Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 28: Chương 28




“Dính lấy ta làm cái gì?”

Triệu Văn ngủ một giấc nhỏ, vừa mở mắt liền đối mặt với gương mặt quen biết.

“Dễ nhìn.”

Hùng Bá cười hì hì, dùng sức chui đầu vào cổ của Triệu Văn cọ tới cọ lui, cọ đến mức Triệu Văn cảm thấy ngứa ngáy.

“Đã trễ thế này rồi.”

Triệu Văn nhìn lướt qua sắc trời ngoài cửa sổ, cười đẩy Hùng Bá ra còn muốn dính vào, đứng dậy sửa lại quần áo một chút, cùng Hùng Bá ra khỏi phòng.

Triệu Hồng có thai, bởi vậy rất mẫn cảm với mùi cá, liền để Đàm Mai làm, mình thì đứng một bên nhìn, Đàm Ý thì giúp đỡ làm việc vặt, mấy người cười cười nói nói không ngừng, cho nên trong toàn bộ tòa nhà mà nói, phòng bếp là nơi náo nhiệt nhất.

“Đó là nhị tỷ phu à?”

Hùng Bá cùng Triệu Văn bị Triệu Hồng đuổi ra khỏi phòng bếp đứng ở trong sân, hắn thấy một hán tử nho nhã đang thu thập sách tại nhà chính, thấp giọng hỏi.

Triệu Văn gật đầu, nhớ tới lời Triệu Hồng nói, ánh mắt lấp loé đi đến gần Đàm Lâm, “Đi chào hỏi nào.”

Đàm Lâm tất nhiên nghe thấy được tiếng bước chân của hai người, đặc biệt là bước chân của Hùng Bá, bình tĩnh mạnh mẽ, rất dễ dàng nghe ra được là không phải những người khác trong Đàm gia.

“Nhị tỷ phu.”

Triệu Văn bước vào nhà chính cười kêu lên.

Đàm Lâm để sách trong tay xuống sách, gật đầu với Triệu Văn, đôi mắt bình tĩnh nhìn Hùng Bá, sau đó lãnh đạm nói: “Hai vị, mời ngồi.”

Khác với gương mặt thô cuồng cương nghị của Hùng Bá, dung mạo Đàm Lâm rất tuấn lãng, cũng khó trách năm đó Triệu Hồng đối với hắn nhất kiến chung tình.

Giọng hắn rất khàn khàn, mang theo chút trúc trắc, xem ra là không thường nói chuyện; ngoài ra làn da của hắn có chút tái nhợt, hẳn là không thường xuất môn nên tạo thành.

Hùng Bá gật đầu với Đàm Lâm, lẳng lặng mà ngồi xuống, nhìn dáng dấp kia của Đàm Lâm, không phải một người thích giao lưu, lại nhìn một đống sách trước mặt hắn, Hùng Bá chỉ cảm thấy đầu phình to.

“Nhị tỷ phu đây là?”

Triệu Văn vươn tay cầm một quyển sách nhìn một chút, lại cúi đầu nhìn một chút quyển sách khác, đều đã cũ, thậm chí có chút có thể dùng từ tổn hại để hình dung.

“Sách của bằng hữu, ta mượn xem một chút.”

Lúc Đàm Lâm nói câu dài, loại cảm giác đông cứng kia càng mạnh hơn, nhưng ít nhất thì hắn sẽ từ từ nói ra, mà không phải giống như quá khứ, một chữ, hai từ liền xong việc.

Triệu Văn để sách xuống, trên mặt không có biểu tình gì, hắn nhìn thẳng Đàm Lâm, dùng một loại thanh âm xa lạ lạnh lùng mà Hùng Bá chưa từng nghe nói: “Ta không muốn gặp lại nhị tỷ trước đây.”

Đàm Lâm tất nhiên rõ ràng ý tứ của Triệu Văn, hắn đưa tay đặt ở tim của mình, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta sẽ dùng mệnh bảo đảm.”

Triệu Văn lẳng lặng cùng Đàm Lâm nhìn nhau nửa ngày, mãi đến tận khi Hùng Bá cũng bắt đầu có chút ghen tuông, nhẹ giọng cười nói: “Vậy thì mỏi mắt mong chờ.”

