Bảy vạn đại quân vây khốn thành Ngân Châu, nhưng khiến đại quân Hạ
quốc cáu giận bất đắc dĩ chính là, bọn họ ở dưới này vây
thành, không ngờ trên tường thành lại nhóm lửa bắt đầu nướng
thịt dê, mắt thấy thủ quân trên đầu thành tay trái cầm đùi dê,
tay phải cầm túi rượu, mỗi người thảnh thơi rượu thịt vào
miệng.
Đại quân Hạ quốc trơ mắt nhìn, nhìn trên thành rượu thịt thừa
thãi, còn bọn họ đa số chỉ có cháo loãng lót bụng, tình
hình như vậy còn tiếp tục đi vây thành thì có ý nghĩa gì? Có thể thấy rõ thức ăn trong thành không hề thiếu, mà bọn họ ở
trong quân lại vô cùng thiếu thốn cái ăn.
Lục Thất cũng không lỗ mãng đi quấy rối Hạ quân vây thành, lúc này hắn không muốn quá huênh hoang, ngược lại càng trở nên
khiêm tốn. Trước đó, hắn đã giao cho Chiết Duy Trung đảm nhiệm
nhân vật chính trong sự kiện chiếm đoạt Ngân Châu, còn hắn chỉ
là xuất phát từ trách nhiệm của một tướng quân trấn thủ biên
cương. Hắn là vì hỗ trợ cho Chiết thị, cho nên xuất lực, cũng
đã được hồi báo bằng chiến lợi phẩm. Thành Ngân Châu là Chiết thị tiến vào chiếm cứ, hắn chỉ là một khách mời phối hợp
diễn mà thôi.
Thông qua thăm dò, Lục Thất phát hiện Hạ quân vây thành chỉ có
bốn năm vạn, điều này thật khiến hắn không ngờ, chẳng lẽ Hạ
quân còn để lại quân lực đối phó Lân Châu. Chờ bắt được tù
binh, hắn mới biết được chuyện gì xảy ra, không khỏi cười
gượng. Theo như Chiết Duy Trung nói, thành Lân Châu chỉ còn có
năm ngàn quân lực, vậy mà bây giờ thu được hai vạn hàng tốt,
cũng là đại thu hoạch nhân họa đắc phúc. Ở Tây Bắc thiếu nhất đúng là nhân khẩu, đặc biệt là nhân khẩu tráng đinh.
Năm vạn quân lực vây thành, nếu không có nội ứng, căn bản là
công không được thành Ngân Châu. Hiện giờ quân lực trong thành
Ngân Châu có hơn phân nửa là Lục Thất điều tới từ Thạch Châu,
có bốn ngàn tù binh dũng mãnh đã bị cạo đầu thu nạp vào biên chế đi Thạch Châu, cho nên Lục Thất không lo lắng thành Ngân Châu sẽ bị công phá vì nội loạn.
Lục Thất căn cứ vào tình hình biến đổi, sau khi cân nhắc, hắn
mệnh lệnh Thạch Châu xuất một ngàn quân, áp tải một ít lương
thực và thịt dê cừu đưa đi Lân Châu. Hắn lệnh người đưa tin nói
với Lân Châu Dương thị, đây là lễ vật, nếu cần thêm, hắn có
thể bán lương thực cho Lân Châu, có thể lấy khoản nợ của Thanh
Phong cư thế chấp, nói cách khác, nợ nần mà Lục Thất thiếu
tiền trang khi mua Thanh Phong cư, sẽ chuyển thành phủ Định quốc
công gánh vác.
Thạch Châu nhận lệnh chấp hành, Lục Thất không yên lòng cho nên
đi đón một ngàn quân tống lễ vật, tự mình đưa qua địa giới
Hiến Châu, thẳng đến sông Quật Dã mới để cho quân tống lễ tự
đi. Trên đường tự nhiên là có gặp trấn quân Hiến Châu, nhưng
thấy là hai ngàn quân của quân đội triều đình, trấn quân Hiến
Châu không dám ngăn trở, huống chi, trấn quân trấn thủ Hiến Châu
vẫn luôn co đầu rụt cổ trấn giữ ở phụ cận, rất ít khi ra
ngoài tuần quân.
Đại quân Hạ quốc vây thành chỉ vây trong năm ngày, liền không
thể không rút quân đi về phía tây đến Hạ Châu, bởi vì thức ăn
thật sự thiếu thốn, một vạn quân đóng ở huyện Phủ Ninh cùng
với quân lực Tuy Châu tự cấp cũng rất khó khăn rồi. Kết quả,
trên đường đi thậm chí có một vạn binh tan rã trốn về thành
Ngân Châu đầu hàng.
Đối mặt với “Hạ quân” đến đầu hàng ở dưới thành, Chiết Duy
Trung vẫn sáng suốt không dám tiếp thu, y chỉ đưa cho một ít
thức ăn, đồng thời lệnh người đi thông báo với Lục Thất tới
tiếp nhận hơn một vạn hàng tốt này. Lục Thất nghe xong có
chút do dự, nhưng vẫn sai người đi thu nạp, tuy nhiên hắn đều đưa đến Lân Châu giao cho Dương thị.
