“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Dường như Hùng Bá không nghe thấy sự không thích trong giọng nói của hán tử mặt đen, cười hì hì móc ra túi tiền từ trong lòng, sau đó ném vào trong rổ trà đã sắp xếp tàm tạm trong tay Trịnh Uy, “Này thì phải hỏi ngươi.”
Trịnh Uy nhíu mày, cầm túi tiền ném về phía Hùng Bá.
“Cút cho ta!”
Ngữ khí của hắn cực kỳ không tốt.
Hùng Bá cũng mất hứng, một cước đá túi tiền dưới chân sang bên cạnh, nhanh chân tiêu sái đến trước mặt Trịnh Uy: “Lão tử là đang giúp ngươi đòi lẽ phải!”
“Lão tử không cần ngươi giúp!”
Trịnh Uy trợn mắt nói.
“Xì! Ta cứ giúp!”
Hùng Bá rất là không cần mặt, nói xong còn tiện tay với lấy một cái ghế bên cạnh đặt mông ngồi xuống.
Trịnh Uy tức giận, cầm rổ trà trong tay ném tới sang một bên, sau đó đột nhiên đứng lên, chân trái của hắn có tật, không làm được gì, chỉ có thể dựa vào một cái chân khác để đứng vững: “Hùng Bá! Ngươi…”
Hùng Bá không chờ Trịnh Uy nói xong, liền duỗi ra một cái tay dùng lực không lớn không nhỏ vỗ vỗ lên chân trái của Trịnh Uy, một bên vỗ, một bên lộ ra một hàm răng trắng bóng nói: “Khôi phục không sai nhỉ.”
Bộp một tiếng!
Trịnh Uy mạnh mẽ đẩy tay Hùng Bá, “Rốt cuộc là ngươi tới làm cái gì?!”
Hùng Bá vẩy vẩy tay, cũng không để ý vệt hồng trên tay, nhìn Trịnh Uy sắp sụp đổ, gương mặt hắn lạnh lùng nói: “Tới thăm ngươi một chút xem đã chết hay chưa.”
“Ồ, ” Trịnh Uy cười lạnh nhìn Hùng Bá, “Thật là làm cho ngươi thất vọng rồi, lão tử sống rất tốt.”
Hùng Bá gật đầu, lời nói ra lại mạnh mẽ chọt trúng từng điểm đau của Trịnh Uy.
“Cũng không thể xem là thất vọng, dù sao ngươi không chỉ không làm gì được một tên bán bò, mà quay trở lại lâu như vậy rồi cũng không cưới được ai, ngươi nói xem ngươi sống uất ức như thế, Hùng Bá ta làm sao có khả năng thất vọng chứ?”
“Hùng.. Bá!”
Trịnh Uy cắn răng nghiến lợi kêu tên Hùng Bá, sau đó liền giơ quả đấm nhào về phía Hùng Bá, ngay lúc Trịnh Uy giơ quả đấm lên dưới chân Hùng Bá nhẹ nhàng di chuyển một bước, rất dễ dàng tránh được quả đấm kia.
“Chậc, không cãi lại được nên muốn đánh người à? Đức hạnh đó của ngươi khi nào mới có thể thay đổi vậy?!”
Nói xong, Hùng Bá liền kéo lấy cổ áo của Trịnh Uy, vung nắm đấm mạnh mẽ lên chuẩn bị thăm hỏi với người của Trịnh Uy, hảo hữu nhiều năm, Trịnh Uy tự nhiên biết Hùng Bá có một thân quái lực, cú đấm này mà đánh xuống, không phải gần chết cũng là nửa tàn phế, hắn trừng hai mắt hét lớn: “Dừng tay! Dừng tay! Chuyện gì cũng phải từ từ! Chuyện gì cũng phải từ từ!”
“Chậm rồi!”
Hùng Bá rống to một tiếng, trực tiếp vung nắm đấm tới!
Tí tách..