Đàm Lâm gật đầu, sau đó lại bắt đầu bắt tay vào thu thập một đống sách trên ghế, chậm rãi phân loại sau đó ôm vào thư phòng của hắn, không nói chuyện cùng Triệu Văn và Hùng Bá.

Hùng Bá chà xát mũi, nói với Triệu Văn: “Có thể cùng người giữ yên lặng như vậy sống cùng nhau lâu như thế, nhị tỷ đúng là lợi hại.”

Đây không phải là lợi hại.

Triệu Văn thở dài.

Triệu Hồng chỉ là bởi vì quá yêu.

Buổi tối, món ăn chính là cá kho.

Bởi vì biết lượng cơm Hùng Bá ăn, cho nên Triệu Hồng cố ý nấu rất nhiều cơm, lần đầu tiên nhìn thấy lượng cơm ăn của Hùng Bá, Đàm Mai cùng Đàm Ý kinh hãi, ngay cả Đàm Lâm rất hờ hững, đang cùng Triệu Hồng trở về phòng cũng không nhịn được nói: “Đệ phu này thật không đơn giản.”

Triệu Hồng nghe vậy cười trêu nói: “Ta sẽ nói cho đệ ca nhi, huynh khen phu quân của đệ ấy.”

Đàm Lâm nghe vậy ngẩn ra, nghĩ đến tính tình không rõ kia của Triệu Văn, cùng Hùng Bá to con kia, nghiêm túc lắc đầu nói: “Không cần.”

Triệu Hồng lén lút hé miệng cười cười, thái độ của Đàm Lâm trong chuyện xử lý công việc khá giống Triệu Võ, rất nghiêm cẩn, tất nhiên cũng sẽ không đùa giỡn.

Hiếm khi Triệu Văn cùng Hùng Bá đều ở đây, cho nên ngày hôm sau, Triệu Hồng liền quyết định cùng Đàm Lâm và bọn Triệu Văn về Triệu trạch thăm, chuyện nàng mang thai còn chưa báo cho Triệu Trù Đoạn cùng Triệu Võ, thêm cả chuyện của Đàm Lâm, nàng cũng muốn trở về một chuyến, để phụ tử Triệu Trù Đoạn vẫn luôn lo lắng nàng được yên lòng.

“Được được được, ” Triệu Trù Đoạn gật đầu cười với Đàm Lâm, “Con có thể nghĩ như vậy ta rất cao hứng, chỉ là con đường làm quan khó tránh khỏi va va chạm chạm, con nên thả lỏng mới phải.”

Đàm Lâm cung kính gật đầu, “Con đã hiểu.”

Triệu Hồng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, Đàm Lâm thỉnh thoảng sẽ nhìn Triệu Hồng, chỉ lo Triệu Hồng xảy ra chuyện gì hắn không chú ý tới kịp, hoàn toàn không giống tình hình những năm qua, ngay cả một ánh mắt cũng không vứt qua.

Triệu Trù Đoạn thấy vậy trong lòng càng cao hứng, nếu như Đàm Lâm vẫn luôn là bộ dáng sống dở chết dở kia, ông sẽ phải quyết định vì Triệu Hồng.

“Ngày mai Tam thúc không đi có được hay không.”

Nghe Triệu Văn nói sáng sớm ngày mai phải trở về, Triệu Hợp An không muốn, dán lên người hắn mềm giọng nói.

Triệu Văn xoa xoa đầu Triệu Hợp An, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của Triệu Hợp Tâm, “Trong nhà Tam thúc có chuyện, phải trở về xem.”

“Tam thúc, nơi này chính là nhà.”

Triệu Hợp Tâm chu mỏ một cái nói.

Triệu Văn Văn cười, hắn cảm khái rồi nói với Triệu Hợp Tâm: “Nơi này đương nhiên là nhà của thúc, chỉ có điều Tam thúc đã lớn rồi, cho nên lại có thêm một cái nhà.”

“Hợp Tâm lớn rồi cũng sẽ có hai cái nhà sao?”

Triệu Hợp Tâm nhếch miệng nhỏ cao hứng hỏi.

“Xấu hổ xấu hổ xấu hổ!”

