Lục Thất thu hồi vẻ tươi cười, nói:
- Theo tình thế hiện nay, nếu chúng ta tiến công Việt quốc, có vẻ phần thắng không cao.
Ngư Hoa Hiên gật đầu:
- Đã không có Hưng Hóa quân tương trợ, chúng ta đánh nhau với Việt quốc, cho dù có thắng, cũng phải trả một cái giá rất đắt, trước mắt nên phòng thủ, củng cố những nơi chiếm đóng. Tuy nhiên nếu áp dụng chiến lược phòng thủ, sẽ bất lợi đối với Tô Châu, thần lo lắng Chu quốc sẽ tập trung đại quân, lại công phạt Tô Châu lần thứ hai, thậm chí cũng sẽ phản công Tấn quốc.
Lục Thất gật đầu, hiện nay, trước sự uy hiếp của Sở quốc đối với Tấn quốc, Tấn quốc sẽ không thể dốc hết sức lực, nếu Tấn quốc phối hợp với quân lực Tô Châu, giáp công Việt quốc, quân lực của Việt quốc vốn đã rất mạnh, khi đối diện với nguy cơ mất nước, Việt quốc sẽ càng chống trả rất kiên cường.
Mặt khác, Lục Thất còn biết nhược điểm của quân mình, đám ô hợp chiếm đa số, trang bị cũng thiếu hụt rất nhiều, mười vạn tướng sĩ Hưng Hóa quân có thể đánh tới Hàng Châu, nhưng hai mươi vạn quân Tấn quốc chưa chắc có thể đánh tới Hàng Châu, nói tóm lại, đội quân của hắn cần có thời gian để chỉnh đốn và huấn luyện lại.
- Nếu Chúa thượng lại có thể mượn được quân lực của Ninh Quốc quân, phái Ninh Quốc quân tiến công Y Cẩm quân, khiến Y Cẩm quân không thể trợ giúp Võ Thắng quân ở Vụ Châu, thì có thể diệt được Việt quốc.
Ngư Hoa Hiên nói.
Lục Thất lắc đầu, Dương Côn đã mất quyền điều binh, chủ trương phòng ngự thì còn có thể, chứ tiến công thì chắc chắn là không được, tuy nhiên Ngư Hoa Hiên nói như thế, khiến hắn nảy ra một ý kiến táo bạo.
- Ngư tướng quân, nếu quân Tô Châu điều năm vạn quân đến Tây bộ, hợp lực với hai vạn Trung Phủ dũng, cùng tiến công Việt quốc, liệu có thể được không?
Lục Thất hỏi.
Ngư Hoa Hiên cả kinh:
- Chúa thượng, như thế quá mạo hiểm, nếu chẳng may Việt quốc hoặc Chu quốc, điều tra ra được “Không Thành kế”, thì Tô Châu sẽ mất.
- Ý ta là dùng lục quân đột kích, Ninh Quốc quân có thể tấn công Thường Châu ở phía đông, như vậy quân Tô Châu cũng có thể chớp nhoáng tấn công Tây bộ, ta nghĩ điều đại quân đến Nghi Hưng của Thường Châu, xâm nhập Tuyên Châu, từ tuyến phòng ngự của Ninh Quốc quân, hành quân tới huyện Hấp của Hấp Châu, sau đó xuôi theo sông Tân An tiến vào Việt quốc, thẳng tiến Vụ Châu, mà quân lực Xử Châu cũng đột kích Vụ Châu, hai phía giáp công, đánh cho Võ Thắng quân và Trấn Tây quân tơi tả.
Lục Thất bình thản nói ra chiến lược của mình.
Ngư Hoa Hiên hơi giật mình:
- Chúa thượng muốn dùng “Không Thành kế”, tập kết binh lực có ưu thế, cùng đánh Việt quân ở Vụ Châu, thì thượng sách là tập kích bất ngờ, nhưng sẽ rất mạo hiểm, sau khi quân ta phối hợp cùng tấn công, tất nhiên Việt quốc sẽ biết quân Tô Châu được điều tới phía tây, tám vạn liên quân Việt quốc ở Gia Hưng nhất định sẽ tiến công Tô Châu.