Mồ hôi trên mặt Trịnh Uy nhỏ xuống trên đất, cho dù nắm đấm của Hùng Bá sượt qua bên tai hắn đập vào khoảng không, nhưng hắn vẫn cảm thấy lỗ tai của mình bị cơn gió từ nắm đấm hung mãnh kia đánh cho có chút đau.
Hùng Bá uốn éo cái cổ, thu tay về.
“Huynh cảm thấy ta sẽ đánh huynh sao?”
“… Khó nói.”
Trịnh Uy lấy lại tinh thần, thở dài nói.
Hùng Bá gật đầu đặt mông ngồi xuống.
“Ta rất khát.”
“…. Phòng bếp có trà lạnh, tự mình đi uống đi.”
“Chà chà, xem đạo đãi khách này.”
Hùng Bá lắc đầu, nghênh ngang đi vào phòng bếp uống nước, Trịnh Uy thì lại đang không ngừng nhắc nhở mình không nên tức giận, không đáng.
“Bạc này huynh nhận lấy đi, dù sao cũng không phải bạc của ta, không lấy thật uổng.”
Sau khi từ phòng bếp ra ngoài Hùng Bá nói với Trịnh Uy, trời không còn sớm, hắn còn phải đi thu con mồi.
Trịnh Uy ngẩng đầu nhìn Hùng Bá sắp bước ra khỏi cửa, cuối cùng khàn cổ họng nói: “…. Xin lỗi.”
Hùng Bá nghe vậy, thu hồi bước chân đi ra khỏi cửa, quay người nhìn chằm chằm Trịnh Uy đang thống khổ cùng hổ thẹn, nói rõ từng chữ từng câu rằng: “Ta nhận, tranh thủ đi gặp tiểu chủ nhân một chút đi, đúng rồi, còn có Cao Hạo, hắn có thể sẽ mạnh mẽ đánh huynh một trận, thêm cả phần của ta.”
Hùng Bá đi rồi, Trịnh Uy đập mạnh đùi phải hoàn hảo của mình mấy lần, cuối cùng ôm đầu khóc rống.
Hùng Bá ở thôn Cửu Thủy thu được một con lợn rừng, cũng coi như là không đi không công một chuyến.
Trong cửa hàng Hùng Văn.
Mã chưởng quỹ cùng Triệu Văn ngồi mặt đối mặt.
“Cho nên Mã chưởng quỹ ông cảm thấy thế nào?”
Triệu Văn cười nói.
Mã chưởng quỹ cười khan hai tiếng, nâng trà uống hai ngụm, “Điều này giống như là ta không có tổn thất, nhưng là….”
“Nhưng là ông cảm thấy chỗ tốt cũng không nhiều, đúng không?”
Triệu Văn tiếp lời nói chưa xong của Mã chưởng quỹ.
“Ngươi cũng biết thương nhân chúng ta coi trọng nhất chính là lợi ích, không có lợi ích thì rất nhiều thứ không đàm luận tốt được.”
Mã chưởng quỹ châm chước một chút nói.
Triệu Văn gật đầu, “Mọi người đều là thương nhân, điều Mã chưởng quỹ cân nhắc ta tự nhiên sẽ cân nhắc, đề nghị này của ta, đối với Mã chưởng quỹ chỉ có lợi không có chỗ xấu.”
“Sao lại nói lời ấy?”
Triệu Văn chỉ chỉ phía sau cánh cửa, “Chúng ta bây giờ có hai chiếc xe bò, mỗi ngày đều sẽ đi mấy thôn trấn, thu mua lượng lớn con mồi trong thôn, hơn nữa giá tiền chúng ta thu con mồi không thấp, cho dù chúng ta không đến tận cửa thu, các thợ săn cũng sẽ chủ động đem con mồi mà bọn họ bắt được đến cửa hàng Hùng Văn của ta, điểm này ta nghĩ Mã chưởng quỹ ông cũng đã được lĩnh hội.”
