Trong Châu nha, quan tướng Trung Quân hồi báo với Lâm Nhân Triệu, nói rằng có ba nghìn Trấn Nam quân rời khỏi Nam Xương Phủ, chạy về phía Tín Châu. Lâm Nhân Triệu chỉ là mặt u ám gật đầu.
- Đại nhân, Lục Thiên Phong có liên quan tới việc Thường Châu xảy ra binh biến hay không?
Trung Quân lo lắng nói.
- Có liên quan hay không liên quan, đối với chiến sự Tây Bộ mà nói, không có ảnh hưởng lớn.
Lâm Nhân Triệu thản nhiên trả lời.
- Đại nhân, ba nghìn Trấn Nam quân đã đi rồi, có thể thật sự triệu về ba vạn quân hay không?
Trung Quân lo lắng nói. Gã biết kế hoạch chiến lược của Lâm Nhân Triệu.
- Ba nghìn quân đã đi là chuyện tốt, nếu là một đi không trở lại, vậy thì ra lệnh Lục Thiên Phong dẫn quân đi Ngạc Châu, chúng ta bắt đầu tiến quân.
Lâm Nhân Triệu bình tĩnh nói.
- Đại nhân là nói, Lục Thiên Phong sẽ đoạt lấy ba nghìn Trấn Nam quân ư?
Trung Quân giật mình nói.
- Lục Thiên Phong nếu như đã nắm trong tay ba vạn quân, thì tất nhiên sẽ bắt giữ được ba nghìn quân này. Nếu như hắn đã nghe lệnh đi Phủ Châu, vậy chứng minh hắn nguyện ý suất quân đột kích Kinh Quốc.
Lâm Nhân Triệu bình tĩnh nói.
Trung Quân hiểu ra gật đầu, lại nghe Lâm Nhân Triệu nói:
- Sáng mai, ngươi dẫn người đi truyền lệnh, nếu như thấy Trấn Nam quân đã bị bắt giữ, ngươi liền truyền lệnh Lục Thiên Phong rút quân dọc theo bờ hồ Bàn Dương tiến đến Ngạc Châu, nói cho hắn, trên đường cẩn thận phía Giang Châu.
- Vâng! Thuộc hạ nhớ kỹ.
Trung Quân cung kính nói.
Quân Sở ở Phủ Châu cũng không đóng đại quân, bởi vì sau thiên tai ở Phủ Châu, nhân khẩu lục tục rời đi nơi khác, khiến cho ở Phủ Châu mười nhà có chín nhà bỏ trống, so sánh với Tín Châu, chỉ có thể nói là khá hơn một chút, cho nên chỉ ở huyện thành mới có quân Sở .
Ba vạn quân của Lục Thất vừa đến, quan binh Sở Quốc hoặc là nghe hơi mà chạy, hoặc là mở thành đầu hàng, khiến cho đại quân Lục Thất một đường thắng lợi, nhưng loại thắng lợi này cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, hơn nữa Lục Thất là một đường chạy thẳng đến Cát châu, cho nên cũng không đi chiếm đoạt huyện Lâm Xuyên, có chiếm đoạt cũng sẽ từ bỏ.
Khi đại quân mới thẳng tiến đến biên giới Cát Châu, chợt có trinh sát hồi báo, nói phía Nam Xương Phủ có ba nghìn quân chạy về phía Tín Châu, xem biên chế hẳn là thuộc quân đoàn Trấn Nam quân.
Lục Thất nghe xong, thấp thoáng hiểu rõ trong lòng, nếu là quân lực của Chu Lệnh Vân rời khỏi Nam Xương Phủ, chạy về Tín Châu, thì nói rõ Chu Lệnh Vân và Lâm Nhân Triệu đã nổi lên bất đồng nghiêm trọng, Lâm Nhân Triệu hẳn là không muốn đối phó hắn.
Lục Thất làm chuẩn bị chờ đợi thích hợp. buổi trưa ngày thứ hai, Lục Thất được báo sau khi ba nghìn quân tới huyện Quý Khê, đã chuyển đến Phủ Châu, trước mắt hẳn là đã tới huyện Nghi Hoàng. Buổi chiều, hơn mười kỵ tướng từ phía đông đến, tự nói là Trấn Nam quân, đang ở ngoài đại doanh cầu kiến Thang chủ soái. Môn tướng sau khi vào báo cáo quay lại, nói Thang chủ soái và Trấn Nam quân không thể tự mình hội kiến, mời bọn họ đi gặp Trấn Phủ Sứ.
Nhóm người tới đành phải lấy ra quân lệnh bảo môn tướng chuyển giao, môn tướng đi vào, thật lâu sau mới đi ra, bảo bọn họ trở về đi, chờ sau khi Thang chủ soái và Chủ soái hai quân khác thương lượng rồi, mới có thể quyết định nghe lệnh hành sự hay không, nhóm người đành phải quay về.