- Khi đánh úp Việt quốc, ta sẽ mượn tạm cờ hiệu của Ninh Quốc quân, điều ta lo lắng là lúc điều động đại quân rời khỏi Tô Châu, sẽ bị quân do thám của Việt quốc phát hiện.
Lục Thất bình thản đáp.
Ngư Hoa Hiên ngẩn người suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Chúa thượng, Tô Châu thực hiện việc chỉ huy quân phủ, bởi vậy cho nên khi tám vạn đại quân được điều chuyển, đều tưởng là diều chuyển bình thường, tuy nhiên nếu điều động tới năm vạn quân, cũng rất khó giấu các tướng sĩ còn ở lại đóng giữ, một khi các tướng sĩ ở lại biết quá nửa quân lực Tô Châu đã rời đi, tất nhiên lòng quân sẽ hoảng sợ, mà các gián điệp nằm vùng hoặc các thế lực không quy phục, sẽ tiết lộ Tô Châu Không Thành kế.
- Tiết lộ cũng không sao, hiện nay Chu quốc còn chưa có khả năng tập kết đại quân, chỉ cần sáu ngày, quân Tô Châu tham gia tập kích có thể quay về Tô Châu, hơn nữa, ta tin tưởng ở Cố tướng quân và Trương Hồng Ba, cho dù quân lực thua kém liên quân hai nước đối địch, cũng vẫn có thể phòng thủ được sáu ngày.
Lục Thất nhướng mày, nói.
Ngư Hoa Hiên ngẩn người, Lục Thất nhìn y, bình thản nói:
- Thời gian càng trôi qua, càng bất lợi cho chúng ta, hiện nay lòng người Tấn quốc đang rất dao động, nhất định là trong lòng quân dân Tấn quốc không tin là Tấn quốc có thể tồn tại lâu dài, cũng giống như Tô Châu, Tấn quốc cần đánh bại kẻ địch hùng mạnh, mới có thể nhanh chóng ổn định lòng người.
Ngư Hoa Hiên gật đầu tán thành, Lục Thất lại nói:
- Còn có một nguyên nhân nữa, Trung Phủ sứ phái người đến Sở quốc đàm phán, đến nay không có tin tức gì, ta lo lắng không biết Sở quốc có quyết định liên quân với Việt quốc hay không, trước hết sẽ ăn tươi nuốt sống Tấn quốc chúng ta.
Vẻ mặt ngưng trọng, Ngư Hoa Hiên gật đầu:
- Điều đó rất có khả năng xảy ra, Tấn quốc mới thành lập, lại có phần lớn nhân khẩu từ Phủ Châu chuyển tới, hơn nữa đối với Sở quốc, diệt được Tấn quốc chúng ta, lãnh thổ của Sở quốc càng có lợi trong tiến công và phòng ngự, sự tồn tại của Tấn quốc, đã trở thành một mối họa lớn mà Sở quốc buộc phải đề phòng.
Lục Thất gật đầu:
- Một khi Sở quốc và Việt quốc liên quân, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, phải cùng chiến đấu trên cả hai mặt trận, bởi vậy cho nên không thể chờ đợi đến lúc Tấn quốc đã ổn định, mới tiến hành tiêu diệt Việt quốc, mà trước hết phải tập kết quân lực, đánh cho tan nát đội quân hùng mạnh của Việt quốc.
Ngư Hoa Hiên gật đầu:
- Chúa thượng đã quyết định mào hiểm?
- Cũng coi như là đã quyết định, tuy nhiên ta phải đến gặp Dương đại ca trước, hỏi xem hắn có thể che đậy việc quân Tô Châu hành quân đánh chớp nhoáng không.
Lục Thất đáp.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, Lục Thất nhìn y nói:
- Ngươi cũng phải nghĩ cách tiến công Vụ Châu như thế nào, trong trận chiến này, ngươi sẽ đại soái của các dũng sĩ quân phủ.
Ngư Hoa Hiên giật mình, lập tức cung tay chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Thần tạ ơn Chúa thượng tín nhiệm.
Lục Thất miễn cưỡng gật đầu, Ngư Hoa Hiên thật sự là tướng tài, hơn nữa xuất thân võ tướng thế gia ở Hàng Châu của Việt quốc, rất hiểu biết đối với quân sự và địa lý của Việt quốc, biết mình biết người, mới có thể gia tăng phần thắng, Lục Thất không muốn chiến thắng bằng cái giá quá đắt, mà phải giành thắng lợi càng dễ dàng càng tốt.
