Lục Thất nghe xong đương nhiên hiểu ý, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
- Tạ ơn đại nhân khoan dung.
- Đại nhân.
Vương Quỳnh vẫn kêu một tiếng, giọng điệu mơ hồ có chút không cam lòng.
- Vương Quỳnh, lão phu biết ngươi muốn khoa tay múa chân, trên thực tế
ngươi chưa có thua, là lão phu không dám cho các ngươi đấu tiếp, các
ngươi quyền cước liều mạng còn có thể, nhưng sử dụng binh đao rất dễ đả
thương đối phương. Lão phu cũng không muốn bị mang cái ác danh hiệp oán
giết người.
Thạch Thủ Tín lập tức giải thích, hơn nữa còn giải thích công khai. Vương Quỳnh đành phải im lặng.
- Được rồi, giải tán đi.
Thạch Thủ Tín quay đầu nói, sau đó xoay người bỏ đi, vẫn trở về Thùy Củng Điện. Lục Thất đương nhiên về Sương phòng.
Bước vào Thùy Củng Điện, Thạch Thủ Tín cung kính bái kiến Chu hoàng đế. Chu hoàng đế mỉm cười nói:
- Khanh gia đã trút giận được chưa?
Thạch Thủ Tín lắc đầu:
- Tiểu tử kia là một nhân vật, dũng khí và sức mạnh còn hơn Vương Quỳnh một bậc.
- Ồ, hắn đánh thắng Vương Quỳnh.
Chu hoàng đế hơi kinh ngạc nói.
- Quyền cước bất phân thắng bại, nhưng vừa dùng binh khí, tiểu tử kia rõ ràng lợi hại, thần không muốn Vương Quỳnh mất mặt, nên hô dừng lại.
Thạch Thủ Tín hồi đáp.
Chu hoàng đế gật đầu, Thạch Thủ Tín lại nói:
- Bệ hạ, thần vẫn xem nhẹ chiến lực của người nam, nhưng hôm nay, cũng
được dịp đánh giá đúng thực lực của Đường quốc quân, chúng ta không thể
khinh thường.
- Bất kể phía nam hay phía bắc, đều có người dũng mãnh, cũng có hạng
người yếu đuối, không thể vơ đũa cả nắm. Quân lực phía nam sở dĩ không
mạnh, chủ yếu là vì triều đình phía nam đều là hạng người vô năng làm
chủ, lại nói đến Đường quốc, trong triều đình gần như không tồn tại một
danh tướng tinh thông quân sự. Có thể gọi là binh hùng, soái nhược, Lý
quốc chủ là một tên công tử bột, làm sao có thể chủ trì binh lực hùng
mạnh của Đường quốc. Tuy nhiên trẫm vẫn lo lắng về Tấn quốc, Tấn quốc
quật khởi chính là sự uy hiếp đối với Đại Chu.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Cho nên bệ hạ muốn đoạt lấy Đường quốc trước.
Thạch Thủ Tín nói.
Chu hoàng đế lắc đầu, nói:
- Binh giả, khả hành quỷ đạo, tùy cơ ứng biến, trẫm có thể tấn công
Đường quốc, nhưng nhược điểm là sẽ kiềm chế quân lực khó trở về, trẫm
không cho rằng sau khi công Đường, đại quân có thể thế như chẻ tre mà
công diệt Tấn quốc, có phân nửa là phải đánh lâu dài.
- Ý của bệ hạ là, chuyện công Đường, phải tùy cơ ứng biến, mà không thể kết luận ngay.
Thạch Thủ Tín nói.
Chu hoàng đế gật đầu, bình thản nói:
- Khanh nói xem, nếu ba mươi vạn đại quân qua Đại Giang, trẫm ở Khai Phong phủ sao có thể yên tâm đây?
Thạch Thủ Tín ngẩn ra, nói:
- Bệ hạ đang lo lắng về Yến quốc, hay là Tấn quốc công.
- Trẫm lo nhất, là Hạ quốc.
Chu hoàng đế bình thản nói.
- Hạ quốc? Hạ quốc chỉ chiếm địa lợi, có lẽ không có năng lực đột kích Đại Chu trên quy mô lớn đâu.
Thạch Thủ Tín nói.
- Đừng khinh thị Hạ quốc, kẻ đứng đầu Hạ quốc tham lam hiếu chiến, hơn
nữa còn có vùng Hà Hoàng, hoàn toàn có khả năng phát binh năm mươi vạn
tiến công tập kích Đại Chu, mặt khác Hạ quốc và Hán quốc liên minh, Hán
quốc cũng có thể xuất binh.
Chu hoàng đế nói.
