Sáng sớm hôm sau, Lục Thất cầm dụ lệnh tới hoàng cung báo danh. Dĩ nhiên hắn đã hỏi qua rồi, Ban trực chỉ huy sứ là chức sự võ quan trong hoàng
cung, chia làm thực chức và tán chức, thực chức đương nhiên là quản lí
vệ sĩ Ban trực, tán chức chỉ có địa vị võ quan, chủ yếu là ngự tiền nghe dùng, bất cứ lúc nào cũng phải đợi lệnh Hoàng đế mà làm việc, cho nên
võ quan tán chức trong hoàng cung, không thể sánh bằng võ quan thực chức chút nào.
Sau khi Lục Thất vào cung, được đưa đến Điện tiền đô kiểm điểm ti, bái
kiến Điện ti Đô ngu hầu, lại từ chỗ Phù Bảo Lang lĩnh cung bài bằng bạc, chính thức trở thành Ban trực võ quan hộ vệ Hoàng đế.
Điện ti Đô ngu hầu là Ban trực võ quan chuyên trách quản lí tất cả Ban
trực võ quan, ở trên còn có Đô chỉ huy sứ, Phó đô chỉ huy sứ, Thống quản Thị vệ bộ quân ti và Thị vệ mã quân ti, trên nữa chính là Chính phó
Điện tiền đô kiểm điểm, Triệu Khuông Dận chính là Điện tiền đô kiểm
điểm, là Thống soái tối cao của Cấm quân kinh thành, tuy nhiên Lục Thất
lại chưa từng được gặp.
Hôm ấy lĩnh bài xong, Lục Thất liền được an bài ở ngoài Thùy Củng Điện
nghe dùng, cùng với mấy Ban trực võ quan thay phiên nhau đứng gác, khi
không trực ban, có thể nghỉ ngơi thoải mái ở Sương các. Ngày đầu tiên,
không có một Ban trực nào chủ động làm quen với Lục Thất, dường như
không muốn đến gần Lục Thất. Lục Thất cũng lãnh đạm thản nhiên, chờ đến
hết giờ, trở về Điện tiền đô kiểm điểm ti báo cáo kết quả công việc rồi
rời khỏi hoàng cung, cũng chỉ trở về Thanh Phong Cư, không tiện về Ngô
Vương phủ.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy suốt bảy ngày. Khi Lục Thất đang trực, lại thấy hơn mười vị triều thần Chu quốc, chỉ có điều hắn vốn không biết
tên và chức vị cụ thể. Ban trực bên cạnh vẫn không để ý tới hắn, hắn
cũng không chủ động tới gần.
Có điều hôm nay, Lục Thất đang trực thì gặp một vị đại quan chú ý đến
hắn, một vị lão thần áo bào tím đai ngọc, dáng người khôi ngô, vẻ ngoài
thô kệch, râu tóc đã hoa râm.
- Ngươi chính là Lục Thiên Phong?
Lão thần kia từ Thùy Củng Điện đi ra, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Thất hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, hành lễ nói:
- Hạ quan là Lục Thiên Phong.
- Ngươi thật to gan, lại dám đánh cháu trai của lão phu thành đầu heo.
Lão thần nhíu mày hỏi tội.
- Cháu của ngài là vị nào?
Lục Thất thong dong hỏi lại.
- Thạch Trung Phi, lão phu là Thạch Thủ Tín.
Lão thần trầm giọng nói.
Lục Thất nghe xong hành lễ, cung kính nói:
- Hạ quan bái kiến Mã quân Đô chỉ huy sứ đại nhân.
Hừm! Thạch Thủ Tín không hài lòng lên tiếng, Lục Thất ngẩng đầu, bình thản nói:
- Cháu của ngài hô hào muốn hạ quan đánh thành đầu heo, cho nên hạ quan
mới thành toàn một chút, tuy nhiên cháu của ngài dù không tốt, cũng rất
có khí phách, thà chết cũng không chịu xin tha, nên mới bị thương nặng
đến vậy.
Thạch Thủ Tín tỏ vẻ bất ngờ, ánh mắt đánh giá Lục Thất một lát. Biểu
hiện của Lục Thất, vốn không có một tia sợ hãi nào, hoàn toàn nói chuyện bình đẳng với lão. Lão đương nhiên biết lai lịch của Lục Thất, cho nên
cẩn thận kiềm chế không gây sự với Lục Thất, bởi vì liên quan đến chiến
sự với Đường quốc, dễ dàng chọc đến những vị ở trên, nhưng hôm nay không kiềm chế nổi mới chủ động nói chuyện với Lục Thất.
- Ngươi đánh cháu trai của lão phu, ngay cả một câu nói khiêm tốn cũng
không có, cháu trai của lão phu có khí phách hay không cần ngươi nói
sao.
Thạch Thủ Tín nhướn mày cáu kỉnh.
- Hóa ra đại nhân muốn nghe lời khiêm tốn, là hạ quan lỗ mãng, không nên nói lời tàn nhẫn.