Triệu Hợp An đã hiểu chuyện lấy ngón tay dùng sức đâm vào mặt của Triệu Hợp Tâm, chọc cho Triệu Hợp Tâm cười đến không ngậm miệng lại được.

Mà ngồi ở một bên khác, bầu không khí xung quanh Hùng Bá cùng Triệu Võ có chút quái dị.

Phải nói là Triệu Võ vẫn luôn nhíu chặt mày, chịu đựng sự tàn phá đến từ Hùng mỗ.

“Ngày này đúng là quá nóng, nhưng mà đại ca à, ta cũng không lo lắng cho huynh, dù sao thì từ sáng tới tối huynh còn có thể tắm nước lạnh, chà chà đó thực sự là hưởng thụ.”

Hùng Bá ra vẻ ước ao, Triệu Võ lại nghĩ đến việc mỗi đêm Triệu Tiểu Nhạc đều mang tới một thùng nước giếng, trên mặt có chút xanh lét.

“Nhưng dù sao bây giờ cũng là trời nóng, nước lạnh cũng không sao, nhưng đến ngày đông ta chỉ lo lắng cho đại ca, khi đó nước giếng sẽ lạnh lắm, nói không chừng còn đóng băng, chà chà, đại ca cũng đừng bị lạnh hỏng.”

Triệu Võ hít một hơi thật sâu, cố gắng dẹp loạn cuồng bạo trong lòng, hắn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngậm miệng.”

Hùng Bá cười xấu xa, liếc mắt một cái nhìn Triệu Tiểu Nhạc đang đứng phía sau Triệu Văn, ghé sát vào Triệu Võ nhỏ giọng nói: “Đại ca, ý của huynh là ngày đông sẽ không dùng nước giếng để “Hạ hỏa” sao?”

Triệu Võ nhắm mắt lại, một tay tóm lấy Hùng mỗ còn đang nhảy nhót nhanh chóng ra khỏi nhà chính, chỉ để lại một câu: “Ta và Tam đệ phu đi ra ngoài luận bàn một chút.”

Triệu Văn tùy ý phất phất tay, không tiếp tục để ý.

Triệu Võ đương nhiên sẽ không cùng Hùng Bá luận bàn quyền cước, càng sẽ không cùng Hùng Bá so ăn uống.

Hắn chỉ là mang theo Hùng Bá đi đến thư phòng lớn nhất trong huyện, buộc Hùng Bá viết viết lải nhải một buổi chiều, sau đó mới mang theo Hùng Bá choáng váng đến mức không phân rõ đông tây nam bắc chuẩn bị trở về Triệu gia.

Lâm Bằng vừa vặn đi ra từ hiệu thuốc, liền tình cờ gặp Hùng Bá bước đi lâng lâng cùng một hán tử mặt lạnh đi tới, hắn nhíu mày, tiến lên bắt được vai Hùng Bá, “Hùng Bá.”

Hùng Bá lắc lắc cái đầu đang phình to, quay đầu lại kinh ngạc nói: “A, Lâm Bằng!”

Lâm Bằng khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Triệu Võ đang dừng bước lại.

Triệu Võ nhìn thấy Lâm Bằng, nhất thời tròng mắt liền co rụt lại, hắn khắc chế cảm xúc kinh dị của mình, bình tĩnh gật đầu với Lâm Bằng.

Lâm Bằng cùng Hùng Bá cũng không phát hiện Triệu Võ dị thường.

“Đây là đại ca của phu lang nhà ta, đương nhiên cũng chính là đại ca ta, Triệu Võ, đại ca, đây là anh em tốt của ta Lâm Bằng.”

Lúc này Hùng Bá đã lấy lại tinh thần, giới thiệu hai người cho nhau.

Lâm Bằng.

Trong lòng Triệu Võ nhất thời có chút mê hoặc, chẳng lẽ là hắn nhận lầm người?

“Hôm nay tới đây thôi, ngày khác chúng ta lại tụ họp.”

Đang ở trên phố lớn cũng khó mà nói chuyện, vì vậy Lâm Bằng cùng Hùng Bá nói đơn giản vài câu, gật đầu với Triệu Võ, mang theo thuốc ly khai.