Lân Châu Dương thị dĩ nhiên hữu hảo đáp lại, cảm tạ Lục Thất
kịp thời cứu viện. Sở dĩ Lục Thất đem hơn một vạn hàng tốt
giao cho Lân Châu Dương thị, nguyên nhân lớn nhất là sợ dẫn sói
vào nhà, Thạch Châu không thể tiếp nhận thêm hàng tốt Hạ quốc
được nữa.
Thứ nhì là hắn không muốn khiến cho triều đình Chu quốc không
thể dung hắn, quân lực Thạch Châu bành trướng quá nhanh, tất sẽ dẫn phát Chu quốc khủng hoảng. Mà làm cho Lân Châu Dương thị
và Chiết thị trở nên hùng mạnh, sẽ dời đi tầm mắt của Chu
quốc. Cách làm của Lục Thất là tạo thành mối uy hiếp cho cả
Chu quốc và Hạ quốc.
Lân Châu Dương thị sau khi tiếp nhận hơn một vạn hàng tốt, cũng
lại chuyển giao cho Phủ Châu Chiết thị nhận lấy. Lục Thất không dám tiếp thu, Lân Châu Dương thị cũng không dám tiếp thu. Thu
nạp hai vạn hàng tốt, đối với Lân Châu Dương thị mà nói, đã
là “rắn nuốt voi” rồi, chẳng những phải chấp nhận nguy cơ bị
phản bội, mà việc cấp dưỡng cũng hết sức khó khăn, may là có Lục Thất xuất lực giúp đỡ.
Lục Thất trở về Thạch Châu, ngoại trừ hộ tống quân nhu cấp Lân Châu, hắn sẽ không đi đâu nữa, thành thành thật thật trị chính giáo quân, đồng hóa sự quy thuận của hàng tốt. Mà Hạ quân sau mấy lần đại bại, cũng nhất thời vô lực đi thu phục Ngân Châu.
Ngược lại, Phủ Châu Chiết thị sau khi thu được một vạn hàng
tốt, lập tức phát binh một vạn tới Ngân Châu trấn thủ, Thống
soái của một vạn quân là phụ thân của Chiết Duy Trung.
Phụ tử sau khi hợp binh, liền phát động tiến công huyện Phủ
Ninh, trục xuất Hạ quân, hoàn toàn chiếm cứ Ngân Châu. Ứng với
lời yêu cầu trước đó của Lục Thất, phụ tử Chiết Duy Trung
không có thừa thắng xông lên chiếm cứ Tuy Châu. Hơn nữa Chiết Duy Trung đáp lại thư tín của Lục Thất, nói rõ quân lực Ngân Châu
trong tay y tuyệt đối sẽ trường cửu phụ thuộc Lục Thất, sẽ
không tùy ý Chiết thị điều đi hoặc giải tán.
Lục Thất xem thư rất vui mừng, hắn không quá để ý sự được mất của quân lực Ngân Châu, trọng yếu nhất là ba trăm nỏ quân đã
triệu hồi Thạch Châu, nhưng Chiết Duy Trung tỏ thái độ cũng
biểu lộ Chiết Duy Trung là một người trọng nghĩa.
Chiến cuộc đã định, Lục Thất dâng thư lên triều đình Chu quốc,
kể rõ về chiến sự phát sinh vào mùa đông tại Tây Bắc. Hắn cố ý hạ thấp chiến tích huy hoàng của bản thân trong chiến sự
Tây Bắc, trận chiến Mạnh Môn quan, hắn viết thành giết địch năm ngàn, bắt giữ tù binh hai ngàn, trận chiến Ngân Châu, hắn nói
thành xuất ba ngàn quân đi phụ trợ Chiết thị, đương nhiên, hắn
viết như vậy đều đã thông báo qua Chiết Duy Trung.
Tấu thư Lục Thất dâng lên thật ra đã chậm một bước, triều đình Chu quốc tại Khai Phong phủ đã nhận được chiến báo vùng Tây
Bắc, là cấp báo từ mật thám nằm vùng ở Chiết thị. Tuy nhiên
về chiến sự ở Ngân Châu, mật thám chỉ có thể căn cứ vào
thượng báo của Chiết Duy Trung mà mật cáo, cho nên trong chiến
sự chiếm đoạt Ngân Châu, Lục Thất tất nhiên là trở thành “phụ
chiến”. Về phần xuất xứ quân lực đột kích Ngân Châu của Chiết
Duy Trung, mật thám cho là Chiết thị bí mật điều động.
Thấy được sự biến hóa của tình thế Tây Bắc, Chu hoàng đế nhăn mày, vài vị đại nhân vật trong Chính Sự đường và Xu Mật viện cũng mang vẻ mặt ngưng trọng. Đối với Chiết thị ở Tây Bắc,
triều đình Chu quốc vẫn luôn hạn chế mượn lực, cũng không hy
vọng Chiết thị sẽ trở nên hùng mạnh, mà chỉ muốn Chiết thị
có thể ở Tây Bắc cùng kẻ địch giằng co.