- Bệ hạ, thần cho rằng Hán quốc rất khó xuất binh, trừ phi Tấn quốc cũng xuất binh, nếu không Hán quốc và Tấn quốc chỉ có thể kiềm chế lẫn nhau
mà thôi.
Thạch Thủ Tín nói.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau bình thản nói:
- Trẫm tại vị đã gần hai mươi năm, ngoại trừ đoạt được Giang Hoài và
Thái Nguyên, vẫn không thể một đường nhất thống thiên hạ, tái hiện lại
Thịnh Đường bản đồ, trẫm tự thẹn với lòng.
- Bệ hạ, thần cho rằng điều này thật sự khó có thể thực hiện, nhiều năm
qua nếu không có bệ hạ anh minh, chỉ sợ Trung Nguyên đã sớm bị Yến quốc
xâm chiếm rồi. Kẻ đứng đầu Yến quốc, thật sự là hạng người đáng hận,
nhiều năm qua không ngừng kiềm chế Đại Chu, nếu Đại Chu đi tấn công các
nước khác, Yến quốc sẽ giống như chó dữ sổng chuồng cắn loạn, cố tình
lại không chịu chấp nhận nghị hòa với nhau, thật sự là một đám lưu manh.
Thạch Thủ Tín nghiến răng thù hận nói.
Chu hoàng đế cười khổ lắc đầu, mấy năm nay, đúng là ông ta bị Yến quốc
kiềm chế bước chân nhất thống thiên hạ. Yến quốc quân lại thật sự thiện
chiến, hơn nữa kỵ quân chiếm đa số, còn qua lại tự nhiên, khiến phòng
ngự của Chu quốc rất bị động. Ông ta ba lần thân chinh vẫn không đả
thương Yến quốc nặng nề, mỗi lần đều lưỡng bại câu thương.
Sau khi cười khổ, Chu hoàng đế bình thản nói:
- Thủ Tín, chuyện của con trai ngươi, trẫm không có gì để nói.
- Bệ hạ nói vậy thần hiểu cả, hiện giờ, thần và Tấn quốc công hòa nhau rồi.
Thạch Thủ Tín thấp giọng nói.
Chu hoàng đế gật đầu, Thạch Thủ Tín lại nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ, cháu thần là Thạch Trung Phi, ở lại kinh thành cũng không có
việc gì làm, thần khẩn cầu cho cháu thần ra biên quân tôi luyện.
Chu hoàng đế ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói:
- Không được, Trung Phi là người em dâu yêu quý nhất, trẫm không thể làm vậy.
- Bệ hạ, nếu để Trung Phi vô công rồi nghề như thế, thà phế hắn đi còn hơn.
Thạch Thủ Tín khổ sở.
Chu hoàng đế nhíu mày, Thạch Thủ Tín là trọng thần có công lớn nhất của
Chu quốc, quan trọng nhất là, Thạch Thủ Tín có hai đứa con trai đã chết
trong trận bắc chinh, cho nên Chu hoàng đế không muốn Thạch Trung Phi
lại nhập quân, nhập quân không thể tránh khỏi khả năng có thể sẽ chết,
hơn nữa quân địa phương, cũng không tránh khỏi phải diệt phỉ, mà trên
chiến trường không thể chiếu cố một mình Thạch Trung Phi. Mặt khác, nếu
cho Thạch Trung Phi nhậm chức Huyện úy, trị quốc cũng có quy củ, Thạch
Trung Phi không thể đảm nhiệm được.
- Thủ Tín, khanh để trẫm suy nghĩ.
Chu hoàng đế ôn hòa nói.
- Vâng, thần cáo lui.
Thạch Thủ Tín cung kính hành lễ cáo biệt.
*****
Hết giờ, Lục Thất rời khỏi hoàng cung trở về Thanh Phong Cư, không ngờ
lại gặp Vân Cẩm Đông, không ngờ hơn nữa, lại cùng nhau tới nhã gian uống rượu ăn tối.
Ngồi xuống rồi, Vân Cẩm Đông bình thản nói:
- Thiên Phong, thúc thúc tới chào từ biệt cháu.
Lục Thất nghe xong bất ngờ, Vân Cẩm Đông tới Khai Phong phủ để báo cáo công việc, hắn mỉm cười nói:
- Thúc phụ phải về trong quân rồi sao.
Vân Cẩm Đông gật đầu, bình thản nói:
- Đúng là về trong quân, tuy nhiên bây giờ còn phải đại điều.
- Đại điều?
Lục Thất khó hiểu nói.
- Đại điều chính là rời khỏi địa phương mình, bây giờ, ta lại bị điều tới nhậm chức ở Thạch Châu.
Vân Cẩm Đông nói.
- Thạch Châu? Nơi đó ở Tây Bắc phải không?
Lục Thất kinh ngạc nói.
