Lục Thất bỗng ồ lên một tiếng, Dương Côn mỉm cười nói:
- Hiện giờ tôi ở Ninh Quốc quân chẳng khác gì một vật bài trí, ngay cả quân quyền phó sứ huấn luyện quân và bố trí phòng ngự cũng bị Tư mã hành quân mới tới can dự vào, cho nên dù tôi muốn lặng lẽ điều nhiều quân lực đi ủng hộ ngươi căn bản cũng không thể làm nổi.
Lục Thất tỏ ý hiểu gật đầu, hắn biết trong trận chiến Thường Châu, Dương Côn tất sẽ nhận được sự kính trọng của tướng sỹ Ninh Quốc. Quan trọng nhất là bất luận tướng sỹ Ninh Quốc trong cuộc chiến phòng ngự Ninh Quốc hay cuộc chiến Thường Châu đều được thưởng công hậu hĩnh. Có thể đạt được thưởng công, các tướng sỹ tự nhiên sẽ quy công cho Dương Côn.
- Ngươi dám dùng kế thành trống Tô Châu, liệu có phải Cố tướng quân quy thuận ngươi rồi?
Dương Côn hỏi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy, trận Tô Châu đột kích Gia Hưng chính là ta mời Cố tướng quân làm đại soái.
Dương Côn gật đầu, nói:
- Cố tướng quân quy thuận ngươi rồi, vậy phân nửa Ninh Quốc quân này cũng chẳng khác gì đã quy thuận ngươi. Cố tướng quân ở Ninh Quốc quân là lão soái đức cao vọng trọng. Ngươi có được Cố tướng quân quy thuận, ta cũng có cách xúi giục Ninh Quốc quân quy thuận ngươi. Nhưng không đảm bảo tất cả sẽ quy thuận ngươi. Quan tướng trong Ninh Quốc quân, bối cảnh cũng phức tạp.
Lục Thất gật đầu, Dương Côn lại nói tiếp:
- Huynh đệ nếu đã có Tô Châu và sáu châu phía tây, ta đề nghị ngươi tạm thời bỏ qua Thường Châu là tốt nhất. Trước tiên hãy thoát thân khỏi sự dính líu của Thường Châu, chờ tới khi Thường Châu xuất hiện hộ quân bóc lột, liền kích động binh biến chiếm cứ Thường Châu.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta cũng có dự định đó. Hiện giờ Đường Hoàng yếu đuối xưng thần Chu quốc, Ngô Thành Công chúa đã hạ làm Quận Chúa rồi, theo quy chế đã không hợp để xây phủ nữa.
Dương Côn gật đầu, thẫn thờ nói:
- Quốc chủ bất luận đã làm gì, ta cũng đều không nên chỉ trích.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Thái tử vẫn ở trong quân chứ?
- Còn, nhưng còn không bằng không còn, nói cái gì cũng không được xem ra gì. Hộ quân cũng không cho Thái tử đi gặp tướng quân Ninh Quốc. Gần đây nghe nói Thái tử thường khóc lóc, có lẽ là sợ tới Chu quốc.
Giọng Dương Côn trầm xuống.
Lục Thất nhíu mày, hỏi:
- Quốc chủ để Thái tử đi Chu quốc sao?
- Có thể, Quốc chủ bây giờ chính là đang chờ Thái tử dâng tấu xin. Nhưng Thái tử không muốn dâng tấu đi Chu quốc. Cho nên đang ở Ninh Quốc quân, chỉ là trì hoãn cũng chẳng có tác dụng gì. Trì hoãn quá lâu, Thái tử có lẽ sẽ thay người.
Dương Côn lạnh lùng nói.
Lục Thất ngẩn người ra, nói:
- Sẽ thay Anh Vương làm Thái tử sao?
Dương Côn cười kỳ dị nói:
- Không thể là Anh Vương được. Anh Vương là bảo bối trong lòng Quốc chủ. Nghe nói trong cung có hai hậu phi, đã có thai rồi.
Lục Thất giật mình, liền hoảng hốt nhìn Dương Côn, khó tin nói:
- Ngươi nói cái gì? Lẽ nào sẽ thay Thái tử còn chưa chào đời sao?
Dương Côn gật đầu nói:
- Rất có thể, kéo dài 10 tháng nữa, chờ hậu phi sinh ra, tự nhiên sẽ có thể thay Thái tử rồi.
Lục Thất liền nhíu mày, lắc đầu nói:
- Không thể nào, Chu quốc sao có thể bằng lòng để một đứa con nít làm con tin chứ? Chu quốc muốn con tin chính là để kiềm chế Lý Quốc Chủ không dám làm bậy.