Hai giờ sau, đại quân của Lục Thất trú đóng tại huyện Nhạc An Phủ Châu, có ba vạn quân xuất phát quay về huyện Nghi Hoàng, bao vây ba nghìn Trấn Nam quân trú đóng ở huyện Nghi Hoàng, kêu gọi đầu hàng nói phụng quân lệnh Trấn Phủ Sứ, tiến đến bắt phản tặc giả truyền quân lệnh của Giám Quân Sứ.
Chủ soái của ba nghìn Trấn Nam quân là nhân vật rất cẩn thận, chính gã không có gan tự mình đi gặp Thang chủ soái, nhưng gã cũng thật không ngờ, vị Trấn Phủ Sứ kia sẽ cả gan làm loạn, bắt giữ Chủ soái Kỳ quân có bối cảnh cường thế. Cho nên sau khi gã nhận được hồi âm, liền tiếp tục chờ đợi, sau đó lại nhận được tin trinh sát của thám báo, rằng có ba vạn quân bắt đầu lên đường đi đến huyện Nghi Hoàng, mà quân doanh của Trấn Phủ Sứ không có động tĩnh, cho nên gã tưởng là Chủ Soái của ba vạn Kỳ quân nghe lệnh rời bỏ Trấn Phủ Sứ.
Ba vạn đánh ba nghìn, còn bị bao vây, mặt khác là đường đường chính chính phụng quân lệnh của Trấn Phủ Sứ Nam Đô hành sự, sau đó Chủ soái Trấn Nam quân hoảng sợ lựa chọn vứt bỏ chống cự, đầu hàng, gã nghĩ rằng ngày sau ắt có Tiết Độ Sứ đại nhân can thiệp vào việc làm của Trấn Phủ Sứ, lại không nghĩ sau khi đầu hàng, tất cả Doanh tướng cấp Tướng soái trở lên đã thành quỷ dưới đao, đội trưởng cùng binh sĩ đều bị áp giải đi Cống Châu, chuyển ngược đi Hải Châu, được vinh dự trở thành công dũng khai hoang Hải Châu.
Ngày thứ hai sau khi bắt giữ ba nghìn Trấn Nam quân, quân lệnh của Lâm Nhân Triệu tới, mệnh lệnh Lục Thất rút quân về Nam Xương Phủ, hành quân xuôi theo bờ hồ Bàn Dương, chạy thẳng đến Ngạc Châu quy vào dưới trướng Vu tướng quân, ven đường cẩn thận phục kích của quân lực Giang Châu.
Lục Thất tuân lệnh rút quân, đi cùng với quan tướng Trung Quân đến truyền lệnh của Lâm Nhân Triệu, đại quân hành quân về phương hướng Nam Xương Phủ, quan tướng Trung Quân của Lâm Nhân Triệu đương nhiên phát hiện biến hóa của Trung Hộ quân của Lục Thất, không chỉ là nhân số nhiều hơn ba nghìn, hơn nữa vũ khí chỉnh tề, trang nghiêm như chiến quân tinh nhuệ.
Lục Thất giải thích nói, người và vũ khí đều do Ninh Quốc quân bí mật viện trợ, có hai ngàn vũ khí vốn là chiến lợi phẩm của đại chiến Thường Châu, đây đều do Quan Xung đi Ninh Quốc quân cầu viện, Lục Thất cũng thừa nhận bắt được ba Chủ soái Kỳ quân, đều bí mật áp giải đi Hấp Châu giao cho Ninh Quốc quân giam giữ, đợi sau khi Tây bộ đại chiến, lại thả những chủ soái này trở về, giờ đây vì cầu cho Tây bộ thắng lợi, chỉ có thể không để ý hậu quả làm liều thôi.
Quan tướng Trung Quân của Lâm Nhân Triệu nghe xong bán tín bán nghi, nhưng gã lại không thể rời khỏi đội ngũ Trung Hộ quân đi xem ba vạn quân kia, tuy nhiên cho dù là bán tín bán nghi, gã cũng hy vọng ba vạn quân hiện giờ là cường quân có thể dốc sức chiến đấu.
Đội quân đến phía bắc Nam Xương Phủ, quan tướng Trung Quân của Lâm Nhân Triệu rời đi, quay về Nam Xương Phủ phục mệnh.
Sau khi Lâm Nhân Triệu nghe xong hồi báo, sắc mặt u ám thật lâu không nói, sau khi Trung Quân hỏi thăm, ông ta cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng Trung Quân lại sinh ra hàn ý, gã đi theo Lâm Nhân Triệu nhiều năm, biết Lâm Nhân Triệu âm trầm không nói như vậy là một loại biểu hiện cực kỳ tức giận, cũng có thể nói, là sinh ra sát khí dày đặc trong lòng.
Trung Quân có chút khó hiểu, Lâm Nhân Triệu từ khi đến Nam Đô, mặc dù là nơi nơi nghẹn khuất gian nan hành sự, nhưng đối với khó dễ của Chu Lệnh Vân, cũng không có âm trầm sinh ra sát khí, phần lớn là bất đắc dĩ phẫn nộ vài câu, nhưng đối với việc Lục Thiên Phong nghe lệnh hành sự, dường như đột nhiên lâm vào thù hận.