- Chẳng những chiến bại mười vạn Hạ quân đột kích, mà còn
bất ngờ tập kích chiếm đóng Ngân Châu, hiện giờ Lân Châu đã thu được hai vạn hàng tốt, Phủ Châu Chiết thị cũng được ba vạn
hàng tốt. Này... thật khiến trẫm rất bất ngờ đấy.
Nhíu mày hồi lâu, Chu hoàng đế bình thản nói.
- Bệ hạ, Chiết thị tập kích bất ngờ Ngân Châu, cũng có sự
tham dự của Thứ sử Thạch Châu. Thần cảm thấy, Thứ sử Thạch
Châu đã quá phận rồi.
Tiết Cư Chính nói.
- Quá phận? Đúng là quá phận, nhưng trẫm có thể hoạch tội hắn hay sao?
Chu hoàng đế bình thản nói.
Tiết Cư Chính nghẹn lời, mật báo nói, Lục Thiên Phong là ứng
theo lời cầu viện của Chiết thị mới xuất binh, nếu trách tội
Lục Thiên Phong quá phận, chứng tỏ triều đình không muốn Lục
Thiên Phong đi cứu viện Chiết thị, có thể sẽ mang tới hậu quả
không tốt.
- Bệ hạ, nghe nói thành Ngân Châu dễ thủ khó công, thật không
tưởng nổi sẽ bị bảy ngàn quân chiếm lấy, điều này liệu có
phải là sự thật hay không?
Xu Mật sứ Tào Bân nói.
Chu hoàng đế im lặng, một lát sau mới thản nhiên nói:
- Hẳn là Lục Thiên Phong tìm được sơ hổ trong phòng ngự của
thành Ngân Châu. Trẫm biết quân Hiến Châu đã nhiều năm không hề
tiến công Ngân Châu, tạo thành thói quen biếng nhác. Hạ quân Ngân Châu hẳn là xem nhẹ mà sơ suất trong việc phòng ngự, bị Lục
Thiên Phong dùng kế sách giả mạo Hạ quân, bất ngờ tập kích
đoạt được cửa thành.
Chúng thần gật đầu đồng ý, lại nghe Chu hoàng đế lạnh nhạt nói:
- Tuy nhiên lần này Lục Thiên Phong thật quá đa sự, lại đi trợ
giúp Chiết thị chiếm cứ Ngân Châu, thu về năm vạn hàng tốt.
Chúng thần nhíu mày giữ im lặng, không cách nào đáp lại. Lục
Thiên Phong đa sự, trên đạo lý không thể truy cứu tội, tuy nhiên
Tiết Cư Chính vẫn nói:
- Bệ hạ, không bằng điều Lục Thiên Phong hồi kinh, bổ nhiệm
người khác đi tiếp nhận phòng ngự Thạch Châu và Thấp Châu.
- Khanh cảm thấy người nào thích hợp đi chủ quản Thạch Châu?
Chu hoàng đế bình thản hỏi.
- Thần cảm thấy Vệ quốc công thích hợp, Vệ quốc công có công huân cao, có thể đảm nhiệm phòng ngự biên cảnh.
Tiết Cư Chính tiến cử.
- Bệ hạ, thần cho rằng không nên điều Lục Thiên Phong khỏi Thạch Châu.
Chợt có người lên tiếng, Tiết Cư Chính nhìn tới, không ngờ là
Triệu Phổ, nét mặt già nua của lão lập tức không vui.
- Triệu đại nhân nói như vậy, chẳng lẽ cho rằng chúng ta phải dung túng hành động của Lục Thiên Phong ư?
Tiết Cư Chính chất vấn.
Triệu Phổ thi lễ nói:
- Tể tướng đại nhân, nếu điều Lục Thiên Phong khỏi Thạch Châu,
sẽ dẫn đến hậu quả Chiết thị ly tâm. Lần này mười vạn đại
quân Hạ quốc tiến công Chiết thị, là Lục Thiên Phong trợ giúp
Chiết thị giải trừ nguy cơ, nếu điều Lục Thiên Phong trở về,
Chiết thị có khả năng sẽ xem triều đình như kẻ thù.
- Tức cười! Nếu Lục Thiên Phong lập công lớn, triều đình đề
bạt hắn làm trọng thần triều đình, chẳng lẽ Chiết thị còn
cho rằng là bạc đãi công thần?
Tiết Cư Chính phản bác.
Triệu Phổ chau mày, nhưng vẫn nói:
- Tể tướng đại nhân, lỡ như Lục Thiên Phong không chịu trở về, vậy thì nên như thế nào?
Tiết Cư Chính sửng sốt, tiếp đó vẻ mặt trầm xuống:
- Hắn dám.
Triệu Phổ buông mắt xuống im lặng. Chu hoàng đế bình thản nói:
- Được rồi. Chờ qua đông, trẫm sẽ lệnh cho Lục Thiên Phong trở về thành thân.
Tiết Cư Chính sửng sốt, tiếp đó im lặng.