộc hạ không dám tự tâng bốc mình, chỉ mong được làm quan ở Hấp Châu hiệu lực cho ngài. Nếu làm không tốt, đại nhân có thể trực tiếp bãi miễn thuộc hạ.
Trần Bình chắp tay thi lễ, ung dung trả lời.
Lục Thất mỉm cười, giơ tay cầm lấy công văn trên án đưa cho Trần Bình, chờ Trần Bình đứng dậy tiếp nhận, hắn lại nói:
- Ngươi trước tiên giữ chức Huyện lệnh Hấp huyện, giúp ta quản lý Hấp huyện cho tốt.
- Vâng, tạ ơn đại nhân tín nhiệm.
Trần Bình cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Quan lại ở Hấp huyện chỉ có Chủ bộ, tuy nhiên gã Chủ bộ kia là hạng người vô năng tham lam, ta không muốn tiếp tục dùng gã. Cho nên ở huyện lị Hấp huyện này ngươi chính là người nắm hết quyền hành, ta hy vọng ngươi có thể tự ràng buộc bản thân.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ không ăn hối lộ làm việc trái pháp luật, sẽ tận tâm vì đại nhân lung lạc dân tâm.
Trần Bình cung kính đáp lại.
Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười gật đầu. Trần Bình chần chờ một chút, lại cung kính nói:
- Đại nhân, thuộc hạ có thể được biết một ít bí mật hay không? Tỷ như quan hệ giữa đại nhân và Tấn quốc. Thuộc hạ ở trong Long Kỳ quân có nghe lời đồn, đồn rằng đại nhân đã quy thuận Tấn quốc.
- Ồ, ngươi cảm thấy thế nào?
Lục Thất bình tĩnh hỏi lại.
- Thuộc hạ nghĩ có lẽ là vậy. Nguyên nhân là vì Tấn quốc bằng lòng cùng đại nhân thông thương, đó hẳn là một cử chỉ tỏ lòng hữu nghị.
Trần Bình đáp lại.
Lục Thất thoáng cân nhắc, mới nói:
- Ta cùng với Tấn quốc đúng là hữu hảo, tình hình cụ thể sau này ta sẽ cho ngươi biết.
- Đại nhân, thứ cho thuộc hạ mạo phạm. Thuộc hạ đồng ý sẵn sàng góp sức cho đại nhân, vậy đã là người trên một chiếc thuyền, thuộc hạ nên biết tình huống và địch ta của đại nhân, thì mới có thể hết lòng phụ tá cho đại nhân và không gây ra sai lầm.
Trần Bình cung kính nói.
Lục Thất im lặng nhìn Trần Bình, Vương Bình đột nhiên nói:
- Trần Bình, ngươi trước hết làm cho tốt chức quan huyện đi đã, đó mới là bổn phận của ngươi.
- Thuộc hạ cũng biết mình mạo muội, có điều thuộc hạ thật tâm muốn phụ tá cho Lục đại nhân. Hiện giờ nếu Lục đại nhân chỉ mới chiếm cứ có Hấp Châu, thế thì sẽ rất khó có khả năng thành sự. Hấp Châu không thể so với Thường Châu, về mặt địa lý không có ưu thế phòng ngự, cũng không phải là vùng đất sản xuất nhiều lương thực, cơ bản không đáng để tự lập cát cứ lâu dài.
Trần Bình cung kính đáp lại.
- Vậy theo ý ngươi thì nên thế nào?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Thuộc hạ cho rằng, chiếm cứ Hấp Châu sẽ không thể thành sự, cho nên đề nghị đại nhân nên lựa chọn, tốt nhất là sớm quy thuận Tấn quốc hoặc Ngụy quốc. Đường quốc không thể trông cậy vào, tình hình của đại nhân ngày hôm nay đã không được Đường chủ dung thứ nữa, một khi Đường quốc lấy lại sức, tất nhiên sẽ đối phó với đại nhân.
Trần Bình cung kính trả lời.
- Ngươi cho rằng, khoảng bao lâu nữa Đường chủ sẽ đối phó với ta?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Không tới nửa năm nữa.
Trần Bình hồi đáp.
- Ồ, căn cứ vào đâu mà nói như vậy?
Lục Thất hỏi.