Lục Thất dẫn theo đám hơn mười người Quý Ngũ thúc rời khỏi quân doanh, đi tới đại doanh trú quân của Tiết độ sứ Ninh Quốc quân, thuận lợi đến huyện Ninh Quốc, hắn để Quý Ngũ thúc đến gặp Dương Côn, còn mình thì vào ngồi chờ ở một tửu lâu trong huyện thành Ninh Quốc.
Sáng sớm hôm sau, Dương Côn dẫn theo trăm tên hộ vệ tới huyện Ninh Quốc, tìm đến tửu lâu. Lục Thất đang ngồi một mình trong phòng ăn, Dương Côn mặc soái giáp đi tới cùng Quý Ngũ thúc. Sau khi bước vào, Dương Côn tươi cười nhìn Lục Thất, Lục Thất đứng dậy mỉm cười nghênh đón.
Hai người im lặng ngồi xuống, Quý Ngũ thúc đứng cạnh, Dương Côn nhìn Lục Thất, bình thản nói:
- Huynh đệ đến, hẳn là có đại sự, trước hết chúng ta nói về chính sự đi.
Lục Thất gật đầu, nói lên suy nghĩ của mình về chiến lược, cũng kể lại tóm tắt về những gì đạt được cho tới ngày hôm nay, Dương Côn nghe xong kinh ngạc nhìn Lục Thất, y xuất quân trong lúc khẩn cấp để bù đắp cho tính toán thiếu sót của Lục Thất, nhưng lúc đó y cũng chỉ biết là chuyện của Thường Châu, còn chuyện Việt quốc đại bại ở Gia Hưng, gần đây y mới biết. Tuy nhiên theo tình báo quân sự, đó là chiến tích của Giang Âm quân.
Sau một thoáng kinh ngạc, Dương Côn suy tư, một lúc lâu sau mới nhìn Lục Thất, nói:
- Huynh đệ, chiến lược điều quân từ phía đông đến phía tây đánh úp, ta có thể giúp ngươi tiến quân một cách thuận lợi, tuy nhiên quân Tô Châu của ngươi không nên điều đi năm vạn, bốn vạn là đủ rồi, ta sẽ âm thầm giúp ngươi một vạn quan Ninh Quốc tham chiến, lúc đó sẽ mai phục ở hồ Trường Đãng.
Lục Thất nghe xong thở phào nhẹ nhõm, Dương Côn nói có thể tiến quân, thì chiến lược đánh úp bất ngờ của hắn có thể thực hiện được, lại nghe Dương Côn nói:
- Sau khi quân Tô Châu của ngươi đến Nghi Hưng, phải giương cờ hiệu của Ngô Thành Hổ Uy quân, cho thấy phải đến Tây bộ để trợ giúp.
Lục Thất gật đầu, Dương Côn mỉm cười nói:
- Giương cờ hiệu của Hổ Uy quân đi đến Tây bộ , không phải để đánh lừa Ninh Quốc quân mà là đánh lừa mật thám của Y Cẩm quân, ý định của ngươi là tập kích Võ Thắng quân, không thể để Y Cẩm quân đến trợ giúp Võ Thắng quân, chặn đường lui của ngươi. Ngươi không nên trông mong Ninh Quốc quân chủ động tiến công, viên Hành quân Tư mã mới tới tuyệt đối sẽ không chủ động tiến công Việt quốc, hôm nay cho dù toàn bộ Y Cẩm quân rời khỏi phòng tuyến, Ninh Quốc quân cũng chỉ đưa mắt nhìn mà không làm gì cả.
Lục Thất cười khổ gật đầu, có một hoàng đế như Lý quốc chủ, sự sụp đổ của Đường đã thành điều hiển nhiên. Dương Côn lại nói:
- Ta nói có thể giúp ngươi một vạn quân, cũng không phải là ta có thể điều động, mà là có ý chỉ của triều đình tới, điều ba đoàn quân đến Tây bộ, bởi vậy cho nên ta có thể để bọn họ chờ quân Tô Châu của ngươi ở huyện Hấp, sau khi hợp quân, sẽ bất ngờ tập kích Việt quốc.