- Ngươi nhầm rồi, Chu quốc muốn Thái tử làm con tin, phần lớn là xuất phát từ khía cạnh thị uy với Quốc Chủ, mà Quốc Chủ là người rất ích kỷ, ông ta chẳng quan tâm gì tới Thái tử làm con tin. Ông ta chỉ quan tâm tới quyền lực của mình có bị mất đi hay không.
Dương Côn lắc đầu nói.
Lục Thất im lặng, trong lòng thấy ngỡ ngàng, lại thấy Dương Côn nói tiếp:
- Nhưng điều kiện là Thái tử đồng ý kéo dài, bây giờ Thái tử phải đưa ra sự chọn lựa, hoặc là chủ động xin đi Chu quốc, hoặc là sau này bị phế bỏ. Theo ta thấy, Thái tử sẽ chủ động xin, bởi vì Thái phó đã gửi thư cho Thái tử rồi.
Lục Thất kinh ngạc nhìn Dương Côn. Dương Côn lại nói:
- Được rồi, chuyện của triều đình lo lắng cũng ích gì. Huynh đệ, trước tiên hãy lên kế hoạch chiến sự trong thời gian tới, xem xem cần ta làm gì?
Lục Thất nghe mà xúc động, liền hỏi:
- Tứ huynh, trận chiến Thường Châu, tướng sỹ Ninh Quốc có lẽ đã mang vũ khí về rồi, liệu có lấy đi được không?
Dương Côn ngẩn người ra, liền cười nói:
- Ngươi hỏi đúng rồi, vũ khí của Thường Châu mang về, ta đã chọn ra 2000 bộ cất đi rồi. Ngoài ra ở huyện Ninh Quốc, ngươi cũng phải cầm đi đi.
Lục Thất vui mừng nói:
- Ta ở huyện Thạch Đại đã chiêu mộ được ba ngàn vệ binh, đã đóng quân ở biên giới Nhiêu Châu rồi, lại cần 3000 vũ khí.
Dương Côn ngẩn người ra, mỉm cười nhìn Lục Thất, nói:
- Được rồi, hết rồi, chỉ cần thu nạp 1000 binh khí cũ về cho ngươi.
- Cảm ơn Tứ huynh.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
Dương Côn gật đầu, nói:
- Ngày mai ta sẽ cho Triệu Lâm mang tới cho đệ.
Lục Thất gật đầu, sau đó hai người bắt đầu lên kế hoạch chi tiết tiến quân tập kích bất ngờ. Dương Côn nắm rõ tuyến phòng ngự của Ninh Quốc, đã chỉ rõ cho Lục Thất và Ngũ Quý Thúc tuyến đường hành quân hợp lý, và sau khi tới huyện Hấp, làm thế nào để tiêu diệt 2000 thủ quân của Y Cẩm quân. Sau đó men theo tuyến đường tập kích Tân An Giang và nghỉ ngơi, để đại quân tập kích có thể đi thẳng tới Vụ Châu mà không bị lạc đường.
Khi Dương Côn rời khỏi tửu lầu, Lục Thất mới dẫn người rời khỏi đó. Trước khi đi khỏi đó hắn đã viết quân lệnh cho Quý Ngũ Thúc đi Tô Châu điều quân. Quý Ngũ Thúc dĩ nhiêu hiểu rõ sách lược của Lục Thất và Dương Côn. Y có thể làm Phó soái thời chiến tập kích quân Tô Châu. Chính soái Lục Thất đã dành cho chủ soái Dương Trừng quân Phạm Hổ. Phạm Hổ là người quả cảm, trị quân nghiêm cẩn, là quân võ mạnh xuất thân từ Hưng Hóa quân.
Lục Thất liện quay trở lại quân doanh biên giới, gặp hộ vệ của Tấn quốc đã bình an trở về. Hộ vệ nói tin đã được gửi đi. Lục Thất lại hỏi tình hình của Tín Châu. Hộ vệ đáp không có biến đổi gì, chỉ có số ít quân Sở chiếm cứ thị trấn. Hương dã bởi vì quân Sở tập kích, đã khiến cho người Tín Châu vốn đã trở về phần lớn lại rời khỏi đó. Hầu như đại bộ phận là đi Kiến Châu, bởi vì nghe nói Kiến Châu có lương thực.
Lục Thất lại viết một bức thư cho hộ vệ gửi đi Tấn quốc. Hộ vệ vui vẻ lên đường, đưa tin qua lại này đều được tích lũy làm chiến công, mà không phải là chân chạy không công. Quân Sở ở Tín Châu thưa thớt, dù là bỗng gặp phải đại quân, hộ vệ dựa vào chiến mà và cơ trí cũng có thể trốn thoát.