- Cũng không hoàn toàn ở Tây Bắc, hơn nữa là nơi tiếp giáp với Hạ quốc, đến đó chắc ta không thể nhàn rỗi nữa rồi.
Vân Cẩm Đông hơi buồn bực nói.
Lục Thất nhíu mày gật đầu, nói:
- Tới Tây Bắc, còn là biên cảnh, đúng là không tốt.
- Ta không ngại khổ, cũng không sợ chiến tranh, một là rời quê hương
không quen tập quán, hai là quân lực Thạch Châu thuộc sở hữu của Tiết
chế Thái Nguyên phủ, chỉ sợ tới Thạch Châu rồi, cũng phải cam chịu thôi.
Vân Cẩm Đông giải thích.
Lục Thất nghe xong gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Lần trước thúc phụ từng nói Tấn quốc công mười năm không vào chầu, bây giờ lại điều thúc phụ tới Thạch Châu, chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ có lòng
đối phó với Tấn quốc công rồi.
Vân Cẩm Đông cả kinh, suy nghĩ một lát đáp:
- Có khả năng, nhưng cũng rất phiền toái, ta làm sao đấu lại được Tấn quốc công.
- Không phải chỉ có thúc phụ bị điều đi Thạch Châu chứ?
Lục Thất nói.
- Ta cũng không biết, chiều nay Ban trực truyền chỉ, bảo ta nhậm chức Đô ngu hầu Ly Thạch quân, ta cũng không biết còn có tướng quan nào khác bị điều tới Tây Bắc hay không.
Vân Cẩm Đông nói.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Thạch Châu có tổ chức Ly Thạch quân không?
- Không có, ta đã hỏi Binh bộ rồi, nha phủ của Thạch Châu là huyện Ly
Thạch, vốn chỉ có trấn quân của Thái Nguyên phủ và quan binh địa phương, Ly Thạch quân là Tiết độ sứ quân, là cơ chế mới xây dựng, có khả năng
hai ngàn binh ta nắm giữ, sẽ trở thành Ly Thạch quân.
Vân Cẩm Đông hồi đáp.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thuộc hạ của thúc phụ điều trú Thạch Châu, chỉ sợ các tướng sĩ sẽ mâu thuẫn với nhau.
- Mâu thuẫn sẽ không quá lớn. Trên thực tế tướng sĩ Thiên Hùng quân vốn
cũng không phải mộ binh của bản địa, có hơn phân nửa đều từ phương Bắc,
thậm chí là mộ binh Tây Bắc. Tiết độ sứ quân của địa phương không cho
phép có người địa phương làm tướng sĩ, đều là quân từ đất khách vào, ít
nhất cũng phải từ Giao Châu. Tỷ như ta, vốn không thể đóng quân ở Tứ
Châu.
Vân Cẩm Đông hồi đáp.
Lục Thất hiểu rõ gật đầu, tiếp đó mỉm cười nói:
- Mặc dù thúc phụ điều trú đến Thạch Châu, nhưng cũng là thăng quan, thậm chí là được một mình một quân.
Vân Cẩm Đông mặt giãn ra, gật đầu mỉm cười nói:
- Đúng là được thăng quan. Hiện giờ ta được thăng một bậc thành Ninh Viễn tướng quân, từ Tả quân ngu hầu thăng làm Đô ngu hầu.
Lúc này rượu và thức ăn đã được mang lên, Lục Thất châm rượu, nâng chén mỉm cười nói:
- Chất nhi chúc mừng thúc phụ.
- Được.
Vân Cẩm Đông vui vẻ đáp lại, xoay tay lại uống rượu, uống xong nhìn chén kinh ngạc:
- Rượu này ngon quá, còn là lần đầu tiên được uống.
- Thúc phụ thích, vậy mang lên năm vò.
Lục Thất cười nói.
Vân Cẩm Đông lắc đầu nói:
- Không được, ta biết rượu này của cháu rất đắt, không thể tàn nhẫn với cháu như vậy được.
Lục Thất cười nói:
- Năm vò rượu thôi mà, cháu hiếu kính thúc phụ cũng là điều nên làm.
Vân Cẩm Đông lắc đầu đáp:
- Cháu thật sự là người giàu có không hiểu kẻ bần hàn.
Lục Thất cười hỏi:
- Thúc phụ, Tiết độ sứ và Phó sứ của Ly Thạch quân là ai?
- Không biết nữa, thông thường đều là đại nhân trong kinh thành kiêm nhiệm, rất nhiều Tiết độ sứ đều là hư chức.
Vân Cẩm Đông hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, nâng chén nói:
- Nào, chất nhi chúc thúc phụ thuận lợi.
- Được.
Vân Cẩm Đông nâng chén đáp lại, uống cạn.