Triệu Võ nhân lúc Lâm Bằng xoay người, nhìn ống tay áo bên trái trống rỗng của đối phương, hắn có thể xác định mình không nhận lầm người.

“Đại, đại ca, huynh đừng nhìn ta như vậy, ta đã biết sai rồi, thật sự!”

Hùng Bá run rẩy bảo đảm nói, hắn sợ nhất chính là đọc sách viết chữ.

Triệu Võ nhìn chằm chằm Hùng Bá như trước, ngay lúc Hùng Bá sắp không kiềm chế được mới dời tầm mắt, “Hùng Bá.”

“Có!”

Hùng Bá thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói.

Thanh âm này khiến cho gần nửa con phố và người đi đường đều nhìn về bọn họ.

“…. Trở về thôi.”

Triệu Võ có chút vô lực nói, thật không biết đệ ca nhi của mình coi trọng Hùng Bá này ở điểm nào.

“Được!”

Rốt cục có thể nhìn thấy phu lang còn được ăn cơm!

Hùng Bá lập tức đầy máu phục sinh.

Chờ ăn xong cơm tối, hai đôi Triệu Văn cùng Triệu Hồng đi ra ngoài đi dạo chợ đêm, Triệu Võ đi vào thư phòng.

“….., cha, ta có thể xác định người kia chính là con thứ ba Mộc Bành của tiền Mộc thành chủ.”

Triệu Võ đã từng có may mắn cùng một tiền bối đi qua đô thành, đồng thời nhờ số trời run rủi theo tiền bối cùng với một đám thương nhân tiến vào trong phủ thành chủ tham gia thiết yến của tiền thành chủ.

Ở trong yến hội, hắn cũng nhờ tiền bối nhắc nhở mới biết đồng thời thấy rõ dáng dấp người con thứ ba của Mộc thành chủ, vốn là tính ngày sau trên phương diện làm ăn, nếu gặp phải người nhà thành chủ cũng có cơ hội biểu thị tấm lòng, nhưng không ngờ không bao lâu sau Mộc thành chủ liền bị triều đình cách chức.

Sau đó Mộc gia liền gặp một loạt chuyện, dẫn đến việc Mộc gia bị thua lợi hại, cuối cùng Triệu Võ cũng chỉ nghe nói con thứ ba của Mộc gia là Mộc Bành ở trên thuyền gặp cừu gia ám hại, bị chém rơi cánh tay trái vào nước sông cuồn cuộn, tung tích không rõ.

Không ngờ mấy năm sau, ngày hôm nay, Triệu Võ lại gặp được Mộc Bành.

“Năm đó con cũng chỉ là từ rất xa thấy rõ dáng dấp của đối phương thôi, thế gian này có nhiều người tương tự nhau, làm sao con biết hắn chính là Mộc Bành được?”

Triệu Trù Đoạn cười híp mắt hỏi.

Triệu Võ giơ ngón tay lên chỉ cằm của mình, “Cằm của Mộc Bành có một vết bỏng nhỏ, mà hôm nay con cũng nhìn thấy vị trí giống nhau trên cằm Lâm Bằng.”

Triệu Trù Đoạn gật đầu, ông đứng lên đi mấy bước, ” Thương nhân chúng ta không tham dự chuyện người làm quan, con cùng Mộc Bành kia cũng chỉ là gặp mặt một lần, không, hẳn là con nhìn thấy hắn, hắn lại không nhìn thấy con, chỉ có thể coi là nửa mặt chi duyên (duyên từ một phía), cho nên cho dù Lâm Bằng là Mộc Bành, vậy thì như thế nào?”

Triệu Võ mím môi, “Tam đệ phu nói bọn họ là huynh đệ tốt.”

“Hùng Bá?”

Triệu Trù Đoạn dừng chân lại, ông quay người nhìn về phía Triệu Võ, “Nói không chừng chỉ là nhận thức một hai năm.”

Triệu Võ lắc đầu, “Con đã hỏi qua, Hùng Bá nói từ nhỏ bọn họ chính là huynh đệ tốt, cha, tuy rằng Hùng Bá lẫm lẫm liệt liệt, nhưng hắn sẽ không nói khoác.”

“Từ nhỏ chính là huynh đệ tốt….”