- Là căn cứ vào con người của Lý quốc chủ, y là một người rất không kiên nhân, khuyết thiếu tính ẩn nhẫn. Hôm nay đại nhân đã mở ra thương lộ, cung cấp tài lực cho Đường quốc, nhưng đối với quốc nội lại xuất hiện đại họa tâm phúc là võ thần thế lớn, Lý quốc chủ sẽ ngày đêm bất an khó có thể ẩn nhẫn. Hơn nữa nghe nói Lý quốc chủ đang trọng dụng danh tướng Vương Văn Hòa và Lâm Nhân Triệu, đó có lẽ là một cử chỉ chuẩn bị chiến tranh để đối phó với đại nhân. Chờ khi Lý quốc chủ cảm thấy đã chuẩn bị tương đối đủ rồi, sẽ triệu đại nhân đi Giang Ninh, sau đó bí mật lệnh Vương Văn Hòa cùng Chu Lệnh Vân tiến vào Hấp Châu, ý đồ đoạt lấy toàn bộ Hấp Châu. Lý quốc chủ sẽ nghĩ rằng, Hấp Châu quân có liên quan với quân điền, sau khi bị bắt giữ sẽ rất dễ thu nạp và tổ chức biên chế.
Trần Bình hồi đáp.
Lục Thất nghe xong trong lòng hơi chấn động, lời nói của Trần Bình khiến cho hắn giác ngộ được nguy cơ. Trên thực tế hắn chiếm cứ Hấp Châu chỉ là diễn kịch, nhằm mê hoặc Đường quốc để kéo dài thời gian cho Tấn quốc được vững vàng hơn. Hắn mở thương lộ trợ giúp Đường quốc là vì muốn Đường quốc có lòng tin đối kháng Chu quốc, khiến Đường quốc có thể chống lại sự đe dọa của Chu quốc. Lục Thất vẫn luôn lo ngại Đường quốc sẽ cho Chu quốc mượn đường.
- Thân nhân của ta ở Giang Ninh, ngươi có cách giải quyết nào không?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Nếu đại nhân quy thuận Tấn quốc hoặc Ngụy quốc, vậy sẽ có cách giải quyết. Chỉ cần khiến cho Ngụy quốc hoặc Tấn quốc bất ngờ phát động công kích Hấp Châu, đại nhân ở trên chiến trường có thể giả chết. Đại nhân vừa giả chết, Đường quốc sẽ hoảng hốt lo sợ kẻ địch tiến công, đối với việc trông giữ thân nhân của đại nhân nhất định sẽ buông lòng, khi đó thân nhân của đại nhân liền có cơ hội rời khỏi Giang Ninh.
Trần Bình hồi đáp.
Lục Thất nghe xong lắc đầu, nói:
- Giả chết thoát thân, ta đã nghĩ tới, nhưng tâm trả thù của Lý quốc chủ rất mãnh liệt, chỉ sợ ta vừa giả chết, Lý quốc chủ ngược lại sẽ tống giam thân nhân của ta vào lao ngục. Bây giờ ta nắm giữ binh quyền mới khiến cho Lý quốc chủ không dám động đến thân nhân của ta.
Trần Bình ngẩn ra, gật đầu nói:
- Đúng là có khả năng đó. Đường chủ quả đã giam cầm thân nhân của không ít quan tướng vong mạng trên chiến trường.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tuy nhiên ngươi nói Lý quốc chủ trong vòng nửa năm sẽ đối phó ta, khiến ta phải cảnh giác rồi, kế hoạch của ta là hy vọng có thể kéo dài hai năm.
- Hai năm nhất định không kéo được, Lý quốc chủ không có khả năng sẽ để mặc cho đại nhân cát cứ Hấp Châu hai năm.
Trần Bình lắc đầu nói.
- Trần Bình, kỳ thực Tấn quốc là do ta thành lập.
Lục Thất nhìn Trần Bình nói.
Trân Bình ngây ra, phản ứng bình tĩnh gật đầu, nói:
- Tấn quốc quả nhiên là do đại nhân thành lập. Khi thuộc hạ ở Thường Châu, có biết chuyện đại nhân từng bí mật điều Trung Phủ dũng đi tập kích bất ngờ Tô Châu.
Lục Thất nghe xong có hơi bất ngờ, mỉm cười nói:
- Ngươi cũng đoán được ư?