Lục Thất bình thản đáp lại.
Thạch Thủ Tín lập tức phát hỏa, thế này là xin lỗi sao, rõ ràng là châm chọc lại. Lão nhướn mày, buồn bực nói:
- Tiểu tử, xem ra ngươi ngứa da rồi nhỉ, còn dám cãi tay đôi với lão phu.
Lục Thất cung kính nói:
- Hạ quan đâu dám mạo phạm, ngài là quốc công gia cơ mà.
- Được, tiểu tử, ngươi đây là đang sỉ nhục ta, tới đây, lão phu tìm đối
thủ cho ngươi, giúp ngươi giãn xương giãn cốt, để ngươi biết thế nào là
trời cao đất rộng.
Thạch Thủ Tín nổi giận huơ tay nói.
- Đại nhân, nơi này là Thùy Củng Điện, xin đại nhân đừng làm loạn.
Lục Thất cung kính nói.
- Tiểu tử thối, bệ hạ chưa bao giờ thiết tha với cấm quân, nếu ngươi
không dám ứng chiến, cứ việc nói thẳng, không cần hoa ngôn xảo ngữ.
Thạch Thủ Tín nhăn mày bác bỏ.
Lục Thất khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Đại nhân, hạ quan đang trong giờ trực, nếu đại nhân muốn trút giận, hạ quan nguyện ý lãnh giáo ở ngoài hoàng cung.
Thạch Thủ Tín ngẩn ra, liếc mắt nhìn kỹ Lục Thất, chợt xoay người lại
trở vào Thùy Củng Điện. Lục Thất bất ngờ nhìn theo, Thạch Thủ Tín này
chẳng lẽ vào xin Hoàng đế đồng ý? Đây không phải quá thâm trầm rồi chứ.
Một lát sau, Thạch Thủ Tín và một Thừa chỉ Ban trực đi ra, Ban trực kia nói với Lục Thất:
- Lục đại nhân, bệ hạ khẩu dụ, cho phép người theo Vệ quốc công tới Văn Đức tiền điện so tài một chút.
- Thần lĩnh dụ.
Lục Thất cung kính đáp lễ.
- Ngươi, đi gọi Vương Quỳnh tới cho ta.
Lục Thất vừa trả lời, Thạch Thủ Tín liền mở lời phân phó, Ban trực truyền dụ cung kính đáp một tiếng, bước nhanh đi mất.
- Đi thôi, tiểu tử.
Thạch Thủ Tín thô lỗ nói, nói xong xoay người đi, Lục Thất đành phải đi theo.
Văn Đức Điện không xa, là nơi nghỉ ngơi hằng ngày của Hoàng đế, giống
như thư phòng của nhà khá giả vậy. Có điều thư phòng của Hoàng đế đương
nhiên lớn hơn, Văn Đức Điện là thư phòng nghỉ ngơi, Văn Đức tiền điện
cũng là nơi diễn võ, bày biện rất nhiều binh khí. Hoàng đế chủ về võ
công hưng quốc.
Lục Thất theo sau Thạch Thủ Tín, phía sau Lục Thất còn có mười mấy Ban
trực không trực ban, đương nhiên là đến xem náo nhiệt rồi. Bởi vì Lục
Thất từ Đường quốc tới, cho nên Ban trực trong hoàng cung không dám đến
gần Lục Thất, đều sợ chọc phải quan trên, Ban trực đều là võ quan thân
gia trong sạch, kiêng kị đụng phải quan hệ thị phi.
- Tiểu tử, hai ta lên trước đã.
Thạch Thủ Tín vừa tới Văn Đức tiền điện, đã khiêu chiến với Lục Thất ngay.
- Hạ quan không dám mạo phạm.
Lục Thất cung kính cự tuyệt.
Thạch Thủ Tín nhướn mày, quay đầu chỉ tay, nói:
- Ngươi, lên trước đi.
- Vâng!
Ban trực bị chỉ điểm cung kính đáp lời, giọng nói thấp thoáng có chút hưng phấn.
Lục Thất và Ban trực tiến thẳng vào sân đấu, đứng đối diện cách nhau ba thước, Ban trực chắp tay thi lễ nói:
- Mời đại nhân.
- Được.
Lục Thất sảng khoái đáp lời, cất bước đi về phía Ban trực, vẫn bước đi như thường.
Ban trực ngẩn ra, vội cúi thấp trọng tâm, quyền phải hung mãnh đảo ra,
tốc độ và sức mạnh như hổ đói sổng chuồng, Lục Thất tay phải duỗi ra,
rất tự nhiên bắt được quyền của Ban trực, mà một trảo bên trong, tiện đà quay người vung ra sau, Ban trực nhảy lên cao hai chân đá ra, không ngờ Lục Thất đột nhiên hướng xuống dưới, Ban trực cả người ở trên không
trung, đai dưới đột nhiên bị chụp lấy, cả người Lục Thất cực nhanh bước
sang trái một bước, tay trái phách một tiếng vỗ vào lưng Ban trực, một
phách vỗ trúng, Ban trực lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, nhưng rất
nhanh bật dậy, xoay người đứng vững, thủ thế nhìn chằm chằm Lục Thất.