Buổi chiều hôm sau, có 3000 đại quân áo giáp chỉnh tề đến đột ngột, Vân Phủ vệ kinh hãi, nhưng ngay sau đó có hai tướng soái tới bên ngoài doanh trại, một vị tướng soái mặc kim giáp uy vũ đó cung kính xin được bái kiến Lục đại nhân.
Điều khiến cho Vân Phủ vệ kinh ngạc là sau khi Lục Thất nhận được tin, liền nói “mời vào”, nghênh tiếp không chút sợ hãi. Biểu hiện rõ ràng, tướng soái uy vũ tới là hạ quan của Lục đại nhân.
Các tướng sỹ Vân Phủ vệ xuất thân hèn mọn, trong lòng lại thấy xúc động khi gặp mặt. Hình tượng của Lục Thất trong lòng họ nhanh chóng được phát triển lớn dần lên. Họ biết Lục Thất chủ yếu là từ sự uy phong của Lục Thất khi làm Huyện Úy. Sau lại là Phò mã Công chúa, chỉ cảm thấy vị Lục đại nhân này rất may mắn, bước chân vào hoàng thân rồi.
Triệu Lâm và Lý Xuyên được Vân Phủ vệ cung kính đưa vào doanh trại, thấy Lục Thất đang mỉm cười đứng trên khu đất trống giữa doanh trại, hai người liền tiến lên phía trước hành quân lễ cung kính bái kiến. Từ trận chiến Thường Châu, và lời đồn bá đạo về Lục Thiên Phong đã khiến cho Triệu Lâm hoàn toàn kính phục Lục Thất.
Sau khi chào hỏi, Triệu Lâm mới bình tĩnh nói:
- Đại nhân, Dương tướng quân lệnh thuộc hạ đã đưa tới 3000 binh khí.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vất vả cho ngươi rồi, binh khí là ta yêu cầu Tứ huynh, ta cần trang bị vũ khí cho 3000 quân ở đây.
Triệu Lâm chần chừ một lát, liền hỏi:
- Đại nhân trang bị vũ khí cho 3000 quân, là muốn đi phía tây tham chiến sao?
Lục Thất mỉm cười lắc đầu, nói:
- Không phải, là để hộ tống Quận Chúa Vân Khê tới Tấn quốc.
- Tấn quốc? Tấn quốc ở đâu?
Triệu Lâm bất ngờ nói, y vẫn chưa nghe nói tới sự ra đời của Tấn quốc.
- Tấn quốc chính là Mân quốc và Thanh Nguyên quân trước đây, bây giờ đã biến thành Tấn quốc rồi. Ta đưa Quận Chúa tới Tấn quốc cầu thân.
Lục Thất bình tĩnh nói. Hắn không thể nói cho Triệu Lâm biết chân tướng, ngộ nhỡ Triệu Lâm là phái tử trung của Đường quốc, như vậy sẽ ảnh hưởng tới chiến lược tập kích.
Triệu Lâm tỏ vẻ hiểu liền gật đầu. Hắn ta đã nghe nói Mân quốc và Thanh Nguyên quân ở tây nam, nhưng chuyện chẳng liên quan gì tới mình, hắn cũng không quan tâm vì sao mà trở thành Tấn quốc. Y quan tâm tới chính là động hướng của Lục Thất.
Lục Thất mỉm cười nhìn phản ứng của Triệu Lâm, thấy Triệu Lâm không hứng thú gì với Tấn quốc, hắn liền nói:
- Nghe Tứ huynh nói, ngươi và Quan Xung đều được điều đi tây bộ rồi.
Triệu Lâm gật đầu, nói:
- Là Hoàng đế, ồ, là ý chỉ của Quốc chủ bệ hạ ban xuống.
- Ngươi muốn đi chứ?
Lục Thất hỏi.
Triệu Lâm nhìn Lục Thất, nói:
- Đại nhân, ta là quân nhân, không thể có chuyện muốn hay không muốn. Nhưng nói thật là không muốn đi. Thuộc hạ không phải là sợ chiến, mà là không muốn tủi nhục. Thuộc hạ không muốn quy thuộc Trấn Nam quân.
Lục Thất ngẩn người ra, bất ngờ nói:
- Ngươi sẽ quy thuộc Trấn Nam quân?
Triệu Lâm gật đầu, nói:
- Ý chỉ thì viết như vậy, yêu cầu thuộc hạ quy thuộc Trấn Nam quân. Nhưng thuộc hạ nghe Vu tướng quân nói rồi, Tiết độ sứ Trấn Nam quân Chu Toàn Cản là người tài trí bình thường, còn đố kỵ với người hiền tài. Thuộc hạ không cam lòng quy thuộc. Nếu có thể quy thuộc đại nhân thì tốt rồi.