- Thuộc hạ là Lục sự trong quân, có tiếp xúc nhiều với thuộc hạ của Vương Bình tướng quân, cho nên biết được rất nhiều tin tức. Cũng biết Vương Bình tướng quân từng suất quân đột kích Dương Châu, cho nên đoán biết việc Tô Châu.
Trần Bình hồi đáp.
- Mẹ nó, là thằng khốn nào nói ra chuyện ta đột kích Dương Châu.
Vương Bình nghe xong lập tức nhướng mày mắng.
- Đại nhân chớ trách, có huynh đệ bị thương, cho nên thuộc hạ mới nghe ngóng được vài câu đấy. Nhưng thuộc hạ cam đoan tuyệt không truyền ra ngoài, mà người huynh đệ kia cũng không cố ý nói cho thuộc hạ biết.
Trần Bình vội giải thích.
Vương Bình ừ một tiếng gật đầu. Lục Thất cười nhẹ nhìn Trần Bình, bình thản nói:
- Ngươi đã biết Tấn quốc là do ta kiến lập, như vậy cách nhìn của ngươi như thế nào?
- Thuộc hạ đã từng phỏng đoán rất nhiều. Nếu Tấn quốc là do đại nhân kiến lập, tất đang gặp cảnh loạn trong giặc ngoài rất nghiêm trọng, bằng không đại nhân sẽ không tiếp tục làm tướng quân của Đường quốc.
Trần Bình cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi đoán không sai. Ta cần có thời gian để nền thống trị của Tấn quốc được vững vàng.
Trần Bình gật đầu, cung kính nói:
- Giờ đây thuộc hạ đã biết Tấn quốc thuộc về đại nhân, sau này thuộc hạ cũng biết nên làm thế nào rồi.
Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
- Ngươi trước hết hãy làm tốt chức vụ Huyện lệnh Hấp Châu, lập tức đi nhậm chức.
- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
Trần Bình đứng dậy cung kính hành lễ nói.
Lục Thất cười, gọi cận vệ tiến vào, dẫn Trần Bình đi tiếp quản huyện nha. Trần Bình vừa đi, Vương Bình liền nói:
- Huynh đệ, người này rất cẩn thận, cũng rất trí tuệ, ở Thường Châu hẳn là đã dùng rất nhiều tâm tư.
Lục Thất cười, nói:
- Trần Bình quả là trí tuệ, rất khéo nắm bắt kỳ ngộ, tuy nhiên y quá mức xu lợi tiến thủ, cho nên ta có chút không tín nhiệm y. Ngày sau ta sẽ không cho y quyền chưởng quản quân, mà chỉ giữ y ở trong triều đình phụ tá.
Vương Bình gật đầu, nói:
- Huynh đệ có phải rất lo lắng về các Thống soái trong Tấn quốc hay không?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Có thể không lo lắng hay sao? Ta thành lập Tấn quốc chưa lâu, nhưng lãnh thổ quốc gia đã vô cùng rộng lớn, bây giờ ta sợ nhất chính là xảy ra ác chiến với Chu quốc.
Vương Bình gật đầu, nói:
- Chu quốc đúng là đáng sợ, lần ta đột kích Dương Châu, quân coi giữ vô cùng ngoan cường thiện chiến, còn quan binh của Đường quốc, quả là bùn nặn.
- Đường quốc sau này cũng sẽ không quá yếu nhược, Lý quốc chủ giờ đây đã trọng dụng Vương Văn Hòa đại nhân rồi.
Lục Thất bình thản nói.
- Ôi, đệ không cần quá mức lo lắng. Lão Chu nói Vương Văn Hòa đại nhân là danh tướng, nhưng hiện giờ quân tâm của đại quân trú đóng ở huyện Kim Đàn đã chẳng khác nào cát bụi, các tướng sĩ xuất thân từ Hưng Hóa quân đối với Vương Văn Hòa đại nhân đã không còn lòng sùng kính như xưa rồi, ngược lại vô cùng xem trọng huynh đệ ngươi đấy. Chu Vũ nói, y đã âm thầm thông đồng với một số tướng sĩ tung tin đồn rằng, Thường Châu sẽ là của đệ.
Vương Bình xua tay nói.