Mã chưởng quỹ cười khan một tiếng, “Đúng là tràn đầy lĩnh hội, hiện tại tửu lâu có khách muốn gọi một con gà rừng, ta cũng phải sai người đến cửa hàng của ngươi mua.”
“Cũng thiệt thòi cho Mã chưởng quỹ khi phải coi trọng chúng ta.”
Triệu Văn mang nụ cười trên mặt, có căn cứ có thứ tự nói: “Chúng ta không nói đến thôn trấn khác, ta nói đến trấn Thạch Kiều của ta, hầu hết toàn bộ con mồi đều sẽ bị đưa đến chỗ của ta, cách mỗi ba ngày trong huyện sẽ đến lựa một phần, còn lại một nửa làm thành thịt nướng, mà một nửa kia bán cho người bình thường, có thể nói, chỉ dựa vào trấn Thạch Kiều, cửa hàng chúng ta đã có thể sống sót, hơn nữa sống rất tốt.”
Mã chưởng quỹ gật đầu, “Đã có con đường đi, vậy cần gì phải chịu thiệt phân ra một nửa con mồi cho tửu lâu của ta?”
“Mã chưởng quỹ, ta chỉ là dùng giá rẻ luôn bán cho người bình thường chuyển cho ông mà thôi, đối với ta mà nói tuy rằng bị tổn thất chút, nhưng ông có thể thỏa thích kiếm bạc, hơn nữa cũng sẽ không lo lắng mỗi khi khách nhân gọi dã vật, sau bếp lại chịu cảnh lúng túng không bỏ ra nổi đồ.”
“Ngươi muốn cái gì?”
Mã chưởng quỹ híp mắt nói, đúng là hắn cũng không muốn phải chạy tới chạy lui.
Ngón tay thon dài của Triệu Văn gõ gõ mặt bàn trước mặt, nhìn Mã chưởng quỹ nói: “Ta chỉ muốn một cái góc nhỏ trong tửu lâu của ông, một góc có thể để được một cái bàn gỗ là đủ.”
“Góc nhỏ?” Dù sao thì Mã chưởng quỹ cũng là làm sinh ý thật nhiều năm, hắn cũng không tin việc Triệu Văn mở miệng muốn một góc nhỏ không có một chút giá trị nào, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Triệu Văn cười cười, “Tất nhiên cũng là chuyện có thể làm cho Mã chưởng quỹ kiếm được bạc.”
“Nói một chút coi.”
“Thịt nướng, để thịt nướng của Hùng ký nhà chúng ta.”
Mã chưởng quỹ trợn to mắt, “Không được!”
“Tại sao không được, ông cũng không chịu thiệt.”
“Tửu lâu của ta có thịt nướng! Cũng có rượu ngon!”
Mã chưởng quỹ có chút ngạo nghễ nói.
Triệu Văn gật đầu, rất là tán đồng: “Rượu của Mã chưởng đúng là ngon, ở thị trấn tìm vài nhà cũng không tìm được rượu nào ngon hơn rượu của Mã chưởng quỹ.”
“Ha ha ha ha, ” Mã chưởng quỹ nghe vậy cười to, hắn có chút đắc ý nhìn Triệu Văn một cái, “Đây chính là bí mật của Mã gia ta! Chỉ có nhân tài Mã gia ta có thể ủ ra!”
“Hèn chi tìm thế nào cũng không tìm được, bội phục bội phục, nhưng ta muốn hỏi Mã chưởng quỹ một câu, thịt nướng trong tửu lâu bán được sao?”
Nụ cười trên mặt Mã chưởng quỹ cứng đờ, hắn ho khan hai tiếng, “Vẫn tạm được.”
Triệu Văn cười nhẹ một tiếng.
“Theo ta được biết thì sợ là không thể nào tốt được.”
“Nhưng vậy thì sao, cho dù thịt nướng không tốt, nhưng chỉ cần có thịt, ta thì có rượu ngon phối hợp, mọi người cũng thích.”