- Tiểu tử, không tồi.
Thạch Thủ Tín bàng quan gật đầu tán thưởng. Ban trực kia do dự một chút, thu thức thi lễ với Lục Thất, rồi lui sang một bên.
Một lát sau, ban trực kia và một tên Chỉ huy sứ tới Văn Đức tiền điện.
Chỉ huy sứ vừa tới chừng hơn ba mươi tuổi, mặc Minh Quang giáp y, tướng
mạo cương nghị, ngũ quan đoan chính.
- Thuộc hạ bái kiến đại nhân.
Chỉ huy sứ cung kính bái kiến Thạch Thủ Tín.
- Vương Quỳnh, chơi với tiểu tử này một chút.
Thạch Thủ Tín trực tiếp phân phó.
- Tuân lệnh!
Vương Quỳnh cung kính đáp, xoay người đi về phía đối diện Lục Thất, nhìn Lục Thất một lát, bình thản nói:
- Lại đây.
Lục Thất nghiêm nghị gật đầu, hắn không dám khinh thị đối thủ, nhướn mày giẫm chân lên trước, vẫn mạnh mẽ đảo qua một quyền như Ban trực kia.
Vương Quỳnh vẫn giữ vẻ ngưng trọng, thượng cấp gọi y đến, đã cho thấy
đối thủ không phải kẻ tầm thường, y cũng cất bước về phía trước, tay
trái đón đỡ, quyền phải bạo xuất đánh về phía Lục Thất. Lục Thất cũng
duỗi tay đỡ lấy, hai người tí quyền giao nhau, bịch! Không ngờ thân mình đều lay nhẹ.
Lục Thất gầm nhẹ một tiếng, dưới chân tiến lên nửa bước, gập cánh tay
dùng cùi trỏ đón đỡ. Vương Quỳnh cũng hừ lạnh một tiếng dùng khuỷu tay
đón lấy, Lục Thất nhấc chân đá mạnh, Vương Quỳnh cũng nhấc chân đối
kháng. Hai người tay đụng chân đá, bịch bịch bịch tiếng đọ sức vang dội, hoàn toàn là dùng sức đấu nhau.
- Hay!
Vương Quỳnh tán thưởng, mạnh mẽ lui về phía sau, tiện đà tung chân đá.
Lục Thất bộ pháp linh động tránh cú đá, tiện đà xoay người dùng chiêu Hổ Khiêu Giản tấn công, song quyền mạnh mẽ quét qua hông Vương Quỳnh,
Vương Quỳnh bật người bắn lên không trung, biến chiêu Diều Hâu Vồ tThỏ
đánh xuống. Lục Thất linh động đưa chân quét ngang tại chỗ, tiện đà nhảy lên tung chân đá vào hông Vương Quỳnh, đâu biết cánh tay phải của Vương Quỳnh đánh ra, sau khi đánh trúng chân Lục Thất, bất ngờ mượn lực nhảy
lên một thước, hai chân liên hoàn đá tới, Lục Thất thối lui né tránh.
- Hay lắm, có muốn thử binh khí không?
Vương Quỳnh đáp xuống nhướn mày hỏi.
Lục Thất gật đầu, im lặng tới bên giá binh khí, rút một cây thương,
Vương Quỳnh cũng qua rút một thanh phác đao. Đao vừa tới tay, Vương
Quỳnh ôm đao thi lễ rồi lập tức vung đao Lực Phách Hoa Sơn, một đao kia
khí thế dữ dằn cực điểm, Lục Thất cũng bạo xuất thương lớn, phượng điểm
đâm thẳng tới đao. Keng keng tiếng binh khí chạm nhau, thương lớn của
Lục Thất tiện đà hung mãnh đâm tới, Vương Quỳnh biến sắc giơ đao quét
ngang qua, không ngờ thương lớn của Lục Thất mạnh mẽ rút về, hóa thành
từng đạo hàn quang phóng ra, Vương Quỳnh bị ép liên tiếp lùi về sau, mỗi chiêu đều bị động, đều bị đối thủ hoàn toàn chiếm tiên cơ.
- Hay lắm.
Thạch Thủ Tín hô lớn một tiếng, Lục Thất nghe tiếng lui về sau thu
thương lại, Vương Quỳnh sắc mặt khó coi vẫn không cam lòng, y vừa định
không phòng ngự nữa, vung đao phản công quyết liệt, lại không ngờ Thạch
Thủ Tín đã hô ngừng rồi.
Thạch Thủ Tín nhíu mày nhìn Lục Thất, lát sau mới nói ra một câu:
- Tiểu tử ngươi, múa thương rất nhanh, coi như ngươi qua.