Lúc này, Lục Thất giống như có cảm giác nhìn về phía Nam Xương Phủ, hắn nhìn một lúc lắc đầu, hắn không biết Lâm Nhân Triệu sinh ra sát tâm với hắn, nhưng hắn biết rằng ngày sau không thể trở về Nam Xương Phủ, Chu Lệnh Vân mất đi ba nghìn quân, tất nhiên là hận hắn thấu xương rồi.
Hai ngày sau, đại quân tiến nhập địa giới Ngạc Châu, một đường hành quân không hề bị chặn đánh, cũng không phát hiện tung tích của quân Giang Châu, nhưng Lục Thất cũng không dám buông lỏng, một mặt sai người đi gặp Vu tướng quân, một mặt đốc thúc trinh thám dò xét chặt chẽ, kết quả không thấy nguy cơ gì, để cho hắn thuận lợi đến huyện Vũ Xương.
Huyện Vũ Xương là cố đô của nước Ngô thời Tam quốc, cũng là nơi diễn ra trận chiến Xích Bích trứ danh, đối diện Đại Giang huyện Vũ Xương chính là huyện Giang Hạ của Kinh Quốc, nếu muốn đột kích Kinh Quốc, phải tái hiện lại trận chiến Xích Bích, chẳng qua hiện nay Kinh Quốc thế nhược, Đường Quốc ở Ngạc Châu cũng chỉ có năm vạn quân thủy bộ, cho nên khó có thể so sánh với đại chiến trăm vạn quân năm đó.
Mới vào địa vực huyện Vũ Xương, sứ giả sai đi gặp Vu tướng quân đã quay về quân đội của Lục Thất, mang về thư tín của Vu tướng quân, Lục Thất vừa mở ra xem, có chút không nói nên lời, hoá ra Vu tướng quân còn chưa bắt giữ Tiết Độ Phó Sứ, lại bảo hắn làm giúp, Vu tướng quân sẽ lấy lý do nghênh đón Trấn Phủ Sứ của triều đình, để Tiết Độ Phó Sứ tới gặp Lục Thất.
Lục Thất đành phải hạ lệnh đóng quân, sau khi viết xong một phong cáo thư trình lên, đóng lên đại ấn Trấn Phủ Sứ của hắn, nội dung là phụng thánh chỉ suất lĩnh ba vạn quân mới chiêu mộ đến đổi với ba vạn tướng sĩ Ngạc Châu đi Tây bộ tham chiến, Tiết Độ Phó Sứ Ngạc Châu sẽ suất lĩnh ba vạn tướng sĩ Ngạc Châu đi Nam Xương Phủ, quy thuộc quyền tiết chế của quan đóng giữ Nam Đô.
Ngày thứ hai sau khi tín sử đi, Tiết Độ Phó Sứ của quân Ngạc Châu thật sự dẫn theo năm trăm tướng sĩ tới gặp Lục Thất, Tiết Độ Phó Sứ Ngạc Châu không thể không đến, một là có mệnh lệnh của Tiết Độ Sứ, hai là liên quan đến câu nói y dẫn quân đi Nam Xương Phủ. Y căn bản không nghĩ tới, Tiết Độ Sứ Vu tướng quân sẽ cùng người cấu kết tính kế mình, kết quả vừa tiến nhập đại doanh, còn chưa có gặp mặt Trấn Phủ Sứ, đã bị bắt giữ trở thành tù nhân.
Bắt giữ Tiết Độ Phó Sứ quân Ngạc Châu rồi, tín sứ thông báo với Lục Thất, Vu tướng quân bảo hắn trước đóng quân bất động, bởi vì đã không còn sự cản trở của Tiết Độ Phó Sứ, Vu tướng quân sẽ hạ lệnh tập hợp binh dũng quân từ tất cả các nơi ở Ngạc Châu, có khả năng tập hợp ba vạn quân lực. Lục Thất giờ mới hiểu được chân ý của cái gọi là tám vạn quân lực đột kích Kinh Quốc, hoá ra không phải cộng thêm quân lực của hắn làm thành quân lực tám vạn quân.
Lục Thất thẩm vấn một tên quan tướng theo Tiết Độ Phó Sứ đến, quan tướng kia vốn là lão tướng trong quân Ngạc Châu, trải qua tìm hiểu, Lục Thất mới biết được, Lâm Nhân Triệu tại Ngạc Châu đã chuẩn bị chiến tranh nhiều năm, trên thực tế ba vạn binh dũng quân đều là lão binh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có thể nói, Lâm Nhân Triệu tại Ngạc Châu trả giá tâm huyết rất nhiều, chỉ có điều đáng tiếc vua của Đường Quốc hèn nhát sợ chiến, bằng không Lâm Nhân Triệu đã sớm đánh qua Đại Giang, rất có thể công diệt Kinh Quốc.