Triệu Trù Đoạn nói, sau đó cười nói: “Ta cũng xém quên mất Hùng Bá là người nhà Hùng gia.”

Triệu Võ:…. Nghe tên cũng biết Hùng Bá là người nhà Hùng gia mà.

“Mặc kệ hắn có phải là người Mộc gia hay không, con nghe đây, gặp được có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, còn giao tình của Hùng Bá cùng người kia con không cần nghe, ta không muốn con đâm vào đó.” (khụ khụ, là kiểu đâm kia kìa, khụ khụ <- tác giả chú thích)

Nghe Triệu Trù Đoạn nói xong, Triệu Võ nhất thời minh bạch, nghĩ rằng thân phận của Hùng Bá cũng không đơn giản, không, hẳn là Hùng gia không đơn giản.

“Vâng, chỉ là Tam đệ…”

Triệu Trù Đoạn đánh gãy lời Triệu Võ, “Nếu Hùng Bá là loại người giấu giấu diếm diếm với phu lang của mình, ta sẽ không đồng ý cho bọn nó kết hôn, con không cần lo lắng cho tiểu Văn.”

Cuối cùng Triệu Võ cũng coi như thả tâm xuống, ra khỏi thư phòng.

Mà trong thư phòng, Triệu Trù Đoạn lại thay đổi dáng vẻ cười híp mắt xưa giờ, thở dài liên tục.

Hùng Bá đi ở bên cạnh Triệu Văn, thỉnh thoảng vì hắn chống đỡ những người đang chen tới lui trên đường, mà bên này Đàm Lâm vẫn luôn giữ chặt Triệu Hồng.

“Tìm một quán trà ngồi một chút đi.”

Triệu Văn nói.

“Phía trước thì có một nhà, đi thôi.”

Triệu Hồng nhón chân lên nhìn phía trước một chút cười nói, Đàm Lâm theo sát bên cạnh, trên mặt là vẻ nghiêm túc không nói ra được.

Vẫn là lầu hai nhã gian.

Mấy người vừa mới ngồi xuống, nhã gian cách vách liền truyền đến một trận bàn ghế đổ sập xuống, cùng với tiếng chén bát vỡ.

Triệu Hồng bị sợ hết hồn, theo phản xạ đứng lên.

“Không có chuyện gì.”

Đàm Lâm động viên nói.

Triệu Hồng gật đầu, “Dọa ta giật mình.”

Hùng Bá lại cười nói với Triệu Hồng: “Chỉ là một đôi giận dỗi, không có việc gì.”

Triệu Hồng không tin, “Động tĩnh lớn như vậy, làm gì có chuyện giận dỗi….”

“Nàng đừng làm rộn, chúng ta trở về thôi.”

Triệu Hồng còn chưa nói hết lời, bên ngoài liền truyền đến câu nói này, sau đó chính là tiếng bước chân rời đi.

Triệu Hồng kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt Đàm Lâm lóe lóe.

“Tam đệ phu đệ làm sao nghe được? Ta không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.”

Hùng Bá cười hắc hắc hai tiếng, lại không trả lời, mà là nghe xong mới nói với Triệu Văn.

“Là tên vương bát kia.”

Triệu Văn nhấc mí mắt, Hùng Bá lập tức ngồi thẳng.

“Ai là vương bát?”

Triệu Hồng ngược lại rất tò mò.

Hùng Bá nhìn về phía Triệu Văn, Triệu Văn bất đắc dĩ nói: “Lý bộ đầu.”

“Gọi rất hay, ” Triệu Hồng vui vẻ nói, nàng vẫn luôn không thích Lý bộ đầu, nghe được danh hiệu này tất nhiên là cảm thấy chính xác.

“Đúng phải không? Ha ha ha..” Hùng Bá cực kỳ cao hứng, ha ha cười nói.

“Nghe giọng nói vừa rồi hẳn là hắn đang nháo với chính thê phải không?”

Triệu Hồng nhướn lông mày nói.

Triệu Văn nhấp một miếng trà, “Mặc kệ nó, mỗi người đều có cuộc sống của mình.”

Triệu Hồng nhìn lướt qua Đàm Lâm, cười cười, “Đúng vậy.”