“Vậy có bao nhiêu người lúc ăn cái khác, vẫn gọi rượu ngon chứ?”
Lời Triệu Văn nói khiến cho Mã chưởng quỹ nghẹn lại, đại đa số người đến tửu lâu, đều thích gọi thịt nướng cùng rượu trắng, nhưng lần đầu tiên ăn thịt nướng xong, lần thứ hai đến liền không gọi thịt nướng nữa, đại đa số đều trực tiếp gọi rượu về nhà phối với đồ ăn ngon hơn.
Kỳ thực cũng không phải thịt nướng của tửu lâu ăn không ngon, chỉ là thịt kia cùng rượu ngon có chút không xứng.
“Ta có thịt nướng ngon, ông có rượu ngon, Mã chưởng quỹ, ông nói thử xem đoàn người có nguyện ý gọi chút thịt chút rượu, vừa nói vừa cười ngồi ở trong tửu lâu của ông hay không? Hơn nữa bọn họ không chỉ ăn thịt nướng thôi, đồ ăn trong tửu lâu còn nhiều mà, thịt nướng cũng chỉ là một lựa chọn của bọn họ thôi, Mã chưởng quỹ, ông cảm thấy thế nào?”
Mã chưởng quỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng hắn cũng không dễ dàng quyết định luôn, mà là đưa ra một điều kiện nói: “Ta cho ngươi hai ngày, ngươi bày một bàn thịt nướng trong đại sảnh của ta, ta muốn xem hiệu quả.”
“Không thành vấn đề, đúng rồi Mã chưởng quỹ, Triệu mỗ có một kiến nghị.”
“Mời nói.”
Mã chưởng quỹ càng ngày càng không thể xem thường Triệu Văn, trong giọng nói cũng biến hóa không ít.
Triệu Văn ngẩng cao đầu, “Nếu như có thể, Mã chưởng quỹ cũng mang mấy vò rượu ngon để ở bàn bên cạnh.”
“Đương nhiên là được.”
Mã chưởng quỹ sờ sờ râu mép cười nói, cho dù hai ngày sau hắn không kiếm được gì cũng chẳng sao cả.
Lúc Hùng Bá trở lại vừa vặn tình cờ gặp Mã chưởng quỹ rời đi.
“Trở về rồi à?”
Mã chưởng quỹ cười híp mắt chào hỏi một tiếng.
Hùng Bá có chút nghĩ không thông, “Không trở lại ta có thể đi đâu?”
Mã chưởng quỹ cười ha ha, chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi.
“Nhìn đầu huynh đầy mồ hôi kìa, nhanh vào trong nhà đi.”
Triệu Văn kêu lên.
“Được.”
Một tay Hùng Bá nắm lấy chân sau lợn rừng, dùng sức một cái khiêng lợn rừng ở trên vai, đi tới phía sau cửa ném vào trong lồng.
“Mã chưởng quỹ vui mừng cái gì vậy?”
Triệu Văn đem khăn sạch đưa cho Hùng Bá lau mồ hôi, “Nói chuyện bày thịt nướng với ông ấy.”
Hùng Bá nghe vậy nở nụ cười, “Lão tử cho là hắn lại muốn cưới tiểu thiếp đó”.
Triệu Văn nhấc mí mắt quét Hùng Bá một cái, “Ước ao à?”
“Sao có thể, ta mới không thèm ước ao, phu lang của ta tốt như vậy.” Nói xong Hùng Bá liền muốn nhào tới ôm Triệu Văn, Triệu Văn tránh thoát.
“Buổi tối cửa hàng vẫn phải là có người trông coi mới được, chúng ta phải tìm một người.”
Hùng Bá không đạt được ý đồ, tất nhiên là nản lòng, nhưng nghe Triệu Văn nói xong, hắn lại lộ ra nụ cười thật to, “Ta có ứng cử viên.”
“Hả?”
Triệu Văn cảm thấy ý cười trên mặt Hùng Bá, có ý không tốt.