Ngày hôm sau, Hùng Bá cùng Triệu Văn rời khỏi Triệu gia trước, trở về trấn.

Hai ngày nay Hùng Vân cũng không đi ra ngoài thu con mồi, vẫn trông cửa hàng, chờ đến khi nhìn thấy hai người Hùng Bá điều khiển xe bò trở lại, đi lên phía trước nói: “Tam đệ phu, hai ngày nay Mã chưởng quỹ lại tới mua con mồi.”

Triệu Văn gật đầu cười, “Hai ngày nay khổ cực cho Nhị ca.”

Hùng Vân cười ha ha, “Ngoại trừ việc làm sổ sách có chút đau não, cái khác vẫn tốt.”

Hùng Bá cũng không cất xe, trực tiếp cùng Hùng Vân đi ra ngoài thu con mồi.

Mới vừa ra khỏi trấn, Hùng Vân liền móc ra một túi tiền từ trong lòng ném cho Hùng Bá.

Hùng Bá nhíu mày, ước chừng trọng lượng của túi tiền, “Trả lại?”

Hùng Vân gật đầu, “Đệ đệ hắn trả lại.”

“Huynh không nói bạc này là lấy từ trên người tên bán bò kia à?”

“Nói rồi, đệ đệ hắn nói này đây là việc nhà của bọn họ, chuyện của lão gia tử không cần đệ nhúng tay.”

“A, ” Hùng Bá cười lạnh một tiếng, nhét túi tiền vào trong lồng ngực, “Ta đi tìm hắn, thuận tiện xem thôn bọn họ có gì để thu hay không.”

“Được thôi, ” Hùng Vân lái xe sang một con đường khác.

Hùng Bá thì lại điều khiển xe bò đi về hướng trấn Thạch Nham.

Đến trấn Thạch Nham, hắn cũng không vào trấn, mà là quẹo sang một cái thôn mà đi, thôn này gọi thôn Cửu Thủy, chỉ vì trước đây thật lâu thôn này có chín con sông nhỏ chảy qua cho nên gọi là Cửu Thủy, mà bây giờ trong thôn chỉ có hai cái sông nhỏ.

“Từ con đường này đi tới, bên đó chỉ có một gia đình là Trịnh gia.”

Đại hán tử bị Hùng Bá lôi kéo hỏi đường run ngón tay chỉ bên kia nói.

Hùng Bá nhíu nhíu mày, “Ngươi làm gì mà sợ sệt vậy, ta cũng chỉ là một anh nông dân, thân thiện lắm!”

“Vâng vâng vâng.”

Đại hán tử nhịn phần vai bị Hùng Bá vỗ đau gật đầu, chờ Hùng Bá điều khiển xe bò đi, hán tử kia dùng sức xoa vai lo lắng cho Trịnh gia.

Mấy năm trước, bởi vì Trịnh gia lão gia tử mua về một con bò bệnh lại không được giải thích thỏa đáng nên không bao lâu liền tức chết, không bao lâu sau, con lớn nhất của Trịnh gia bị tàn phế một chân từ bên ngoài trở về, khiến cho Trịnh gia người ngã ngựa đổ, dường như lão thiên gia không muốn cho Trịnh gia bọn họ sống tốt, lão đại Trịnh gia còn chưa kết hôn đấy! Bây giờ chân bị tàn phế nên không có người nguyện ý gả cho.

Sao mới qua mấy năm, lại có một đại hán dữ dằn tìm tới cửa, thật không biết lão tổ tông đã xuống mồ của Trịnh gia đang bận cái gì, không có thời gian phù hộ con cháu.

Hùng Bá tìm được Trịnh gia rất nhanh, hắn đem xe bò buộc ở phòng chứa củi của Trịnh gia đó trực tiếp tiến vào sân, Trịnh gia không có tường vây, cho nên cũng không có cửa viện.

Cửa nhà chính mở rộng, một hán tử mặt đen hơn hai mươi tuổi đang vùi đầu phân chia giỏ trà.

Tiếng bước chân của Hùng Bá khiến cho hán tử mặt đen lập tức dừng lại công việc trong tay, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hùng Bá cười toe toét dựa vào cửa nhà chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.